Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

chương 385: thỏ khôn chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lancelot dần dần không còn cách nào tấn công bén nhọn thêm được nữa, tình thế bắt đầu xấu đi.

Còn Victor cùng Hoa Vô Lệ, mặc dù đều có những vết thương lớn nhỏ, quần áo cũng rách rưới nhiều chỗ, nhưng thần khí vẫn tỉnh táo.

Lancelot một cây chẳng chống vững nhà, đã đại chiến gần nửa tiếng đồng hồ, sau khoảng nghìn chiêu, đã không có cách lại phát động ma pháp chiến mã tiến hành công kích, năng lượng phục hồi cũng bắt đầu trở nên nghèo nàn.

Cuối cùng, dưới thế trùng kích nối tiếp nhau, Lancelot bị sóng chấn động tinh thần của Victor đánh cho phụt ra một ngụm máu tươi, bay ngược về phía sau hơn mười mét, ngã xuống biển, toàn thân ẩm ướt, vô cùng chật vật.

Hoa Vô Lệ theo lên, hai tay chém ra hai đạo chân khí màu hồng tím, như hai đạo trường tiên, hung hăng quất vào áo giáp che ngực của Lancelot

-Ối ah.

Lancelot vừa mới đứng lên, lại bị sức mạnh chấn động đánh lui ngã xuống, chiến giáp ở ngực bởi vì đã mất đi sự bảo vệ của ma pháp chiến đấu, trở nên cực kỳ yếu ớt, đã xuất hiện vết rách.

Gã không cam lòng nhìn hai người bọn Victor cùng Hoa Vô Lệ đang từ từ đến gần, nhưng lại không thể làm gì. Không phải tài nghệ của gã không bằng người ta, mà là hai tên này ỷ đông, lần này cho dù gã chết đi cũng khó mà nhắm mắt.

Trên tay của Victor, chẳng biết từ lúc nào có thêm một con dao găm Ba Tư khảm nạm sắc bén, tay gã múa đao hoa.

-Lancelot các hạ, dũng khí của ngươi làm cho người khác kính nể, nhưng đáng tiếc, bọn ta không phải kỵ sĩ, sẽ không chú ý đến cái gì mà tinh thần kỵ sĩ. Hôm nay, ngươi phải chết, Aroundight, chúng ta bắt buộc phải làm vậy.

-Tại sao…

Ngọn lửa chiến đấu trên người Lancelot càng ngày càng yếu, vết thương trên người cũng không thể khôi phục, nhưng gã thật sự thấy khó hiểu:

-Ma pháp và cổ võ mà các người tu luyện, đều không cần Aroundight của ta, các người sao lại muốn cùng ta quyết trận tử chiến?

Ánh mắt tham lam của Victor nhìn thanh kiếm hoàng kim:

-Nguyên nhân…không thể trả lời, chỉ có thể nói, mang ngọc có tội, thanh thần binh lợi khí tổ tiên ngươi để lại cho ngươi thật không tồi chút nào, nhưng nó cũng đem đến cho ngươi một bí mật chí mạng.

-Bí mật?

Lancelot tràn đầy khó hiểu.

Victor đã không muốn nói nhiều lời, múa con dao găm Ba Tư, muốn lấy cái đầu trên cổ gã.

Lancelot hoảng sợ, liều chết múa kiếm, muốn đỡ con dao găm kia.

Nhưng không ngờ rằng, người muốn hạ thủ thực sự, lại là Hoa Vô Lệ.m Thân thủ của y chớp nhoáng, đến phía sau Lancelot, năm ngón tay xuất thành đao phong, chân khí màu tím đỏ bùng lên thành một vệt ánh sáng, cứa qua cổ Ngân Nguyệt kỵ sĩ!

Một cái sọ đầu lâu tràn ngập sự không cam lòng và khiếp sợ, bỗng nhiên rơi vào trong nước biển, nhuộm ra một vũng máu tươi màu hồng.

Victor giả bộ thu hồi con dao găm vừa dùng, có chút thở dài nói:

-Gã cũng được coi là một kẻ mạnh, nhưng đáng tiếc …gặp phải chúng ta, chỉ đáng tiếc, cầm theo thanh kiếm này.

