Đến nửa đêm, Lương Giác Quân tỉnh rượu, nằm trong túi ngủ có chút khó chịu, nghiêng người liền cảm thấy dị thường, bật người ngồi dậy. Nhìn thấy Hạ Dịch Nặc ngủ ngồi ở bên cạnh, lập tức hiểu rõ. Lại thấy trên người mình có túi ngủ và chăn, còn bộ dáng của Hạ Dịch Nặc là quần áo mong manh khoác chăn ngồi ở chỗ kia, trong lòng nhất thời mềm mại thành một mảnh.
Lâu như vậy nàng vẫn luôn ngủ ngồi thế này sao? Nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, bốn giờ sáng. Lương Giác Quân từ trong túi ngủ chui ra, nhẹ giọng gọi: "Tiểu Hạ?" Hạ Dịch Nặc chính đang rất buồn ngủ, bộ dáng căn bản là không muốn tỉnh dậy, chẳng qua là nhíu lông mày, cũng không có hừ một tiếng cứ như vậy tiếp tục ngủ.
Lương Giác Quân thấy thế, dứt khoát nhẹ nhàng đỡ Hạ Dịch Nặc ngã lên tấm nệm chống ẩm, còn chưa đợi cho nàng đắp kín chăn, Hạ Dịch Nặc liền trở mình, đưa tay quấn lấy cái chăn, tiếp tục bình yên chìm vào giấc ngủ. Lương Giác Quân nhìn nhìn bộ dáng của người kia, buồn cười. Sắp xếp cho Hạ Dịch Nặc xong, Lương Giác Quân mặc áo khoác vào, kéo khóa kéo lều bạt ra, lặng lẽ đi ra ngoài.
Bên ngoài thật đúng là lạnh, hoàn toàn không giống như quang cảnh đầu ngày. Gió thật to, thổi đến mái tóc đều rối loạn, khó trách những người cắm trại bên ngoài đều phải mang theo nhiều trang bị chuyên nghiệp như vậy, lúc này, mặc áo lông cũng không đủ. Say rượu ngủ một giấc, Lương Giác Quân cảm thấy rất thanh tỉnh. Nàng cũng không có đi xa, chẳng qua chỉ là đứng ở bên cạnh lều bạt. Ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn tràn đầy những ngôi sao và ánh trăng sáng tỏ. Trong lúc nhất thời, những ký ức về mẫu thân, về phụ thân, từng chút một về những ngày tháng đã qua ở Mỹ, về Tracy, toàn bộ ùa về. Có một cảm giác thoáng mất phương hướng, nhưng mà cũng không giống như cảm giác thương tâm vô tri vô thức của lúc trước, hiện tại, càng nhiều chính là thấu hiểu cùng nhẹ nhõm. Còn có một người tên là Hạ Dịch Nặc, xuất hiện ở nơi hồi ức giao thoa, ánh mắt lóe sáng lại kiên định kia của nàng.
Hạ Dịch Nặc làm một giấc mộng, mộng thấy bản thân đang đứng ở một ngã tư đường, khi đèn đỏ sáng lên, Lương Giác Quân từ phía đối diện lướt qua. Hạ Dịch Nặc nhanh chóng bước đến muốn nắm lấy tay của nàng, nhưng lại bị ngăn trở ở vạch sang đường bên kia, trơ mắt nhìn Lương Giác Quân càng đi càng xa, sốt ruột lớn tiếng kêu lên: "Đừng đi!" Thoáng cái liền giật mình thức giấc. Hiển nhiên đã không còn thấy Lương Giác Quân, mà bản thân đang ngủ ở vị trí vốn thuộc về Lương Giác Quân.
Cũng mặc kệ quần áo đơn bạc, Hạ Dịch Nặc kéo lều bạt ra, ngẩng đầu nhìn thấy Lương Giác Quân đang đứng cách đó hơn mười mét. Lương Giác Quân cũng nghe đến tiếng động, quay đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hạ Dịch Nặc.
