- Anh nói sao? Mục phu nhân là thành viên thượng viện?
Tô Ánh Tuyết kinh ngạc hỏi Lâm Phi.
Lâm Phi gật gật đầu, buồn bực nói:
- Mục phu nhân, bà là thành viên thượng viện, sao tôi chưa từng gặp bà?
- Hà hà…
Mục phu nhân đáp:
- Tổng cộng cậu mới chỉ gặp thượng viện chúng tôi có lần, một lần là do Ám Ảnh vương đưa cậu tới, tiếp nhận Đại sảnh. Lần thứ hai, cậu đưa Victor tới giao chức vụ Cục trưởng Đại sảnh cho Victor.
- Hai lần gặp mặt đều ở Mỹ, nhưng tôi lại vẫn ở Hạ quốc. Hơn nữa, tôi mới trở thành nguyên lão của thượng viện. Hai lần gặp mặt trước, đương nhiên tôi không thể bay từ Hạ Quốc tới đây được.
- Thành viên thượng viện còn có cả nguyên lão sao?
Tô Ánh Tuyết tò mò hỏi.
- Các thành viên thượng viện trải rộng khắp nơi trên thế giới. Số lượng thông thường rơi vào khoảng người, trong đó, – người là nguyên lão, phụ trách một vài việc thông thường của thượng viện, cũng là những người mỗi lần diễn ra hội nghị của thượng viện đều phải có mặt. Những thành viên khác, thật ra tôi cũng không biết hết.
Lâm Phi cười khổ, hóa ra lần gặp mặt lần đầu tiên ở Lâm An, Mục phu nhân đã biết thân phận của hắn, khó trách bà ấy lại thân thiết với hắn như vậy, không hề coi thường hắn chỉ là một tài xế quèn.
- Nói như vậy, lần này, thành viên kiểm duyệt thượng viện phái tới là Mục phu nhân sao?
Lâm Phi thấy thật khó hiểu.
Mục phu nhân gật đầu:
- Đúng vậy, vì trùng hợp tôi có quen biết Tô tiểu thư, nên mấy vị nguyên lão khác đã cử tôi tới.
- Nhân tiện nói một câu, Tô tiểu thư, chúc mừng cô đã vượt qua lần xét duyệt này của thượng viện thành công. Chỉ còn một bước cuối cùng là cô có thể gia nhập Đại sảnh bảo hộ cung điện thần thánh văn minh nhân loại.
Tô Ánh Tuyết kinh ngạc nói:
- Tôi đã vượt qua buổi sát hạch? Sao có thể… tôi không làm gì cả mà?
- Thật sao?
Mục phu nhân thò tay chỉ tờ giấy kín đặc số.
- Đây là nội dung kiểm tra sao?
Tô Ánh Tuyết đã hiểu ra, hóa ra là vụ án đầu tư này.
Mục phu nhân nói:
- Đừng nghĩ phức tạp về nội dung sát hạch. Nhiều khi, việc tuyển chọn thành viên thượng viện cũng không yêu cầu những gì quá khó khăn, mà là muốn xem phẩm chất của con người.
- Tôi tin vào phẩm chất của cô, lúc đầu tôi giao Tư Noãn cho cô cũng là khẳng định điều đó. Các thành viên khác của Đại sảnh cũng biết điều này. Huống hồ, cô được các hạ Tư Khải Nhĩ Phổ tự mình tiến cử, tuyệt đối không có nguy hiểm gì với Đại sảnh.
- Xét trên cơ sở, cô đã phù hợp với mấy tiêu chuẩn lớn của thành viên thượng viện, tính tình hiền lành, phẩm chất ưu tú, có thiên phú trong một lĩnh vực nào đó. Tuy cô còn trẻ nhưng đã trải qua nhiều khảo nghiệm, không hề thiết sự cứng cỏi.
- Trên thực tế, bài sát hạch dự án đầu tư này chỉ là hình thức mà thôi. Tôi không cho rằng, bài sát hạch này có thể làm khó cô và sự thật đã chứng minh như vậy.
Tô Ánh Tuyết thở phào, vui vẻ nói:
- Nói như vậy, tôi đã có thể gia nhập thương viện?
Theo Tô Ánh Tuyết, ý nghĩa của việc cô được tham gia vào thượng viện không có gì quá to tát. Chỉ là một khi được gia nhập vào Đại sảnh, cô sẽ kéo gần được khoảng cách với Lâm Phi.
