- Hôm nay về nhà muộn quá, đã nửa đêm rồi.
- Có chuyện gì vậy? Họ biết chúng ta tới sao?
Lâm Phi buồn bực hỏi cô gái bên cạnh.
Thiên Diện lắc đầu:
- Không thể. Điều tra của tôi không tìm ra được bất cứ manh mối gì, hay là họ nhầm chúng ta thành người khác?
- Xem ra, không giống như đang phòng ngự mà là đang mở rộng cửa chính để chúng ta đi vào.
Lâm Phi cười đáp:
- Chẳng lẽ muốn học theo Gia Cát Lượng, dùng kế vườn không nhà trống?
Đúng lúc này, bỗng nhiên Lâm Phi nghe thấy tiếng gì đó, hắn vội nhìn kính chiếu hậu theo bản năng.
Chỉ thấy, cách xe họ không xa đang có mấy chiếc Cadillac màu đen, chạy về hướng nhà họ Hoa.
- Xem ra, không phải họ đang hoan nghênh chúng ta mà họ đang nghênh đón người khác rồi?
Lâm Phi nhíu mày. Tuy khoảng cách rất xa nhưng Lâm Phi vẫn cảm nhận được một cỗ áp bách rất lớn phát ra từ mấy chiếc xe đó.
- Có cao thủ, rất mạnh.
Sau đó Thiên Diện cũng phán đoán như vậy, điều đó chứng tỏ cảm giác của Lâm Phi không sai.
Một lát sau, Lâm Phi đã thần tốc lái xe vào sảnh nhà họ Hoa, vượt qua một cái ao nhỏ đang phun nước, dừng xe trước phòng chính.
Trên đường lái xe vào đây, mấy người bảo vệ hai bên đường đều cung kính cúi đầu. Rõ ràng họ nhầm Lâm Phi là cùng một nhóm với những nhân vật ở phía sau.
Ngay sau đó, một đoàn người từ trong nhà đi ra định tới nghênh đón. Người dẫn đầu là một tên đàn ông mặc vest thủ công cao cấp.
Đó chính là chủ nhân hiện tại của Hoa gia, cũng là cha ruột của Hoa Vô Lệ, Hoa Vĩnh Bạc. Thoạt nhìn hào hoa phong nhã, không có nhiều khí chất của người tập võ.
Trên thực tế, vì vấn đề thể chất, Hoa Vĩnh Bạc chỉ giỏi việc buôn bán, vì thế không được các bậc cha chú coi trọng. Tuy là chủ gia đình nhưng địa vị không bằng con trai là Hoa Vô Lệ, càng chưa nói đến báu vật trong nhà, con gái Hoa Lộng Ảnh.
Dĩ nhiên, những việc xã giao bên ngoài vẫn cần Hoa Vĩnh Bạc ra mặt quản lý. Chỉ có những việc dính đến đấu tranh trong thế giới ngầm, Hoa Vô Lệ mới được toàn quyền xử lý.
Đi bên cạnh Hoa Vĩnh Bạc là con trai tướng mạo tuấn tú – Hoa Vô Lệ, cùng con gái lớn mặc váy đỏ - Hoa Tập.
Giống cha, Hoa Tập tuy là con gái trưởng nhưng vì thể chất đặc biệt nên không luyện được võ, trong gia tộc, chủ yếu lo việc kinh doanh và một vài việc của các bang phái.
Mọi người từ trong nhà đi ra, đang tươi cười chào đón. Nhưng khi vừa tới gần, họ đã phát hiện ra, người tới không phải khách họ đang chờ.
Lúc Lâm Phi và Thiên Diện xuống xe, đám người Hoa Vĩnh Bạc sững sờ, dường như họ không hiểu sao lại là hai người này.
- Lâm Phi?
Hoa Vô Lệ và Hoa Tập đều hô lên kinh ngạc. Chỉ có điểm khác biệt là, ánh mắt Hoa Vô Lệ hiện lên nét e ngại, trong khi đó ánh mắt Hoa Tập tràn đầy thù hận.
- Sao nhiều người chạy đến đón tôi vậy, tôi thấy hơi bất ngờ đó nhé… Tôi tới để giết người mà cũng cần nghênh đón trịnh trọng thế sao?
