Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

chương 284: nổ súng đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Ánh Tuyết nghẹn họng, ngẩn người nhìn Lục Trường Minh vẻ mặt đầy giận dữ, dù thế nào cô cũng không ngờ, Lục Trường Minh lại động thủ đánh cô?

Những người khác có mặt trong phòng chỉ huy cũng sững sờ, không ngờ Lục Trường Minh lại trực tiếp động thủ, Cố Thải Anh và Lục Vũ Phỉ thì lấy tay che miệng mới không kinh hô lên.

- Chỉ vì cái tính khí tự cho là đúng này mà mẹ mày năm đó mới rơi vào bước đường bản thân mắc bệnh cũng không hay biết, cuối cùng thì chết cô độc ở bên ngoài! Mới tý tuổi đầu, ưu điểm trên người mẹ mày thì không học được, lại học được cái tính tình ương ngạnh này!

- Cái thằng khiến người ta chán ghét, trong mắt không coi ai ra gì kia chẳng khác gì người cha vô liêm sỉ kia của mày, nếu mày muốn chết, giờ tao sẽ nổ súng giết chết mày! Không cần phải hao tâm tổn sức!

Lục Trường Minh trừng lớn hai mắt, giống như mãnh hổ xuống núi, khiến cho người ta khiếp sợ.

Nhưng Tô Ánh Tuyết chỉ đỏ vành mắt, nhìn Lục Trường Minh với vẻ bất khuất, không có chút sợ hãi nào.

- Được, ông muốn giết tôi, chẳng qua cũng chỉ dễ dàng như ngón tay đè chết con kiến mà thôi, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy?

Tô Ánh Tuyết lạnh lùng nói.

Nghe xong những lời này, Lục Trường Minh bốc hỏa lên đầu, đúng là lửa cháy đổ dầu thêm.

Mặc dù đã ngoài sáu mươi nhưng bước đi của ông vẫn như bay, từ bên hông của hộ vệ bên cạnh rút ra một cây súng năm mươi tư, trực tiếp nhắm thẳng vào trán Tô Ánh Tuyết!

- Mày tưởng Lục Trường Minh này sợ mày? Hay là kiếp trước nợ mày? Hôm nay tao coi như thanh lý môn hộ, kết thúc cái nghiệt duyên này!!!

Thanh lý môn hộ?

Tô Ánh Tuyết không hiểu gì, nhưng sau đó Lục Vũ Phỉ xông lên, lời của Lục Vũ Phỉ lại càng khiến Tô Ánh Tuyết như bị điện giật.

- Ông nội! Đừng giết em gái!!

Em gái?

Tô Ánh Tuyết kinh ngạc nhìn Lục Vũ Phỉ đột nhiên đứng chắn trước người mình, cả người như gió lạnh thổi vào, một hồi run rẩy, thậm chí đã quên mình đang ở nơi nào.

- Cháu tránh ra! Vũ Phỉ, đứa nhỏ này cơ bản không có quan hệ gì với cháu!!!

Lục Trường Minh giận dữ.

-Ông nội ông đừng như vậy…sao lại không có quan hệ…nếu không có quan hệ ông cũng không cố ý bảo cháu đưa em ấy từ đảo về đây…trong lòng ông vẫn nhận em, đừng làm ra việc khiến cả đời hối hận ông ạ…

Lục Vũ Phỉ vừa khóc vừa nói.

- Tránh ra!!

Lục Trường Minh hai mắt đỏ ửng.

- Cháu không tránh!

Lục Vũ Phỉ cắn chặt hai hàm răng:

- Năm đó cô đã vì lựa chọn của mình mà bị ông trời trừng phạt rồi, ông nội đừng đổ tội lên người em họ, Ánh Tuyết không biết gì cả…em ấy vô tội…

Tô Ánh Tuyết cảm thấy nước mắt mình đang rơi xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Vũ Phỉ, nhìn lão nhân sắc mặt dữ tợn mà thống khổ.

Lục Trường Minh, Lục Vũ Phỉ, Lục gia….

Mẹ của mình…Lục Uyển Dung…

Cô không phải kẻ ngốc, nhưng chuyện này không phải ai cũng có thể tin.

Đột nhiên nghĩ lại, bản thân từ một nữ thương gia bình thường trở thành con cháu của một trong tứ đại gia tộc lớn toàn Hạ Quốc, giống như một giấc mơ vậy.

Chỉ khi một số người khác đâm phá, cô mới liên hệ các manh mối lại với nhau.