"Sư tỷ!"
"Ta ở đây."
"Sao ngươi lại ra đây, đứng đây từ lúc nào?" Hạ Dịch Nặc đã nắm lấy hai tay Lương Giác Quân, chạm vào là một mảnh lạnh buốt, "Lạnh như vậy, bị cảm thì làm sao bây giờ?"
Lương Giác Quân rút một tay ra, trở tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của Hạ Dịch Nặc, nói: "Không sao, ta chỉ là muốn đi ra ngoài dạo một chút."
"Ah, trong bình giữ ấm có nước ấm, có muốn uống chút nước ấm hay không?"
"Được. Lúc nãy uống một chút rượu không biết sao lại ngủ thiếp đi mất, tấm chăn cùng túi ngủ kia, cám ơn ngươi." Lương Giác Quân sóng mắt lưu chuyển, cất giọng dịu dàng.
Hạ Dịch Nặc đi lấy bình giữ nhiệt, lại cảm thấy những lúc mình ở trước mặt Lương Giác Quân luôn có chút vụng về, mà bây giờ ánh mắt của Lương Giác Quân quá dễ dàng khiến cho người ta sa vào trong đó.
Lương Giác Quân tiến lên cầm lấy ly nước, "Ngắm mặt trời mọc đi, chờ một chút nữa cũng sắp đến giờ rồi."
"Ân."
Cầm đệm chống ướt trải trên mặt đất, hai người lại lần nữa sóng vai nhau ngồi xuống, chờ đợi vệt trắng bạc nhô lên từ phương Đông.
"Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?" Lương Giác Quân nói.
"Tất nhiên."
"Bữa cơm lần kia, ngươi nói, muốn dành chút thời gian để làm những chuyện mình thích, đó là loại chuyện gì?"
"Du sơn ngoạn thủy, tiếu ngạo giang hồ. Vô ty trúc chi loạn nhĩ, vô án độc chi lao hình." Hạ Dịch Nặc mặc một chiếc áo màu cam đỏ, mi tâm đơn thuần trong sáng, lúc nói những lời này giống như một học sinh trung học đang ngây ngô thành thật mong chờ những tháng ngày của tương lai.
(Trích từ bài thơ Lậu thất minh – Lưu Vũ Tích: Không tiếng tơ tiếng trúc làm loạn tai, không giấy tờ, thư trát làm mệt thân hình.)
"Haha, ta biết, 'Lậu thất minh'!"
"Ân, thiếu chút nữa đã quên mất. Sư tỷ ngươi xuất ngoại khi nào vậy?"
"Sau khi tốt nghiệp tiểu học. Bất quá Diệp thái thái sống ở bên cạnh nhà của ta có mở một lớp dạy tiếng Trung, ta đi theo học tiếng Trung. Cũng có dạy qua 'Lậu thất minh'."
"Rất giỏi! Học sinh trong nước tuy rằng đều đã học qua, cũng chưa chắc có thể nhớ rõ."
"Ta chỉ là kiến thức nửa vời thôi, làm sao giỏi được như ngươi nói. Những năm qua, tiếng Anh đã trở thành tiếng mẹ đẻ của ta rồi, đợi đến lúc ngươi phát hiện rất nhiều lần nói chuyện đều buột miệng thốt ra tiếng Anh, hơn nữa thuật ngữ chuyên ngành vốn cũng không biết tiếng Trung nói như thế nào, có phải là có chút đáng buồn hay không?"
"Ít nhất ngươi cũng đang học hỏi. Hiện tại đối với giáo dục tiểu học ở trong nước, cũng phải học giỏi tiếng Anh nha.Thời học trung học phổ thông lão sư Ngữ văn của ta nói thế này, kiếp trước giết người, đời này dạy Ngữ văn. Có thể thấy được bây giờ học sinh cùng gia trưởng không còn coi trọng giáo dục tiếng Trung. Có rất nhiều chuyên ngành trong đại học liên kết với nước ngoài, cũng đều là dạy bằng song ngữ."
