Ngày thứ bảy, cậu bé da đen như phát điên, đột nhiên không chạy đến chỗ bánh mỳ mà trực tiếp dùng sức tấn công mấy đứa trẻ đang cướp bánh mỳ.
Có ba đứa trẻ bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, bánh mỳ trong miệng chúng bị móc ra.
Cậu bé da đen như dã thú, nhờ việc móc họng những người bị đánh chết mà lấy được một nửa chỗ bánh mỳ.
Lâm Phi chỉ cướp được một ít bánh mỳ. Hắn đưa hết phần đó cho Tiêu Đình Đình. Cô ta cũng không từ chối, không do dự ăn hết sạch. Sau đó, chỉ nói với Lâm Phi một tiếng “cảm ơn”.
Mấy ngày này, với tư cách là người con gái duy nhất còn sống sót, ngày nào Tiêu Đình Đình cũng được ăn bánh mỳ, uống nước, ít nhất cũng tốt hơn Lâm Phi rất nhiều. Cô bé còn lại đã sớm chết rồi.
Ngày thứ tám, những đứa trẻ còn lại đã phát hiện ra, nếu tiếp tục như vậy, chúng sẽ bị cậu bé da đen đánh chết. Bọn chúng mặc kệ bánh mỳ và nước, tập trung hợp lực đánh nhau với cậu bé da đen.
Lâm Phi kéo tay Tiêu Đình Đình trốn vào một góc.
Tiêu Đình Đình thấy bánh mỳ và nước trên mặt đất không ai đụng tới liền nói:
- Nhân lúc này chúng ta lấy đi!
- Không được.
Giọng nói của Lâm Phi trở nên yếu ớt. Hai ngày nay, hắn ăn ít hơn nhiều so với trước vì còn nhường cho Tiêu Đình Đình:
- Nếu chúng ta cướp, bọn chúng sẽ coi chúng ta là kẻ địch, tới đánh chúng ta. Chúng ta đợi bọn chúng đánh xong hãy lấy.
Sau khi đánh nhau xong, cậu bé da đen là kẻ địch của mọi người, bị bao vây đánh đến chết. Nhưng đổi lại có thêm bốn đứa trẻ nữa cũng chết.
Lâm Phi và Tiêu Đình Đình ở một bên không ai chú ý tới, lúc nhìn thấy chỉ còn hai đứa trẻ da trắng và một đứa trẻ da đen, liền chạy tới cướp lấy ít đồ.
Ba đứa trẻ này vừa đánh nhau nên thể lực bị cạn kiệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Phi và Tiêu Đình Đình lấy đi một phần bánh mỳ và nước.
Nhưng ba đứa trẻ này cũng không phải kẻ ngốc, bọn chúng biết hai đứa trẻ tóc đen da vàng này đang hợp tác với nhau. Hơn nữa, chúng còn ngồi một góc ngư ông đắc lợi.
- Lâm Phi, cậu thật thông minh, hôm nay ăn uống nhiều hơn mọi khi rồi đấy.
Lúc tối, Tiêu Đình Đình nhỏ giọng nói bên tai Lâm Phi.
Lâm Phi nhíu mày:
- Chúng ta phải hết sức cẩn thận. Chỉ còn lại năm người, chắc chắn ba người đó sẽ coi chúng ta là đối tượng dễ tiêu diệt nhất.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Tiêu Đình Đình lo lắng hỏi.
Lâm Phi nói:
- Cậu không cần sợ. Tôi có học chút võ công, chỉ là trước đây không dùng đến. Tôi cũng không muốn giết người, nhưng nếu như bọn chúng muốn đả thương chúng ta, nhất định tôi sẽ cho chúng biết tay.
- Cậu biết võ công sao?
Tiêu Đình Đình kích động hỏi:
- Là loại võ công có thể bay trên nước sao?
- Đó là khinh công, cần phải tu luyện nội công. Nội công của tôi mới ở giai đoạn đầu, chưa đạt đến trình độ đó.
Lâm Phi thở dài nói:
- Nếu nội công của tôi cao siêu thì tốt rồi, tôi có thể giống lão điên, viên đạn bắn không chết. Chỉ vì sợ súng của những người đó nên tôi mới không trốn thoát được.
Tiêu Đình Đình cái hiểu cái không gật đầu.
Đêm khuya, Lâm Phi cũng không ngủ quá say, quả nhiên hắn nghe thấy tiếng có người đang đến gần.
Hắn mở mắt liền nhìn thấy, ba đứa trẻ đang cầm thanh sắt rỉ đi về phía hắn.
Lâm Phi gọi Tiêu Đình Đình dậy, để cô tự mình cẩn thận, rồi hắn đứng chắn ở phía trước.