Mẹ ruột của mình thủ đoạn cao minh, một tay dựng lên Khuynh Thành Quốc Tế, khi còn sống, Khuynh Thành Quốc Tế phát triển thông suốt, đối thủ cạnh tranh của toàn tỉnh Giang không dám mạo phạm.

Lúc trước khi Mục phu nhân nhắc tới Lục Uyển Dung, chính là bộ dạng giữ kín như bưng, không dám nhiều lời.

Còn có, cha cô là Tô Tinh Nguyên không dám trái ý mẹ cô, từ trước đều bảo sao nghe vậy…

Dù Lục Trường Minh không nói, Tô Ánh Tuyết cũng biết, vì sao mình bị quân đội mang rời khỏi đảo, và đứng ở chỗ này.

Tựa hồ như bởi tranh cãi đến cực điểm, Lục Vũ Phỉ cũng bị người ông nội này làm cho phát bực, tức giận đến giậm chân một cái, dứt khoát tránh sang một bên, chỉ vào Tô Ánh Tuyết.

- Được, cháu không ngăn ông, ông nổ súng đi! Ông nổ súng giết em ấy đi!! Ông ra tay được sao? Cháu hỏi ông ra tay được sao?

- Năm đó lúc cô rời nhà ông cũng nói muốn giết cô, nhưng ông vẫn lén lút để thím Giang và chú Lưu Phàm đến Lâm An chăm sóc cô!

- Ông xem Tuyết giống cô hồi trẻ thế nào, năm đó ông mất cô rồi, lẽ nào ông còn nhẫn tâm làm tổn hại Tiểu Tuyết sao…

OÀ..ÀNH!

Tô Ánh Tuyết cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi, thím Giang, chú Lưu Phàm đều là người Lục gia phái tới?

Tay cầm súng của Lục Trường Minh bỗng run rẩy, hơn nửa phút sau, cuối cùng cũng hạ xuống, tựa như vô cùng mệt mỏi phất tay, ném súng qua một bên.

- Cảnh vệ, trông nha đầu này cho kỹ, không được để nó đi ra ngoài.

Hai gã cảnh vệ lập tức tiến lên, một trái một phải nhìn Tô Ánh Tuyết chằm chằm, hiển nhiên sẽ không để cô ra khỏi phòng chỉ huy.

Tô Ánh Tuyết đã không còn tâm trạng đi ra ngoài, cả người đờ đẫn, cảm giác hơn hai mươi năm qua sống trên đời này chẳng khác gì hoa trong gương, trăng trong nước, không chân thực…

Cô muốn hỏi tại sao năm đó mẹ lại rời khỏi Lục gia, nhưng cô không dám hỏi nhiều, bởi vì chân tướng hiện tại cô biết đã đủ khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô sợ không chịu nổi.

Cố Thải Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tô Ánh Tuyết, liền đi đến bên cô, bắt lấy bàn tay lạnh cóng của cô, thở dài:

- Ánh Tuyết, tha thứ cho ta không nói chuyện này cho cháu biết, đừng trách ông ngoại cháu, ông ấy mang cháu tới đây là vì bảo vệ cho cháu, không muốn cháu bị thương.

Tô Ánh Tuyết thẫn thở nhìn Cố Thải Anh, rồi lại nhìn Lục Trường Minh đã quay người đi, im lặng không lên tiếng.

….

Xông lên, cảm thấy Truyền Kỳ Thời Đại đã dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực, Lục Thiết Quân không khỏi vì cỗ sát khí này mà cảm thấy lạnh sống lưng.

Nhưng lần này gã phụng mệnh đến đây là muốn lập quân công, cơ hội này không có nhiều trong thời bình, gã quyết định không để lộ ra chút khiếp sợ nào.

- Các vị, xem ra thì không nghiêm túc hợp tác với chúng tôi rồi.

Lục Thiết Quân sắc mặt bình tĩnh nói:

- Vậy Lục mỗ muốn hỏi một câu hỏi cuối cùng, nếu các vị đồng ý nói cho chúng tôi biết làm thế nào để có được bí mật siêu cấp trí tuệ, vậy thì có lẽ…chúng tôi có thể mở một mặt lưới.

- Si tâm vọng tưởng….

Natahsa cười lạnh:

- Toàn thế giới, đến nay chỉ còn có Scarpe có thể tìm được thứ đó, bất cứ kẻ nào nếu không có “chìa khóa”, đến nơi đặt trí tuệ siêu cấp cũng không thể vào được.

- Hiện tại, Scarpe đã không còn, chìa khóa cũng không còn nữa, trên thế giới này không có ai có thể đạt được trí tuệ siêu cấp nữa.