Hoa Vô Lệ lấy Aroundight hoàng kim sáng bóng từ trên tay Lancelot, đạp thi thể xuống dưới biển.

-Lúc này thực ra nên gọi điện cho Diệp Vô Nhai, gã đang đứng vị trí thứ mười hai trong đám thần tướng, được tăng lên một bậc.

Hoa Vô Lệ nói:

-Cuối cùng lấy được rồi, thêm vào đó trước mắt đã có cái đó, vẫn còn một cái cuối cùng, là tập hợp đầy đủ, thật là khiến người ta mong chờ.

-Ha ha…, Hoa thiếu gia, hành tung của bảo bối cuối cùng tại hạ đã nắm giữ, ngay hôm sau có thể xuất phát đi lấy, thắng lợi của chúng ta, gần trong gang tấc.

Victor đắc ý nói.

-Thật là khiến người ta sợ hãi thán phục, Victor tiên sinh, làm sao ngài biết được nhiều tin tức kì quái quá vậy? Trí tuệ siêu cấp của Scarpe nghe nói rất lợi hại, nhưng ta thấy cũng không thể sánh nổi với tin tức có nguồn gốc tà dị của ngài, hơn nữa, kế hoạch lần này, hắn lại bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay.

-Còn có gien virus cường đại này, ngài chế tạo ra từ lúc nào? Ta nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, lẽ nào ngài căn bản là cái động cơ vĩnh cửu không cần nghỉ ngơi?

Hoa Vô Lệ đùa nói.

Victor cúi đầu cười, cũng không giải thích nhiều, quay đầu nhìn bờ biển, Thiên Diện đứng lặng hờ hững, cùng với cái đầu ở trên mặt đất, và Lâm Phi cũng không nhúc nhích.

-Trước tiên không nói những điều này, đợi ta chặt đầu của Scarpe xuống, chúng ta có thể rời đi rồi.

Victor cười, quay trở lại bãi cát.

Thiên Diện vẫn luôn đợi hai người đánh nhau xong, dường như đối với thành quả chiến đấu căn bản không có hứng thú, mặt không biểu cảm đứng chắn trước mặt Victor.

-Tốt rồi, Scarpe chết rồi, hợp tác của chúng ta cũng đến hồi kết rồi, bây giờ, nói cho tao, em gái tao ở đâu.

Victor mỉm cười, cũng không trả lời:

-Thiên Diện các hạ, ta có chuyện luôn rất tò mò.

-Nói.

-Ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ?

Victor nhíu mày, biểu lộ vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

-Ta thực sự cảm thấy giật mình với thuật chỉnh sửa dung nhan không gì là không làm được của ngươi, dù cho ảo thuật sư giỏi nhất, cũng khó có thể làm được giống như đúc như ngươi, thậm chí ngay cả tu vi, sức mạnh, khí tức, cũng có thể dễ dàng bắt chước.

-Hơn thế nói dịch dung này của ngươi, càng giống hơn là…Ngươi hoàn toàn có thể biến thành một người khác, thâm nhập vào cuộc sống của người đó như thường, tuy không thể nói là hoàn mỹ không tì vết, nhưng ta thực sự không phân biệt được thật giả.

-Vì vậy, có thể nói cho ta biết, con người thật ngươi, rốt cuộc là nam hay là nữ?

-Chuyện này có quan trọng không?

-Quan trọng, chỉ cần nói cho ta, ta sẽ nói cho các hạ tin tức của em gái các hạ.

Victor đáp.

Thiên Diện do dự một chút, mở miệng trả lời:

-Nữ.

Victor vẻ mặt giật mình:

-Vậy là tiểu thư Thiên Diện rồi, ừ thật là cô gái không thể xem thường, ta nghĩ về sau, trên thế gian cũng sẽ không có Thiên Diện thứ hai, nhưng tiếc là, gia tộc các người chỉ còn lại hai chị em ngươi, sau này càng đáng tiếc, chỉ còn lại một mình em gái bị sinh tử chia cắt của ngươi mà thôi.

Nói đến đây, nụ cười của Victor đã biến thành âm trầm tà ác.

Hai đồng tử có Thiên Diện rụt lại, lạnh chat nói:

-Mày có ý gì?