Lâm Phi cười lạnh, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt trên người Hoa Vô Lệ.
Hoa Vô Lệ theo bản năng lùi lại mấy bước. Y biết rõ, trước mặt Lâm Phi, thực lực của mình không là gì. Hơn nữa, “Liễu Cảnh Lam” bên cạnh Lâm Phi là Thiên Diện chứ không phải ai khác.
- Cậu là Lâm Phi?
Hoa Vĩnh Bạc nhíu mày, mắt lóe lên tia rầu rĩ. Sau khi nhìn thấy mấy chiếc xe đang vào cổng, ông ta liền cười nhạo nói:
- Đúng là thiên đường thì không đi lại muốn xuống địa ngục… Cậu cho rằng đến địa bàn của Hoa gia còn có thể sống sót rời khỏi đây sao?
- Đúng lúc hôm nay lại có một vị khách quý sắp tới. Chỉ sợ hôm nay cậu không được toàn thây đâu.
Thấy cha nói như vậy, Hoa Vô Lệ vẫn còn đang kinh hồn bạt vía bỗng như nhớ ra cái gì đó, y tươi tắn, cười ha hả:
- Không sai! Lâm Phi, hôm nay mày có thể tìm tới đấy, coi như mày có bản lĩnh. Chẳng qua, hôm nay mày và tiểu thư Thiên Diện đây đều sẽ chết ở đây! Đây là do các người tự tìm lấy!
Đang nói chuyên, ba chiếc Cadillac màu đen chạy tới.. Hai chiếc SUV cỡ lớn dừng trước tiên. người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, thắt lưng màu bạc, bước xuống xe.
Lâm Phi và Thiên Diện đều phát hiện ra, mười người này chính là Hậu Thiên đỉnh phong, thực lực không hề tầm thường. Hơn nữa, vì họ đều còn rất trẻ tuổi, vài năm nữa chắc chắn có cơ hội lên để gia nhập Tiên Thiên.
Trên mặt mỗi người đều có hình xăm đầu quạ màu đen.
Ngay tức khắc, Lâm Phi đã nghĩ đến, những người này phần lớn là Nha Vũ của Long Thân điện, có người rất tinh nhuệ.
Nếu vậy, nhân vật trong chiếc Cadillac màu đen ở chính giữa, nhân vật khiến họ cảm thấy áp bách, chẳng lẽ là…
- Chào mừng các hạ Long Vương đã tới thăm Hoa gia tập đoàn Thiên Trì chúng tôi.
Dưới sự dẫn đầu của Hoa Vĩnh Bạch, một đám người Hoa gia đều cung kính cúi đầu về phía chiếc xe.
Quả nhiên, hành động của người Hoa gia đã chứng thực suy nghĩ của Lâm Phi.
Thật sự là Long Vương sao?
Đột nhiên trong đầu Lâm Phi bỗng nhớ đến một chuyện, sao Long Vương lại đến vào đúng lúc này? Trùng hợp như vậy sao?
Vị Long Vương thần bí này rốt cuộc là ai? Lâm Phi vẫn đoàn không ra, hắn luôn cảm thấy đây là người hắn biết, nhưng chưa gặp người thật nên hắn rất khó phán đoán.
Thiên Diện ở bên cạnh mặt không chút biểu tình. Mục tiêu của cô chỉ có Hoa Vô Lệ, còn những người khác, cô ta không có hứng thú. Cô ta đang tự hỏi làm sao để giết được Hoa Vô Lệ. Nhưng nếu Lâm Phi không ra tay, một mình cô ta không thể giết được Hoa Vô Lệ.
Cửa xe Cadillac được một tên cao thủ Nha Vũ cung kính mở ra.
Chỉ thấy một đôi chân dài trắng như tuyết ưu nhã từ trong xe bước ra.
Phụ nữ?
Lâm Phi thấy thật mơ hồ, Long Vương là nữ sao?
Nhưng một màn kế tiếp lại khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối.
Khi cả người từ trên xe bước xuống, Lâm Phi đã thấy một quái nhân cả đời hắn cũng không ngờ tới.