- Chúng ta cùng nhau chia sẻ thức ăn nước uống, có lẽ, cả năm người chúng ta đều có thể sống sót.
Lâm Phi nói bằng tiếng Hán rồi dùng tay ra hiệu, hy vọng họ hiểu.
Nhưng rõ ràng là ba đứa trẻ này vẫn không thu tay lại. Bọn chúng đã giết không chỉ một người, bàn tay đã sớm dính máu.
Trong mắt ba đứa trẻ này là sự hung ác và tàn nhẫn của người trưởng thành.
- A!
Đứa trẻ da đen hét lớn rồi vung thanh thép lên xông tới, nhưng may mắn là ban ngày Lâm Phi đã bổ sung được năng lượng, hắn lắc mình nhảy ra, quay đầu đá trúng lưng của đứa trẻ da đen.
Hai đứa trẻ da trắng cũng bắt đầu cầm thanh thép tấn công, nhưng cũng không thành công. Sau khi Lâm Phi tránh được, hắn dùng quyền đá bọn chúng.
Lâm Phi thấy ba người không có ý định dừng tay, không đánh chết hắn sẽ không ngừng lại, hắn biết muốn nhường nhịn cũng không được nữa rồi. Vì thế hắn bắt đầu thi triển võ công, tấn công vào chỗ bị thương trên người bọn chúng.
Ngay sau đó, ba đứa trẻ bị đánh đến mức rơi cả thanh thép, phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Lâm Phi hừ lạnh:
- Lần sau còn dám động đến tao, tao sẽ giết chúng mày.
Ba đứa trẻ đó nghe không hiểu, nhưng cũng đoán được ý chính, dập đầu quỳ.
Thế nhưng, khi Lâm Phi quay người định đi về chỗ trống thì nghe thấy tiếng Tiêu Đình Đình hét lớn:
- Cẩn thận!
Lâm Phi nhanh chóng quay người lại, thấy trong tay đứa trẻ da trắng vẫn còn cầm một đoạn thép ngắn, đang đâm thẳng về phía bụng Lâm Phi.
Dưới tình thế cấp bách, Lâm Phi lách mình nắm lấy tay cậu ta, bẻ quặt tay xuống, thanh thép đâm trúng vào cằm cậu ta.
- Phốc phốc!
Thép đâm vào đầu cậu ta khiến cậu ta chết tại chỗ.
Không để Lâm Phi suy nghĩ nhiều, hai đứa trẻ còn lại đồng loạt xông tới. Lâm Phi điên lên mất, hắn không muốn giết người, nhưng không giết thì sẽ bị người ta giết.
Hắn rút thanh thép dính đầy máu ra, thi triển vài chiêu kiếm đã từng thấy, coi thép là thanh kiếm, cúi người xông lên, liên tục đâm hai bên, đâm vào bụng và yết hầu của hai đứa trẻ kia.
Ba cỗ thi thể rơi trên mặt đất, chầm chậm trở nên lạnh lẽo.
Lâm Phi xụi lơ ngồi trong góc, nhìn ba đứa trẻ bằng tuổi mình mà hắn đã giết, mồ hôi tuôn ra như suối.
Lúc này, Tiêu Đình Đình ôm lấy hắn, an ủi:
- Đừng sợ, đừng sợ, không sao… không sao…
Lâm Phi cảm nhận được hơi ấm trên người cô gái, tâm trạng dần trở nên ổn định:
- Tôi không muốn giết người, bọn chúng muốn giết tôi…
- Tôi biết, cậu là người tốt.
- Ừm, cảm ơn cậu, Đình Đình.
Hai đứa trẻ ôm nhau thật chặt, trong bóng tối tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương.
Hôm sau, người canh giữ lộ ra nét vui vẻ nghiền ngẫm khi nhìn thấy mấy cỗ thi thể trên thấy. Gã nhìn Lâm Phi và Tiêu Đình Đình, giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Thế nhưng vẫn chưa có ai thả bọn họ ra.
Đồ ăn buổi trưa đã giảm xuống còn một phần, ít đến mức tội nghiệp.
Không có người tranh giành, Lâm Phi đi tới, đưa miếng bánh mỳ nhỏ và một chai nước nhỏ cho Tiêu Đình Đình:
- Đình Đình, cậu ăn trước đi, tôi còn có thể nhịn thêm chút nữa.
Tiêu Đình Đình chỉ cầm chai nước:
- Tôi uống nước là được rồi, bánh mỳ cậu ăn đi. Hôm qua đánh nhau như vậy, chắc cậu cũng mệt rồi.
Lâm Phi ngẫm nghĩ rồi nói:
- Vậy chúng ta mỗi người một nửa được không?