Natasha đương nhiên sẽ không nói, thật ra Eva có quyền sử dụng LOOK, những nhân vật trong Truyền Kỳ Thế Đại khác hiển nhiên cũng không nói bí mật này ra.

Nhưng Lục Thiết Quân đương nhiên sẽ không tin:

- Các vị không phối hợp như vậy, vậy thì chúng tôi đành phải mặc niệm cho các vị rồi….có một vài bạn bè ở nước ngoài đến, muốn lấy đi một thứ từ chỗ các vị, chúng ta nói chuyện một chút đi.

Lời gã vừa dứt, đã nhìn thấy hơn chục thân ảnh màu đen từ quân hạm phía sau đi lên, theo bọn gã đi về phía trước, giống như ảnh tử màu đen đang dùng tốc độ nhanh nhất để di động, chơp mắt đã lập lòe.

Một đám người phương Tây đàn ông sắc mặt trắng bệch, phụ nữ thì tà mị xuất hiện trước mặt mọi người.

Mấy người đàn ông phụ nữ dẫn đầu hất áo khoác choàng màu đen lên, cổ áo màu đỏ tươi, tựa như thân phận đặc biệt cao quý.

- Quả nhiên…là đám con dơi chết tiệt này. Hừ hừ, chính phủ Hạ Quốc từ lúc nào lại cùng với mấy nghị đồng châu Âu này bắt đầu có xã giao với hai đại trận doanh Quang Minh và Hắc Ám rồi?

Enzo châm chọc nói.

Lục Thiết Quân sắc mặt lạnh lùng, đây chính là một loại nhục nhã, “Chú ý lời nói của ngài, Enzo tiên sinh.

Một người đàn ông Huyết Tộc trung niên trong đó mở miệng:

- Thì ra là ngươi…nhân loại và đám chó hoang tạp giao này, hừ hừ….không ngờ rời khỏi Italy lại chạy đến đây, vừa vặn xử lý ngươi luôn.

- Tanstella công tước, thân vương Kalimon của tộc Tzimisce đã bị chúng ta chém chết rồi, ngươi còn dám dẫn người tới, muốn chết sạch sẽ sao?

Natasha nói.

- Hừ, đừng thần hóa chính mình….các ngươi phải hiểu rõ, người giết hại mấy vị thân vương và các hạ Kalimon, là Scarpe…nhưng hiện tại Scarpe đã không còn nữa….các người…không phải là đối thủ của hội nghị Hắc Ám bọn ta!

Tanstella công tước kiêu căng đưa tay ra:

- Điều kiện của chúng ta rất đơn giản, giao ra cánh tay trái của Thánh Tổ, hoặc là nói ra vị trí cụ thể, nếu không, các người ngồi đây sẽ cùng nhau chìm vào biển cả…

- Loại đồ vật xui xẻo đó, bọn ta sao có thể đem theo trên người, ngại quá, thứ đồ vật đó cũng giống như siêu cấp trí tuệ, đều được Scarpe cất giấu kỹ cả rồi, các ngươi không có được chìa khóa, bọn ta cũng không có cách nào giúp các ngươi.

Tanstella công tước và mấy quý tộc Huyết Tộc khác nhìn nhau, rồi nhẹ gật đầu.

- Các ngươi không nói, không sao.

Tanstella nhếch miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, cười nói:

- Mang mấy người này về thị tộc Tzimisce chúng ta, để các pháp sư thôi miên mở sọ não của chúng ra, tiến hành thôi miên trực tiếp đại não của chúng, bí mật lớn đến đâu cũng phải nói ra hết….

Lời vừa nói ra, không chỉ người của Truyền Kỳ Thế Đại mà cả người luyện võ Hạ Quốc cũng cảm thấy kinh hoàng.

Chẳng trách lại có thể trở thành một trong hai hội trong thế giới ngầm, không ngờ hội nghị Hắc Ám còn có thủ đoạn diệt tuyệt nhân tính này, nhưng cũng đúng, tuổi thọ Huyết tộc kéo dài, các loại học vấn kỳ lạ bọn họ nắm giữ là thứ mà loài người không thể tưởng tượng được.

Thường thì một số thứ mà nhân loại nghiên cứu, Huyết Tộc sớm đã có thành quả thực tế, nhưng bởi vì Huyết tộc cơ bản không coi nhân loại là sinh vật ngang tầng, đương nhiên không thể chia sẻ thành quả của bọn họ cho nhân loại.

Loại sinh vật Hắc Ám này, tự tạo thế giới, cố ý phân cách sinh tồn cùng nhân loại, nếu không phải vì có cánh tay trái của Cain xuất hiện, họ sẽ không có bất cứ dính dáng gì đến Đại Sảnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio