Lâm Phi lạnh lùng nhìn về phía Tô Ánh Tuyết:
- Cô đã sớm biết bà ta là ai nhưng lại luôn muồn hỏi tôi rằng bà ta và tôi có quan hệ gì hay không, Tô Ánh Tuyết…cô đúng là biết cách giả bộ.
Thấy ánh mắt nhìn về phía mình của Lâm Phi đầy vẻ lãnh khốc vô tình, Tô Ánh Tuyết cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị chà đạp nặng nề, vốn là thế giới ngập tràn hoa tươi đương nở rộ nay đã trở nên âm u, như sấm sét giữa trời quang, đốt cháy tất cả!
Cô nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi nhưng cố nói bằng giọng quật cường:
- Anh không tin tưởng em?
- Tin tưởng? Là vì tôi tin cô nên thiếu chút nữa đã bị các người biến thành kẻ ngốc! Mới thiếu chút nữa phá hủy lời hứa của tôi với bác cả! Mới thiếu chút nữa không thể đối mặt với cha tôi dưới suối vàng!!
Lâm Phi gầm thét, tựa như sư tử hung ác!
Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên đứng bên cạnh thấy cảnh này bỗng cảm thấy không ổn, có vẻ tâm trạng của Lâm Phi có chút dị thường, với hiểu biết của họ về Lâm Phi, đây không phải là cơn giận bình thường, mà là hỗn loạn bệnh trạng!
- Không xong rồi, chẳng lẽ….
Khương Tiểu Bạch do dự nhìn Diệp Tử Huyên, Diệp Tử Huyên cũng gật mạnh đầu, hiển nhiên cũng hiểu tình hình không ổn.
Hứa Vi vừa cùng mấy người bạn thân đến, thấy màn này, lòng như dao cắt. Cô là người hiểu vì sao Lâm Phi lại kích động thế này nhất, nhưng cô cũng cảm thấy buồn cho Tô Ánh Tuyết, kẹp giữa hai người, cô cảm thấy rất khó xử.
Lúc này Tô Ánh Tuyết đã tức giận đến đỉnh đầu, nếu Lâm Phi không tin tưởng cô, vậy cô cũng không thể bị giẫm đạp như vậy mà không nói gì.
- Tôi lừa anh thì sao? Lẽ nào anh không lừa tôi? Khi tôi hỏi anh Hội trưởng Cố là gì của anh, anh đã phủ nhận bà ấy. Không phải anh đã nói là không có quan hệ gì hay sao? Những điều anh lừa tôi còn ít hay sao? Chỉ cho phép mình coi tôi là kẻ ngốc mà không cho tôi được giấu anh những chuyện này?
Tô Ánh Tuyết ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, không chút yếu thế phản bác lại.
Nhưng những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống đã chứng minh cho sự đau khổ, chua xót và tủi thân vô hạn trong lòng cô.
Cô không có thói quen nhận thua, nếu hai người đã sai vậy thì không có lý do gì mà bản thân phải lùi bước.
- Được, cô thừa nhận rồi.
Lâm Phi giận quá hóa cười.
Tô Ánh Tuyết cắn chặt hàm răng trắng như ngà:
- Tôi thừa nhận, tôi thừa nhận mình đã biết quan hệ giữa anh và Hội trưởng Cố, nhưng tôi nói tôi không nợ bà ấy một hào nào, không có! Còn anh tin hay không thì tùy!
- Ây da, các người sao vậy, tại sao đang yên ổn lại cãi nhau như vậy?
Lúc này Diêu Lam làm bộ như sắp khóc đến nơi, ai oán khuyên bảo:
- Đều là người một nhà, nợ hay không thì có quan hệ gì? Lâm Phi cậu xem, mẹ của cậu còn tặng Tiểu Tuyết chiếc nhẫn cơ, đây là tấm lòng của mẹ cậu, là lời chúc phúc của bà dành cho cậu, làm gì có mẹ nào mà không thương con?
Lời còn chưa dứt, Lâm Phi đã chú ý tới chiếc nhẫn ngọc trên tay phải của Tô Ánh Tuyết, không ngờ chiếc nhẫn đó là Cố Thải Anh tặng, cô ấy còn đeo nó để cử hành lễ đính hôn?
Như lửa cháy đổ dầu thêm, Lâm Phi tức giận đến mức ý thức đã bắt đầu hỗn loạn, dù trong tiềm thức cảm giác được đầu óc của mình đang không ổn nhưng lửa giận trong người đã không thể khống chế nổi, che lấp đi phần lớn lý trí!
- Đây là đồ bà ta đưa cho cô?
Lâm Phi hỏi, miệng thở hổn hển.
Tô Ánh Tuyết cắn môi dưới, nhưng vẫn nói thật:
- Đúng vậy, chẳng lẽ phạm pháp sao?
Tô Tinh Nguyên đứng bên cạnh hận không thể đánh cho Diêu Lam một trận. Trước đó người đàn bà này cố tình làm ra vẻ hoàn mỹ, chẳng lẽ tất cả đều là vì giờ khắc long trời lở đất này?
Lão không biết phải làm thế nào, hiện giờ Lâm Đại Nguyên đã tức giận đến ôm ngực, mắt bốc hàn quang, cả người Lâm Phi đang phát run.
Một số khách mời theo bản năng lùi lại, cảm thấy Lâm Phi lúc này giống như một cái thùng có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Vốn là một đôi vợ chồng chưa cưới tình cảm ngọt ngào, giờ phút này lại náo loạn thành ra thế này khiến mọi người đều cảm thấy tương phản vô cùng lớn.
Cố Thải Anh không ngừng lắc đầu:
- Phi…Phi Nhi, con đừng nóng giận, đều là do mẹ không tốt, là mẹ muốn tặng chiếc nhẫn kia cho Tô Ánh Tuyết, con bé vô tội…
Bất kể bà nó gì, cũng đều là uổng phí công sức, thời gian.
Lâm Phi ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười lại mang theo nước mắt, sau đó hắn chợt cúi đầu xuống, bộ dạng cười nhạo nói với Tô Ánh Tuyết:
- Tô Ánh Tuyết, cô thông minh hơn tôi, tôi cứ thấy lạ, tại sao đột nhiên tôi lại hiểu cô….thì ra là đây là ảo giác…
- Cô quả thật là biết diễn, diễn khiến tôi căn bản không phân biệt được đâu mới là con người thật, đâu mới là con người giả của cô…hay là thực chất cô không có lúc nào thật lòng?
- Cô kiên cường như vậy, tự mình cố gắng như vậy, thì ra cũng chỉ vì chờ một con cá lớn…mới chịu ra tay….
- Xem ra Mã Thanh Hoành của Mã gia có giá trị chưa đủ lớn, không thỏa mãn được cô, cô muốn trở thành con gái trong gia tộc Thiên Tự Hào?
- Hừ hừ, đúng là mục tiêu ghê gớm, muốn lựa chọn như người đàn bà đê tiện kia năm đó sao….chẳng trách bà ta lại hợp ý cô như vậy…chỉ là thật đáng tiếc….Lâm Phi tôi họ Lâm, không phải họ Vương…
- Mối thù giết cha không đội trời chung. Người phụ nữ kia mãi mãi cũng chỉ là kẻ thù của tôi, cô muốn gọi bà ta mẹ chồng, cô cứ gọi, nhưng đừng cho rằng tôi sẽ cùng cô trải qua cuộc đời dối trá này.
- Bốp!
Tô Ánh Tuyết tức giận đến mức lồng ngực muốn nổ tung, cuối cùng cũng không thể nhịn được, hung hăng cho Lâm Phi một bạt tai!
Mọi người đều ngây người, không ngờ cô lại động thủ trước!
Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ lão đại lại để một cô gái đánh mình!
Hứa Vi không nhịn được bật khóc, một người là chị em tốt của mình, một người là người đàn ông thanh mai trúc mã của mình, cô thật muốn đến ngăn cản chuyện này, nhưng cô lấy thân phận gì để đi ngăn cản?
Lâm Đại Nguyên thấy cháu trai bị đánh, tức giận đến tròng mắt thẳng trừng, Lâm Dao phía sau cũng nhìn Tô Ánh Tuyết với con mắt giận dữ, dù thế nào cũng không thể đánh người!
- Lâm Phi….anh là đồ đểu!!