Tóc dài bay trong gió, dáng người cao trên m, mặt trắng không râu. Khuôn mặt thoạt nhìn như đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, mũi cao, môi hồng, cằm nhọn mang nét ôn nhu nữ tính.
Nhưng không cần biết bộ dạng giống phụ nữ như thế nào, yếu hầu ở cổ và bả vai nam tính đã chứng minh đây là một người đàn ông.
Chỉ có điều, giống như bề ngoài nữ tính của gã, người này mặc một chiếc váy liền màu đỏ, bên dưới là đôi chân trắng bóc, thoạt nhìn tưởng chân phụ nữ.
Lâm Phi há hốc mồm, thấy bộ dạng này, liên hệ với những tư liệu có trong đầu, hắn đã biết… Long Vương là ai.
Lần trước khi Odin và Alan Burke tới Hạ Quốc, họ đã từng nói với Lâm Phi về việc, họ gặp một đối thủ không dám đụng chạm, nghe Long lão tam nói là người của Long gia, điều này khiến Lâm Phi chú ý hơn.
Lúc ấy Lâm Phi còn chưa dám chắc họ đã gặp ai, nhưng lần này, hắn đã biết rõ.
Hiện nay, tuy Lâm Phi vẫn chưa thể sử dụng nguyên khí, nhưng tu vi của cảnh giới Quy Nguyên là rõ ràng. Nhân vật có thể khiến hắn cảm thấy áp lực như vậy, tồn tại cũng chỉ có mấy người. Vì thế hắn không khó đoán được người tới là ai.
Khó trách, gã có thể nắm trong tay Long thần điện, khó trách nhà nước lại dung túng Long thần điện như vậy, khó trách, Hoa gia chỉ chịu hạ mình trước Long Vương.
Lần trước lúc ở bờ biển, người khúm núm trước hai đại thần tướng Odin và Alan Burke lại chính là Long Vương.
Chỉ có điều, trước đây Lâm Phi chưa biết, gã lại chính là con cháu Long gia, xem ra, tư bản của tứ đại gia tộc vẫn còn ẩn giấu rất nhiều điều.
Đôi mắt xếch của Long Vương đảo qua đám người trước mặt, lúc lướt qua Lâm Phi và Thiên Diện, gã có dừng lại đôi chút, nhưng cũng không để ý nhiều.
Sắc mặt gã lạnh lùng, không nói một lời, dáng người uốn éo bước chân đôi giày cao gót sắc bén đi về phía đám người Hoa gia.
Rõ ràng là đàn ông nhưng lại trang điểm và tỏ ra phong thái như phụ nữ, điều này khiến Lâm Phi thấy thật khó chịu.
- Long Vương, ngài đến rất đúng lúc, chúng tôi đã đợi từ lâu. Thật xin lỗi, hôm nay có có người tới tận cửa gây rối, chỉ sợ làm phiền đến nhã hứng của ngài.
Hoa Vĩnh Bạc khiêu khích lườm Lâm Phi.
Hoa Vô Lệ đắc ý cười:
- Lâm Phi, đúng là mày không may mắn rồi. Hôm qua Long Vương mới báo cho chúng tôi hôm nay ngài ấy muốn tới bàn một số việc đại sự. Kết quả hôm nay mày lại tự mò xác tới.
- Các hạ Long Vương, người này là Scarpe, sát hại Hạ Chấn Đình của Hắc Long Hội, hủy hoại căn cứ của Long Thần điện chúng ta. Hôm nay hắn lại đến Hoa gia với ý đồ hành hung, không coi chúng ta ra gì. Mong Long Vương thay chúng tôi làm chủ.
Lâm Phi trở nên đề phòng hơn hẳn. Tuy hắn không e ngại Long Vương nhưng thực lực của người này cũng khiến hắn phải dè chừng.
Nhưng dường như Long Vương không hứng thú để ý đến Lâm Phi. Gã mở miệng nhàn nhạt hỏi:
- Hoa Lộng Ảnh ở đâu?
Giọng nói của gã vừa bén nhọn lại mang theo tia âm lãnh, nhưng vẫn là giọng nói của phái nữ?