Cô muốn được ở trong cùng một thế giới với người đàn ông của mình. Nếu không, cô đã không tu luyện và yêu thích võ cổ, cô cũng sẽ không xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với những người bạn kỳ quái của Lâm Phi.
- Không cần gấp, tôi vừa nói rồi đấy, còn cần một bước cuối cùng nữa.
Mục phu nhân mỉm cười rồi lấy một tờ giấy trong túi đưa cho Tô Ánh Tuyết.
- Đây là cái gì?
- Mở ra xem xem.
Mục phu nhân cười tủm tỉm nói.
Tô Ánh Tuyết nghi hoặc mở tờ giấy đó ra xem, bên trên viết chằng chịt tiếng Anh nhưng cũng không làm khó được Tô Ánh Tuyết. Sau khi đọc lướt một lượt, cô giật mình nói:
- Đây là… đây là hợp đồng chuyển nhượng của công ty đầu tư?
- Không sai.
Mục phu nhân cười nói:
- Thật ra công ty này là một phần tài sản của thượng viện Đại sảnh. Những thành viên của chúng tôi phải gánh vác một phần công việc của thượng viện. Một khi cô gia nhập thượng viên, cô phải phục vụ cho thượng viện. Tổng hợp với việc xem xét năng lực của cô, tôi thấy giao công ty này cho cô quản lý là thích hợp nhất.
- Yên tâm đi, đây là một công ty nằm trong top công ty mạnh nhất trên thế giới. So với Quốc tế Khuynh Thành, nó càng giúp cô thể hiện được tài năng kinh doanh của mình. Tôi tin, trong tương lai cô có thể đưa công ty này bước lên một tầm cao mới.
Nghe xong mấy lời này, lông mày của Tô Ánh Tuyết nhíu chặt, có chút chần chừ.
- Có thể… đồng thời quản lý cả hai bên không? Tôi không muốn rời Khuynh Thành.
Tô Ánh Tuyết nói.
Mục phu nhân kinh ngạc nói:
- Vì sao? Là vì giao dịch với Cố phu nhân sao? Cô yên tâm đi, chúng tôi có thể thông qua đàm phán và giao dịch để Cố phu nhân đồng ý thả người. Cô đừng lo, chắc chắn Cố phu nhân sẽ không ngăn cản tiền đồ của cô.
- Về phần quản lý đồng thời hai công ty thì không thể được. Công ty này ở Mỹ, Khuynh Thành lại ở trong nước, cho dù cô có tài năng thiên phú nhưng cũng không thể phân thân, quan tâm đến cả hai bên.
Tô Ánh Tuyết cắn môi, biết rõ lời Mục phu nhân nói là sự thật.
Cô nhìn về phía Lâm Phi, đôi mặt chờ mong người đàn ông đưa ra một ý kiến.
Lâm Phi cười nói:
- Em tự quyết định đi, trong lòng em nghĩ thế nào thì nói thế ấy. Nếu Mục phu nhân đã thẳng thắn nói ra thân phận nguyên lão của bà ấy, chắc chắn bà ấy cũng không ngại em cự tuyệt. Anh cũng không ép em vào thượng viện, chỉ cần em vui là được rồi.
Tô Ánh Tuyết nghe xong, do dự không thôi. Cuối cùng cô vẫn lắc đầu, giao lại hợp đồng cho Mục phu nhân.
- Cám ơn bà, Mục phu nhân, nhưng tôi không thể rời khỏi Khuynh Thành.
Tô Ánh Tuyết nói xin lỗi.
Rõ ràng Mục phu nhân không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra:
- Vì sao? Ở Khuynh Thành cô cũng không có cổ phần, ở đây tôi có thể ngay lập tức giao cho cô quản lý tài sản vài trăm tỷ.
Tô Ánh Tuyết ậm ừ nói:
- Mục phu nhân, bà có biết về hải quỳ và ốc mượn hồn ở biển không?
- Ốc mượn hồn? Hải quỳ?
Mục phu nhân tự thấy đầu óc mình không đủ dùng rồi?
- Có ý gì?
Tô Ánh Tuyết nắm chặt góc áo và nói:
- Ốc mượn hồn sẽ để hải quỳ bám vào bỏ ngoài của mình, dùng xúc tu có độc của hải quỳ để bảo vệ mình. Đồng thời, hải quỳ có thể lấy những đồ ăn còn sót lại. Chúng có mối quan hệ cộng sinh với nhau.