Victor nhún vai:

-Thật xin lỗi, Thiên Diện tiểu thư, ta căn bản không biết em gái của cô ở đâu, ta từ đầu đến cuối, có được cũng chỉ là một báo cáo kiểm ta DNA, vừa mới có người nói cho ta biết, cô đang tìm kiếm em gái, cho nên…ta lợi dụng cô.

Thiên Diện vẫn giữ nguyên nét mặt không có nửa điểm biến hóa, có vẻ như trong con người cô không có tình cảm của một con người.

Nhưng trong con ngươi của cô, lại càng ngày càng âm hàn, cả người phát ra khí tức làm cho người ta sợ hãi, dường như muốn làm người khác đông cứng.

-Mày dám gạt tao…

Hai đấm của Thiên Diện, nắm lại rắn chắc.

-Hết cách rồi, trên đời này không có gián điệp nào lợi hại hơn cô, việc đánh bại Scarpe là một quá trình chật vật, mà cô là quân cờ tốt nhất.

Victor dương dương tự đắc, cười gằn nói:

-Nói thật, đối với một cô gái ngạo mạn vô lễ như cô, ta đã nhẫn nhịn rất lâu, may mắn, cuối cùng là ta đã chơi cô một vố.

Khí băng lạnh trên người Thiên Diện vừa thu lại, trở nên mây trôi nước chảy, như không có gì xảy ra, chỉ từ tốn nói:

- Sau này mày sẽ hối hận, mày đã chọc tới người không nên chọc vào nhất.

-Tôi nghĩ, cô hiểu lầm rồi.

Đứng một bên lên tiếng là Hoa Vô Lệ.

-Thiên Diện, cô cho rằng, ở bãi cát trống trải này, cô có cơ hội chạy thoát sao? Cô cũng quá xem nhẹ hai người bọn ta rồi.

-Chúng mày muốn giết tao?

Victor cùng với cái bộ dạng ngượng ngùng giả mù.

-Thật sự xin lỗi! Sự tồn tại của cô là một sự uy hiếp, bởi vì cô quá khó phòng bị, cho nên…Nếu như chúng ta không có cách nào dùng cô được nữa, vậy thì chúng ta nhất định phải diệt trừ cô…

Thiên Diện không lên tiếng, chỉ nhìn bọn chúng trong chốc lát, liền xoay người muốn rời đi, cô dường như cũng rõ, đánh chính diện, cô không phải đối thủ cùa hai tên này.

-Ấy, chớ nóng vội chạy trốn.

Hoa Vô Lệ chợt lách người, ngăn cản Thiên Diện, dùng thanh kiếm Aaron đái đặc lấy được, chặn trước người Thiên Diện.

-Thiên Diện tiểu thư, hay là cô để tôi xem, con người thật của cô trông như thế nào, nếu cô chim sa cá lặn, hoặc tôi sẽ vì thương hoa tiếc ngọc mà tha cho cô một con đường sống.

Thiên Diện trầm ngâm một lát, dường như đang suy tính cái gì đó…

Đột nhiên, thân thủ cô cấp tốc lui về bên trái một bước.

Hoa Vô Lệ đã sớm chuẩn bị, bám sát theo.

-Đừng hòng chạy.

Sau đó y lập tức đuổi theo, bàn chân Thiên Diện điểm nhẹ, thân thể nhảy lên trời, lướt qua đầu Hoa Vô Lệ.

-Một chiêu Thê Vân Tung đẹp mắt!! Nhưng tiếc là vẫn không đủ nhanh!!

Hoa Vô Lệ cười ha hả, chân co lại, liên hợp với ba cái giẫm chân tại chỗ, thân như chim yến, đuổi sát theo, trong chớp mắt đã vượt qua Thiên Diện.

Tiên thiên chân khí của y, nếu so về sức mạnh, tuyệt đối không chỉ trên Thiên Diện một bậc, tuy khinh công cước pháp của Thiên Diện tinh diệu, nhưng chung quy vẫn là kém một đường.

Victor dĩ nhiên cũng không muốn để cô chạy mất, thi triển ma pháp gia tốc, trượng pháp trên tay vung vẩy, đẩy ra một đạo sóng xung kích tinh thần vô hình, ngăn chặn trên không như nữ nhân đi trên không.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio