Đêm khuya, thành phố Nam Giang tỉnh Tô rực sáng ánh đèn.
Một tòa nhà cổ kính cột trụ được chạm trổ tinh tế lặng lẽ đứng trên những tòa nhà cao ốc hiện đại, quan sát cả thành phố.
Ở đó khó mà nghe thấy những âm thanh huyên náo của thành phố, thay vào đó là những tiếng gió lạnh thổi qua không ngừng gào rít.
Bốn phía xung quanh tòa nhà còn trồng rất nhiều cây, lá xanh rậm rạp um tùm, rõ ràng là hàng năm đều tốn rất nhiều chi phí để chăm sóc như vậy.
Lúc này, ở bàn đá phía trước tòa nhà, Long Thiên Cương mặc áo choàng vàng óng, tóc dài buộc gọn gàng phía sau, ngồi ngay ngắn trên ghế đá, nhẹ nhàng gẩy cây đàn phượng vĩ cổ.
Tiếng đàn cổ du dương ẩn chứa bao tư vị, tựa như một khách bộ hành đi qua nơi non xanh nước biếc, cảm nhận được tất cả hương vị của thiên nhiên muôn màu, khiến tâm trạng trở nên vui vẻ thoải mái.
Người có thể gảy được khúc nhạc như vậy, thật khó có thể tưởng tượng được đó lại là thủ lĩnh của thế lực ngầm thâu tóm cả ba tỉnh, hơn nữa lại còn là vũ si vang danh khắp chốn thế lực ngầm – Viêm Long thần tướng.
- Tam gia! Tam gia không được qua đó!
- Long Vương đang gảy đàn… bây giờ vẫn còn…
- Cút ngay! Ông đây muốn gặp em trai của mình mà còn phải đợi cái bầy thỏ con chúng mày cho phép sao!
Đột nhiên, phía sau tòa nhà có tiếng ồn ào, lão tam thô kệch Long Bưu mặc một bộ quân phục còn chưa kịp thay, xồng xộc chạy vào.
Mấy hầu gái phía sau Long Thiên Cương đành bất đắc dĩ, không dám ngăn cản.
Tiếng đàn chợt ngừng lại, Long Thiên Cương khẽ thở dài, gạt nắp trà sang một bên rồi đưa chén là lên nhấp môi, sau đó mới đứng dậy, quay người lại nhìn Long Bưu.
- Lão Tứ! Chú như thế là có ý gì! Cái tên Hoa Lộng Ảnh đâu!? Cái con nha đầu linh thể ngũ hành đâu?
Long Bưu hai tay chống nạnh, dựng râu trợn mắt.
- Đi rồi.
Long Thiên Cương trả lời một cách dứt khoát.
Long Bưu nổi trận lôi đình, căm tức chỉ mặt Long Thiên Cương, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Chú nói đi! Sao có cái chuyện nhỏ nhặt như thể mà cũng không xong? Hả? Có mỗi con nha đầu không hồn đất thôi mà, chú đích thân ra tay mà còn để cho nó chạy hả?
- Bây giờ tôi biết ăn nói thế nào với lão đại đây, mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ đã không tốt rồi, lần này anh ấy nhìn chú chắc chắn còn ngứa mắt hơn nữa! Ai da… Tôi đến điên đầu mất thôi! Đau đầu quá!
Long Thiên Cương hờ hững bước đến phía trước cây hạnh nhân, khẽ vỗ lên thân cây, nói:
- Cho dù tôi bắt được ả ta về đây thì anh ta cũng chẳng đối xử tốt với tôi….thế nên cứ để kệ đi.
- Chú thật là… đã sống quá nửa đời người rồi, sao vẫn còn cái tính bướng bỉnh như thế, không chịu nhường anh cả lấy một bước, thế thì làm sao anh ấy có thể dày mặt mà ngồi xuống nói chuyện tử tế với chú được?
Long lão tam than thở một lúc lâu, rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lấm lét nhìn quanh, hỏi:
- Phải rồi, Tả Thiếu Hàm đâu? Tả Thiếu Hàm đâu?
Dứt lời, một bóng người mặc áo choàng dài xuất hiện bên bàn đá, đó chính là trợ thủ từng ở bên cạnh Hoa Vô Lệ - Tả Thiếu Hàm!
- Tam gia, ngài tìm tôi?
Long Bưu cười hắc hắc:
- Đúng vậy, sắp xếp cho ngươi ở cạnh Hoa Vô Lệ, ngươi nằm vùng cũng tốt lắm, Long lão đại nói mấy đời Tả gia các người đều trung lương, trung thành và tận tâm!
- Ngươi tuổi còn trẻ mà đã có bản lĩnh, biết nhẫn nại, nhiều năm nay ở cạnh Hoa Vô Lệ mà hắn cũng không nghi ngờ gì, còn đem được thông tin quan trọng là Hoa gia xuất hiện linh thể ngũ hành về đây, rất xuất sắc!
- Lần này Hoa gia đã không còn là mối lo ngại nữa, ngươi có thể trở về kinh thành, chính thức trở thành gia thần của Long gia chúng ta rồi, sau này, vinh hoa phú quý của ngươi có dùng cũng không hết, có lấy cũng không cạn!
Ánh mắt Tả Thiếu Hàm toát lên sự hưng phấn, nhưng vẫn im lặng không nói, chỉ khom lưng, lớn tiếng nói:
- Đa tạ Tam gia! Đa tạ gia chủ! Tả Thiếu Hàm sẽ noi gương tiền bối, tận tâm tận tụy phục vụ đến chết!
- Rất tốt, đúng rồi, cái tên Hạ Dương đó ngươi giết chết hắn đi, còn thuộc hạ của hắn cho nhập vào Long Thần Điện, từ nay về sau, Hắc Long Điện sẽ hoàn toàn không còn tồn tại nữa, tập đoàn Thiên Trì cũng nên thu về Long Thần Điện.
Ánh mắt Tả Thiếu Hàm sáng lên, cười nói:
- Tiểu nhân đã giết chết Hạ Dương rồi, Tam gia không cần hao tâm tổn trí.
- Ha ha, tiểu tử nhà ngươi đúng là nhanh nhẹn – Long Bưu phất phất tay, ra hiệu cho gã lui xuống, sau đó mới quay người lại nói với Long Thiên Cương: - Tứ đệ, bao năm nay để chú ngồi lại ở Long Thiên Điện, anh biết chú cũng chẳng vui vẻ gì, chi bằng cơ hội phục hồi Long Thần Điện lần này, chúng ta nghe theo lão đại, tìm một tộc nhân hệ thứ thay thế chú, như thế cũng để chú có thời gian nghiên cứu võ học?
Long Thiên Cương lắc đầu:
- Không cần đâu. Ta đã đồng ý ngồi vào vị trí Long chủ này là vì anh hai, dù sao thì ngoài những chuyện lớn này ra, ta không cần quản nhiều thứ khác, cứ để ta làm tiếp cũng được.
Trong mắt Long lão tam lộ rõ sự đau thương, quá khứ ùa về, lão thở dài chua xót.
Cả hai anh em đều trầm tư, mãi một láy sau, Long lão tam mới nhớ đến chuyện chính, nhe răng hỏi:
- Lão tứ à, chú còn chưa nói tại sao chú lại để con nha đầu kia đi đâu đấy!? Tôi nghe nói Lâm Phi đi tìm nhà họ Hoa trả thù, rồi chạm mặt chú? Chẳng lẽ chú không đánh lại được Lâm Phi?
Ánh mắt Long Thiên Cương nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, một lúc lâu sau mới nói:
- Hắn có thiên phú võ học, là một kỳ tài võ học hiếm thấy ta từng gặp trong đời, hắn có thể xếp vào top , thậm chí là top … nhưng dù sao thì hắn ta vẫn cho trẻ, nếu như ta dùng toàn lực thì hắn chết chắc….
- Vậy thì sao…
Long Lão tam thấy khó hiểu.
Long Thiên Cương quay đầu lại, ngừng một lúc rồi nói:
- Lúc ta giao đấu với hắn, hắn thi triển một loại thân pháp mà ta vốn tưởng rằng… nó căn bản không thể tồn tại.
- Cái gì? Hắn dùng loại thân pháp thất truyền gì hay sao?
Long Bưu vốn không hiểu rõ lắm về võ học, lão là thành viên chuyên về quân đội trong gia tộc.
Long Thiên Cương lắc đầu nói:
- Tam ca, anh có nhớ hơn một trăm năm trước, Long gia chúng ta có một thảm án, còn lưu lại trong một cuốn sách viết tay không?