Tô Ánh Tuyết không quản những chuyện này, cô đã nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn, lời của người đàn ông như vô số mũi tên nhọn sắc đâm vào lòng cô.
Tất cả tình yêu đối với người đàn ông, giờ phút này đã trở thành độc dược tiêm vào nơi trí mạng nhất của cô!
Cô không nói nên lời, chỉ muốn mắng hắn, chỉ muốn đánh hắn.
Cô biết, lúc này có nói gì cũng vô dụng, cô không thể phản bác, người đàn ông trước mặt sẽ không tin tưởng cô.
Quả thực là cô đã lừa Lâm Phi, cô đã đeo nhẫn mà Cố Thải Anh tặng, đây đều là sự thực, không có gì có thể bao biện cho mình.
Nhưng cái cô không thể chấp nhận chính là Lâm Phi coi cô là loại con gái giả tạo, muốn leo lên quyền quý.
Cô vốn tưởng rằng cho dù mọi người trên toàn thế giới này có mắng cô là Tổng giám đốc lòng dạ hiểm độc, thì chí ít cũng có người đàn ông này thích hai mặt tính cách trong con người cô, thích tính toán âm hiểm của cô, thích người “phụ nữ xấu xa” như cô…
Bởi người đàn ông này có thể hiểu cô, có thể thông cảm với cô.
Nhưng cô đã lầm, từ trước tới giờ người đàn ông này không hoàn toàn tin tưởng cô, dù cô có thật lòng, không giữ ý tứ mà theo đuổi hắn, cũng chẳng qua bị hắn coi là âm mưu thả dây dài để bắt cá lớn.
- Cô đánh tôi?
Lâm Phi lạnh lùng hỏi.
- Tôi đánh anh đấy…anh có bản lĩnh thì đánh trả đi! Người đàn ông nhu nhược!
- Nhu nhược!
Lâm Phi chau mày, mặt nổi gân xanh.
- Đúng vậy! Anh chính là kẻ nhu nhược! Nếu anh đã hận mẹ đẻ của mình, tại sao không dám nói cho tôi biết bà ấy là mẹ đẻ của anh! Tại sao không dám đi hỏi rõ, tại sao bà ấy phải rời xa anh?
- Đến kẻ thù của mình mà anh cũng không dám thừa nhận, dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi cùng anh đi hận người không thù không oán với tôi! Tôi gạt anh, nhưng anh cũng gạt tôi! Lẽ nào chỉ có anh mới được phép còn tôi thì không?
Tô Ánh Tuyết nghẹn ngào, càng nghĩ càng tủi thân, càng tức giận, sau khi nói hết nỗi lòng, lại hung hắn cho Lâm Phi một bạt tay nữa!
Nhưng lúc này, Lâm Phi đã bắt lấy tay cô, ánh mắt âm trầm:
- Nếu tôi không thích, cô sẽ không đánh được tôi đâu, đừng cho rằng cô có thể làm gì tôi.
- Tôi là kẻ nhu nhược? Hừ hừ…cô thì biết cái gì? Cô cũng giống người đàn bà đê tiện đó, luôn cho rằng mình có thể nắm giữ hết thảy, nhưng thực ra….các người không biết gì đến đáng thương!
Lâm Phi gạt tay Tô Ánh Tuyết ra, quét mắt về phía Tô Tinh Nguyên và Cố Thải Anh, đầu óc như lên men khiến hắn muốn làm ra một chuyện điên cuồng.
Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên đã sớm phát giác ra điều này, cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa, hai người cùng xông vào đám người đang vây xem, đến bên Lâm Phi.
- Lâm Phi, cậu không sao chứ?
Diệp Tử Huyên hỏi.
Lâm Phi cúi đầu thở phì phò, trong mắt nổi ánh vàng:
- Đi….tâm trạng tôi không ổn…mau rời khỏi nơi này…
Lâm Phi không dám bảo đảm trong tình trạng chuyển biến xấu thế này, đầu của hắn có thể khống chế hay không. Một khi thế giới tinh thần sụp đổ, cộng với sự phẫn nộ hiện tại, có thể sẽ là cục diện máu chảy thành sông!
Những người khác thì chẳng sao, nhưng chẳng may không khống chế được, làm tổn thương đến người mình quan tâm, vậy thì hối hận cũng không kịp nữa.