Ve Kêu Mùa Hạ

chương 5: bữa tối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lương Giác Quân đưa Hạ Trần hai người đến một nhà hàng làm thức ăn hỗn hợp rất nổi tiếng ở gần trường học, nơi này thật ra là do Trần Điện Điện chọn. Lúc thức ăn còn chưa lên, ba người ngồi nói chuyện phiếm, đương nhiên phần lớn thời gian là Trần Điện Điện đồng học nói. Có lẽ là Lương Giác Quân cảm thấy Hạ Dịch Nặc sẽ lúng túng, vì vậy hỏi một vài vấn đề, đại khái chính là bây giờ Hạ Dịch Nặc đang làm khóa đề gì, tiến triển thế nào rồi.

Hạ Dịch Nặc nói một chút về khóa đề cùng những tiến triển trước mắt, khiêm tốn mà điệu thấp.

Trần Điện Điện lập tức nói tiếp: "Lương lão sư chưa biết rồi, Hạ sư tỷ rất lợi hại. Một mình làm đến mấy cái khóa đề, công việc trong ba năm còn nhiều hơn người khác làm trong năm năm, cũng thực hiện được một vài bài viết lớn rồi!"

Ánh mắt tán dương của Lương Giác Quân phóng tới, Hạ Dịch Nặc có chút ngượng ngùng: "Cũng không có khoa trương như vậy, vận khí cũng không tệ. Chỉ là muốn dành thời gian, làm một chút chuyện của mình thôi."

"Ngươi rất bận rộn sao", Lương Giác Quân gần như là buộc miệng thốt ra, rõ ràng là bản thân không có ý muốn dò xét việc riêng tư của người khác, vì vậy lập tức chuyển chủ đề, "Nghe nói bây giờ để tốt nghiệp tiến sĩ ở trong nước vẫn còn áp lực rất lớn, sớm đạt được yêu cầu để tốt nghiệp cũng là chuyện tốt."

"Ta cho rằng Hạ sư tỷ chuẩn bị học khóa tiến sĩ sau hai năm sẽ xuất ngoại, ngươi như vậy không đi nước ngoài làm nghiên cứu học thuật thật sự là đáng tiếc." Trần Điện Điện nói.

"Ta thích làm nghiên cứu, thích tìm hiểu những thứ cảm thấy có hứng thú, nhưng mà đối với những kế hoạch nghề nghiệp trong tương lai, ta không muốn bị vây hãm trong học thuật. Hơn nữa ta cũng không cảm thấy đã là làm nghiên cứu học thuật liền phải xuất ngoại, rất nhiều điều kiện ở nước ngoài quả thật chính là thập phần hấp dẫn, hiện tại trong nước cũng có rất nhiều đơn vị cùng nhóm nghiên cứu làm hết sức xuất sắc. Huống chi trình độ tiếng Anh của ta cũng không tốt lắm, ha ha ha." Hạ Dịch Nặc chính là nói sự thật, cũng có chút giữ lại.

Lương Giác Quân gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Ta đồng ý với quan điểm của ngươi, kỳ thật làm nghiên cứu học thuật ở nước ngoài cũng không giống như trong tưởng tượng của đa số mọi người. Thứ nên có khi làm nghiên cứu học thuật chính là hứng thú mà không phải là gánh nặng. Điện Điện, chờ đến khi ngươi làm nghiên cứu học thuật thêm một thời gian nữa ngươi liền sẽ hiểu rõ."

Vừa dứt lời thì nữ phục vụ viên mang thức ăn lên, vì vậy đúng lúc đề tài này liền dừng lại.

Thức ăn phần lớn là do Trần Điện Điện chọn, vị ham ăn này được xưng là thực thần ở khắp các tiệm cơm nhà hàng cùng các hàng bán rong ở xung quanh Đại học C. Lương Giác Quân không nhanh không chậm gắp thứ ăn, Hạ Dịch Nặc vẫn là cẩn thận nhận thấy Lương Giác Quân ăn không nhiều lắm, sau khi suy nghĩ một chút mới hỏi: "Lương lão sư, thức ăn Trung Quốc ở C thành ngài còn ăn chưa quen sao?"