Tiêu Đình Đình mỉm cười nói:
- Được, cậu nói mỗi người một nữa. Cậu uống nước trước đi, làm trợn miệng chút đã, uống chậm một chút, tôi nói dừng hãy dừng.
Cô bé đem bình nước đưa cho Lâm Phi, cười ngọt ngào dễ mến.
Lâm Phi cười hì hì nhận lấy:
- Tôi sẽ không ăn vạ đâu.
Nói xong, Lâm Phi cầm chai nước, ngửa đầu chậm rãi uống nước…
- Á!
Đúng lúc này, Lâm Phi đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói.
Hắn thống khổ cúi đầu, chai nước rơi trên mặt đất. Hắn ngạc nhiên nhìn bụng mình, trên đó có một thanh thép nhuốm máu đã cắm vào được một nửa.
- Đình Đình, cậu…
Lâm Phi kinh ngạc nhìn cô bé trước mắt, nụ cười ấm áp như gió mùa xuân trên mặt đã biến mất, còn lại chỉ là sự tàn ác vặn vẹo như kẻ bị bệnh tâm thần.
Tay Tiêu Đình Đình cầm thanh thép không ngừng run rẩy, trên trán đổ tầng tầng mồ hôi lạnh, nhưng sát ý trong mắt lại rất rõ ràng.
- Trong hai chúng ta chỉ có một người được sống… thế nên, cậu đừng trách tôi… ai bảo cậu biết võ công… tôi chỉ có thể tìm cơ hội để giết cậu…
Ánh mắt Tiêu Đình Đình nhìn Lâm Phi lạnh như băng, tựa như cô chưa từng quen biết cậu bé này:
- Cậu cũng đã giết người, sớm muộn gì cậu cũng sẽ giết tôi… tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình…
- Tôi… tôi chưa từng nghĩ sẽ giết cậu…
- Đừng nói dối! Chẳng qua là cậu chưa làm mà thôi, sau này chắc chắn cậu sẽ giết tôi!
Tiêu Đình Đình lạnh nhạt nói:
- Tôi còn muốn tìm cha mẹ, dù sao cậu cũng chỉ có một mình, chết cũng không sao.
Mắt Lâm Phi tràn đầy sự tuyệt vọng. Một cậu bé chưa đầy tuổi mà nước mắt tràn mi, hắn có cảm giác bị phản bội.
Hơi ấm duy nhất bên cạnh hắn giữa những đêm cô đơn lạnh giá, giờ phút này lại chỉ vì một chút bánh mỳ, một chút nước mà không chút lưu tình phản bội hắn, thậm chí còn muốn giết hắn!
Hắn nhớ đến một câu nói của lão điên:
- Ngay cả cha mẹ thân sinh ra con cũng bỏ rơi con, giữa người với người còn có thể tin tưởng được hay sao? Trên thế giới này, trừ mình ra, tất cả đều là người khác.
Trừ mình ra đều là người khác! Đều là người khác!
Trong mắt Lâm Phi bỗng xuất hiện quang diễm màu vàng.
Tiêu Đình Đình đang định dùng sức đẩy thanh thép vào thì phát hiện ra nét khác thường trong hai mắt Lâm Phi.
- Cậu… sao mắt cậu lại…
Cô bé sợ hãi đến mức không nói nên lời.
Vẻ mặt Lâm Phi lạnh lùng, tay trái dùng sức rút thanh thép đang cắm trên bụng ra.
- Phốc!
Thanh thép tuột khỏi tay Tiêu Đình Đình, đầu kia đâm thẳng vào tim cô bé.
Tiêu Đình Đình mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Phi. Sau đó cô bé trượt xuống theo bờ tường.
- Cậu nói không sai… Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết cậu…
Lâm Phi nói xong, ôm vết thương trên bụng, đầu choáng váng, sau đó hắn ngã xuống trên mặt đất. Chỉ có điều, chính hắn cũng không phát hiện ra, miệng vết thương của mình đang dần khép lại.
…
- Đừng đến đây! Tôi không tin cậu!
Sáng sớm, người đàn ông bật dậy từ trên giường nhà nghỉ.
Bạch Hân Nghiên đang ngủ say bên cạnh cũng giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy theo bản năng, mới nhìn thấy Lâm Phi ở bên cạnh đang thở hồng hộc, sắc mặt kinh hãi, trán toát đầy mồ hôi lạnh.
- Lâm Phi, anh… anh làm sao vậy? Gặp ác mộng à?
Bạch Hân Nghiên cẩn thận hỏi han. Cô đang mơ màng, cô còn nhớ rõ, tối qua, lúc Lâm Phi thấy Tiểu Môi Cầu đưa cho hắn dưa hầu, cũng có sắc mặt như thế này.