"Thật ra, cần phải học tốt tiếng mẹ đẻ của bản thân trước, đó cũng là một loại kế thừa văn hóa."
"Bây giờ rất nhiều tiểu hài tử a, chính là phải chịu chút khổ mới được."
"Nói giống như tuổi tác của ngươi rất lớn vậy, cũng đã từng ăn rất nhiều đau khổ."
"Ha ha, xin lỗi, kẻ hèn này thỉnh thoảng lại phẫn thanh. Ta có một đệ đệ tuổi còn rất nhỏ, người trong nhà thường hay giáo dục hắn như vậy." Tiểu nam sinh của Hạ gia, không biết ngươi trưởng thành sẽ là bộ dáng như thế nào đây, tỷ tỷ đây một mực chờ mong.
(Là một từ Trung Quốc mà nghĩa đen là "thanh niên phẫn nộ". Từ này có nhiều cách dịch sang tiếng Anh như là thanh niên hoài nghi, thanh niên theo chủ nghĩa dân tộc, thanh niên cuồng loạn và thanh niên tức giận)
"Vậy ngươi nhìn nhận những đau khổ trong cuộc đời như thế nào?" Lương Giác Quân tựa hồ có chút tò mò muốn truy vấn rõ ngọn nguồn.
"Đau khổ? Ta nghĩ, đau khổ khiến cho cuộc sống càng thêm chân thật, là vốn liếng của lòng khoan dung cùng trắc ẩn. Chẳng qua là một khi đã trầm luân trong đau khổ, so với người trầm luân trong sự xấu xa thì càng đáng sợ hơn. Thăng hoa sau đau khổ mới là bảo vật vô giá, là tài phú của nhân sinh."
"Thăng hoa sau đau khổ?"
"Ân. Nhân sinh không phải chỉ có hạnh phúc và vui vẻ, đau khổ một cách đúng đắn, là một loại thể nghiệm. Nhân sinh vốn là một cuộc thể nghiệm."
"Nếu như trong loại thể nghiệm này, đau đớn quá nhiều so với vui vẻ thì sao?"
"Hiện thực cuộc sống khó tránh khỏi rất nhiều trói buộc cùng ràng buộc, nếu quả thật là như vậy, ta chỉ hy vọng có thể sống thật đơn giản đơn thuần. Nhưng mà ta tin rằng, chắc chắn sẽ có người đưa ngươi ra khỏi mây mù, giống như ánh bình minh trước khi tảng sáng ở vùng sơn dã này, sẽ có một ngọn đèn trong sương mù, chỉ dẫn lối ra cho ngươi."
Lương Giác Quân không nói tiếp, chẳng qua là ngẩn ngơ nhìn bầu trời nơi phương xa. Phương Đông dần dần hiện ra một vệt trắng bạc, mà trên đỉnh đầu vẫn là một bầu trời đầy sao, phía Tây ánh trăng vẫn treo ở nơi đó. Ba thứ này hòa cùng nhau rót ra một cảnh tượng kỳ lạ.
Chúng tađã bỏ qua rất nhiều quan cảnh trong cuộc sống của mình. Từ bình minh đến hoàng hôn, từmặt đất đến bầu trời, đều là kho báu của thiên nhiên. Nhân sinh thăng trầm, vuivẻ hạnh phúc cùng bi thương rơi lệ, đều là những lần tướitiêu đối với sinh mạng. Nghe nói trước khi bìnhminh đến chính là khung cảnh đen tối nhất, vạn vật lặng yên chờ đợi một khắc này khi ánh sáng từ phương Đôngtruyền đến, dườngnhư mọi thứ, cái gì cũng có thể bắt đầu lại lần nữa.Mà trong lòng Lương Giác Quân, từ từ dâng lên cảm giác thanh minh cùng dịu dàng, là thứ Hạ DịchNặc chưa từng biết đến.