Long lão tam nghe xong, đột nhiên cau mày lại, sắc mặt âm trầm.
- Lão Tứ! Chú nói cái gì thế! Sao tôi có thể quên được chuyện đại sự như vậy! – Long Bưu nghi ngờ nói: - Không phải chú nói loại thân pháp Lâm Phi thi triển là loại thân pháp ghi trên cuốn sách viết tay đó chứ?
- Nếu như ta không tận mắt chứng kiến hắn thi triển thì ta chắc chắn cho rằng những không huyệt hút gió kia là hoang đường, một võ giả không tên không tuổi không tồn tại trên thế gian này… nhưng ta thật sự cảm nhận được rằng thân pháp đó của Lâm Phi giống với loại thân pháp được ghi lại trên cuốn sách đó, rất rất giống…
- Nếu như trên đời này thực sự có loại thân pháp đó thì cái mà Lâm Phi thi triển chính là nó.
Long Thiên Cương nói, ánh mắt mơ màng, mang theo cả sự chờ mong.
Long Bưu mặt biến sắc:
- Sao lại thế được… chú chắc chắn không nhìn nhầm đấy chứ! Nếu đúng thế thì chẳng lẽ người đó vẫn còn sống!? lâm Phi mới có hơn hai mươi tuổi mà!
- Với thực lực của người đó thì cho dù có sống đến bây giờ cũng chưa đến hai trăm tuổi, với tu vi của hắn, chuyện này không hề khó.
Long Thiên Cương nói.
- Nhưng… nhưng Lâm Phi có liên quan gì đến hắn!? – Long Bưu vẫn bàng hoàng chưa thể tin được: - Là đồ đệ của hắn sao? Không đúng, Lâm Phi ra nước ngoài từ nhỏ, nếu như là đồ đệ của người kia thì sao có thể để hắn ở nước ngoài thập tử nhất sinh như vậy được, hơn nữa trước kia Lâm Phi cũng suýt chết mấy lần rồi mà người kia không hề xuất hiện…
- Đẳng cấp nhân vật như thế chẳng lẽ lại cũng lại suy đoán thông thường như chúng ta? Hơn trăm năm sống trên đời mà có thực lực phán đoán nghịch thiên như thế thì khó có thể tưởng tượng được hắn bây giờ đã đạt đến cảnh giới nào rồi.
Long Thiên Cương nói.
Thần sắc Long Bưu thay đổi trong nháy mắt:
- Chuyện này nhất định phải nói ngay với lão đại, chẳng may Lâm Phi thực sự có quan hệ gì với kẻ đó thì Long gia chúng ta không được lơ là.
- Tam ca, ta định về tổ trạch ở kinh thành một chuyến, ta muốn đi xem bản viết tay đó, tiện thể xác nhận luôn.
- Như thế là tốt nhật, còn về phần lão đại thì… tôi tin là khi biết rõ nguyên nhân này, anh ấy sẽ để chú vào tổ trạch, chỉ có thể mong rằng lão tổ tông không phiền nếu chú quấy rầy như thế.
Long Bưu cười khổ nói.
Long Thiên Cương hờ hững nói:
- Cường giả dùng thực lực nói chuyện. Với thực lực của ta bây giờ, lão tổ chưa chắc đã thắng được ta, lão sẽ không làm gì được đâu. Hơn nữa, lão tổ cơ bản không quá quan tâm đến những chuyện xảy ra hàng ngày của chúng ta đâu. Chỉ sợ lão không có hứng thú muốn gặp ta thôi.
- Ha ha, cũng đúng… tôi ngưỡng mộ chú lắm đấy chú Tư… có lẽ hai ba năm nữa tôi cũng đi đời nhà ma rồi, còn chú thì không biết sống được mấy trăm năm đây.
Long Bưu cảm thán nói.
- Sống càng lâu thì thời gian trôi qua sẽ càng nhanh, bụi trần cũng sẽ càng nhiều thôi, Tam ca… huynh không hiểu được những người như chúng ta cô đơn sợ hãi đến mức nào đâu.
Long Thiên Cương xoay người sang chỗ khác, nhìn bầu trời tiêu điều ảm đạm với những tầng mây lướt qua nhau thật nhanh.