- Sau khi ốc mượn hồn lớn lên, nó đổi sang một cái vỏ khác, nhưng nó cũng sẽ đưa hải quỳ đi cùng, hấp thụ lại từ đầu lên một lớp vỏ khác. Nó sẽ không bỏ rơi hải quỳ vì nó đã lớn lên.
- Tôi là một đứa trẻ trưởng thành nhờ sự chăm sóc của Quốc tế Khuynh Thành. Một tay tôi đã đưa nhiều người vào Quốc tế Khuynh Thành, các quản lý cấp cao, công nhân viên đều dễ dàng bỏ qua cho tính cách ương ngạnh, chuyên quyền độc đoán của tôi, vì họ tín nhiệm tôi sẽ đem lại cho họ một cuộc sống tốt đẹp với mức lương cao hơn.
- Hiện nay tuy tôi có thể tiếp nhận công ty lớn hơn, nhưng tôi không thể… Nếu tôi còn có lương tâm, tôi không thể thua kém cả một con ốc mượn hồn.
Vẻ mặt Mục phu nhân tiếc nuối. Bà ta khẽ gật đầu:
- Đã như vậy tôi cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể nói rằng, Tô tiểu thư không có duyên với Đại sảnh chúng tôi.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Mục phu nhân mời hai người ngày kia tới một quán cà phê ở Chicago ăn điểm tâm. Tuy Lâm Phi gặp mặt các thành viên thượng viện, Tô Ánh Tuyết không thể tham gia, nhưng mời bữa sáng với tư cách cá nhân thì vẫn được.
Ngày kia sau khi hội nghị kết thúc, bà ta phải lên máy bay về California, họ khó có cơ hội gặp mặt. Vì thế bà ta muốn hai bên tụ họp, hai người cũng không thể từ chối.
Trên đường trở về khách sạn, Tô Ánh Tuyết tỏ ra uất ức buồn rầu. Tuy cô không hối hận khi từ chối thạm gia thượng viện, nhưng cô vẫn thấy không vui.
Lâm Phi thấy cô dẩu môi ra vẻ khó chịu nên đã trực tiếp lái xe tới trung tâm thương mại, đưa Tô Ánh Tuyết đi mua sắm.
Lúc này, tâm tình Tô Ánh Tuyết mới khá hơn. Theo thời gian trong nước, ngày mai là đêm thất tịch, nhưng hai người đã bắt đầu ngọt ngào du ngoạn từ trước rồi.
Đến tối, Lâm Phi đưa cô đến một cửa hàng bán đồ tráng miệng ăn một đống bánh ngọt và kem, đến khi cô ợ lên mới thôi.
Trước khi cô còn lo mình sẽ béo phì, nhưng đến nay cô đã tu luyện nội công, Tô Ánh Tuyết cũng không cần khắc chế nữa. Cô vừa ăn vừa liếm môi, bộ dạng đặc biệt câu dẫn người khác.
Màn đêm buông xuống, hai người lái ô tô đến ven hồ ngoại ô thành phố, ngắm bầu trời đầy sao, hưởng thụ thế giới lãng mạn của hai người.
Theo cách nói của Tô Ánh Tuyết thì, cô rất muốn thử loại tiết mục nhưng trong ngôn tình như thé này.
Lâm Phi cũng đành bất đắc dĩ với người bạn gái luôn ôm ấp tưởng tượng về một thứ tình yêu lãng mạn. Dù sao, chỉ cần cô vui là được.
Trên chiếc ghế dài ven hồ, Tô Ánh Tuyết bá vai Lâm Phi, híp đôi mắt dễ thường. Một lúc sau, đột nhiên cô thì thầm nói:
- Không êm ái như trong tưởng tượng, thật thô ráp.
Lâm Phi đưa tay lên sờ gương mặt mịn màng cùng chiếc cằm thon gọn của cô:
- Đồ ngốc. Những lúc như thế này cần dựa vào nhau mới cảm thấy thoải mái được.
Tô Ánh Tuyết liếc xéo hắn rồi nhìn lên bầu trời cao, cảm thán nói:
- Những vì sao ở đây thật đẹp… Anh nói xem, sau này khi khôi phục tu vi, liệu anh có bay vào vũ trụ không?
Trong mắt Lâm Phi hiện lên thần sắc chờ mong:
- Nhất định có thể. Anh đã… nhìn thấy cái gì đó rồi.