Lương Giác Quân để đũa xuống, cười nói: "Ta chính là người C thành, sinh ra lớn lên ở C trưởng thành. Lúc ở Mỹ, mỗi tuần trong nhà cũng sẽ làm các món ăn Trung Quốc, cộng đồng người Hoa tụ hội lại, mọi người mang theo thức ăn mà mình làm, ta cũng tham dự, ta thích thức ăn Trung Quốc, còn có cơ hội để luyện tập tiếng Trung. Thức ăn C thành ta đương nhiên là thích rồi."

Trần Điện Điện hưng phấn nói: "Đúng vậy a. Tuy rằng ta là người phương Bắc, nhưng mà thức ăn phương Nam này ta cũng rất thích."

Những lời này lập tức chọc cho Hạ Dịch Nặc bật cười, trêu đùa: "Cũng không có loại thức ăn mà ngươi không thích đúng không, ha ha ha."

Lương Giác Quân cũng mỉm cười, Trần Điện Điện không vui: "Làm sao vậy, ta đây chính là dễ nuôi không được sao. Ai, Lương lão sư, ngài ăn quá ít a, không phải là chọn thức ăn không hợp khẩu vị đi, vừa rồi cũng quên hỏi xem ngài có kiêng ăn cái gì hay không."

"Không có kiêng ăn gì cả. Chỉ là hôm nay khẩu vị không tốt lắm. Hỏi các ngươi một vấn đề, buổi chiều xem qua nhiều mẫu vật thân thể con người như vậy, các ngươi không có cảm giác gì sao, ví dụ như loại cảm giác không muốn ăn? Hoặc là, không cảm thấy có chút đáng sợ sao?" Lương Giác Quân nói.

"Ha ha ha, thì ra là như vậy. Lương lão sư, chúng ta là Viện y học, đừng nói là mẫu vật, lúc trước đi học đều đã từng tự tay giải phẫu thi thể rồi, một vài thứ như trưa này quả thật chỉ như là món điểm tâm thôi. Không phải là ngài sợ những thứ này đi, ha ha." Trần Điện Điện lập tức tỏ vẻ.

Hạ Dịch Nặc gật đầu, nói: "Đúng vậy a, do thói quen thôi." Đồng thời cũng thật sự là toát mồ hôi với Trần Điện Điện, có thể trực tiếp nói với giáo sư của mình như vậy sao.

"Cũng không phải là sợ, gần đây đang xem một bộ tiểu thuyết huyền nghi, có chi tiết đến nhà bảo tàng thân thể con người, đại khái là có chút liên tưởng đến. Tuy rằng cùng ở Viện y học, trước kia ta là sinh viên sinh vật học, rất ít khi tiếp xúc lâm sàng." Lương Giác Quân nói như vậy.

Hạ Dịch Nặc nói: "Khẩu vị không tốt cũng phải ăn nhiều một chút. Dạ dày a, là bộ phận quan trọng nhất trên thân người, một khi nó dừng lại một chỗ, cũng sẽ không chuyển động tiếp nữa, dạ dày tìm được đúng nơi, con người cũng liền tìm được nhà." Lời nói rất thản nhiên, giọng nói lại hết sức ung dung.

Lương Giác Quân vẫn còn đang suy tư với câu nói "Dạ dày tìm được đúng nơi, con người cũng liền tìm được nhà" của Hạ Dịch Nặc, Trần Điện Điện liền cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng: "Lương lão sư, ngài còn đọc tiểu thuyết sao, thật sự là không ngờ tới a!"

Lương Giác Quân: "Đúng vậy a, sách vở là con đường rất tốt để hiểu rõ xã hội. Hơn nữa khi ta về nước, cũng muốn tìm kiếm lại một vài thứ thuộc về bản thân mình."

Trần Điện Điện: "Thứ thuộc về bản thân mình?"

Lương Giác Quân: "Ân, chẳng hạn như câu nói của Hạ đồng học vừa rồi, tìm đúng nơi liền tìm được nhà."

Trần Điện Điện: "Oh oh, Lương lão sư là chuẩn bị định cư ở trong nước sao. Về nước rất tốt nha, bầu trời của khu giải phóng là một bầu trời xanh thăm thẳm!"

Lương Giác Quân: "Ân?"

Hạ Dịch Nặc đầu đầy hắc tuyến, ngươi đây là tuyển một sinh viên như thế nào vậy Lương lão bản.

"Ách, ý của nàng là, chủ nghĩa cộng sản rất tốt!"

Được rồi, nói cũng như chưa nói.

Bữa cơm này chính là cứ như vậy mà ăn hơn một giờ, Lương Giác Quân cũng không phải là người hay bày ra dáng vẻ lão sư, có sự khiêm tốn cẩn trọng của người Trung Quốc truyền thống, lại cũng có sự dân chủ cởi mở của người Mỹ. Hạ Dịch Nặc cũng là người nói chuyện rất hòa hợp, cái miệng của Trần Điện Điện lại càng là thẳng thắng, ba người xem như là chủ và khách đều vui vẻ.

Sau khi ăn xong ba người liền chia tay, Trần Điện Điện trở về phòng ký túc xá, Lương Giác Quân tất nhiên là quay về ký túc xá dành cho nhân viên, vừa vặn cùng đường với Hạ Dịch Nặc. Lương Giác Quân có chút giật mình: "Ngươi ở ký túc xá dành cho nhân viên trong trường sao?"

"Đúng vậy, mẹ của ta là bác sĩ trong bệnh viện trực thuộc trường, tạm giữ chức tại hệ y học lâm sàng Viện y học, cho nên căn phòng cũ này, ta liền ở đó." Hạ Dịch Nặc giải thích.

"Gia đình y khoa, rất tốt a, mẹ của ngươi khẳng định là rất tự hào vì ngươi."

"Đáng tiếc ta không thích hợp làm bác sĩ, cho nên mới từ bỏ lâm sàng lựa chọn làm nghiên cứu y học cơ sở."

"Vậy sao?"

"Ân, bệnh viện, hoàn cảnh không quá thích hợp với ta."

Bóng đêm đã lặng yên buông xuống, có cơn gió đêm mùa hè lướt nhẹ qua đôi gò má. Hai người vừa trò chuyện đơn giản, vừa băng ngang qua con đường nhỏ bên cạnh trường học, liền đến khu nhà dành cho nhân viên.

"Ta ở lầu hai, còn Lương lão sư?" Hạ Dịch Nặc nghĩ làm thế nào để chào tạm biệt một cách lễ phép mà không mất phong thái, không biết vì sao, khi ở một mình cùng Lương Giác Quân, sẽ luôn cảm thấy có chút cẩn trọng, dù cho là đi trên đường hai người đều duy trì khoảng cách nửa mét an toàn.

"Ta cũng ở lầu hai, không ngờ chúng ta là hàng xóm a."

"Ha ha, đúng vậy a. Ta ở căn phòng số hai."

"Ta ở căn phòng số một."

Vì vậy đến lầu hai, sau khi hai người nói tạm biệt với đối phương, một đi bên trái, một đi bên phải. Đáng tiếc ở chính giữa không có một cái hồ nước hình tròn nào. Chẳng qua là còn chưa biết, có một vài người, cho dù không có hồ nước, không có đàn Violon, không có một ngày mưa lãng mạn, cuối cùng vẫn sẽ gặp lại.

Lúc vừa muốn xoay người, Hạ Dịch Nặc nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên gọi: "Lương lão sư!"

Lương Giác Quân không nghĩ tới sẽ bị gọi lại: "Ân?"

"Cái kia, việc trợ giảng, kỳ thật ngươi có thể để cho ta làm nhiều chuyện một chút, bằng không ta chung quy sẽ cảm thấy không giúp được gì cả, trái lại còn lãnh một chức vụ an nhàn, cảm thấy rất xấu hổ." Chớp đôi mắt, lời nói dí dỏm lại chân thành.

Lương Giác Quân nghe nói liền bật cười, thầm nghĩ thật sự là một người khả ái.

"Được rồi, ta biết rồi," Lương Giác Quân nói, "Đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio