" Chú làm gì mẹ của tôi vậy.
Chú đi ra đi "
Tiểu Minh chạy lại cắn vào chân của Trác Viễn Phong để bảo vệ Diệp Dĩ Hiên.
Nhưng cậu không biết người đau lòng, đau khổ nhất trong năm qua chính là Trác Viễn Phong.
Anh lúc nào cũng một mình, đơn độc với cuộc sống và luôn đi tìm cô.
năm nay Trác Viễn Phong chưa từng phụ cô, chưa từng làm gì có lỗi cô.
Nhưng còn cô thì sao? Cô lấy quyền gì lại tước đi quyền làm ba của anh?.
Như vậy có công bằng với anh không?.
Diệp Dĩ Hiên cũng không biết phải làm sao với hoàn cảnh trớ trêu này.
Phủ nhận sao? Nhưng nhìn tiểu Minh thì đã biết là con của ai?.
Diệp Dĩ Hiên đưa tay kéo tiểu Minh ra phía sau mình.
Tiểu Minh chính là cháu trai của Trác gia, nếu bà Trác muốn bắt thì chắc chắn sẽ bắt tiểu Minh.
" Chú không được lớn tiếng với mẹ tôi.
Nếu không tôi sẽ cắn chú "
Tiểu Minh không chịu thua Trác Viễn Phong, cậu không cho phép ai ức hiếp mẹ cậu.
" Không được cắn ba em, anh hai hư quá "
Tiểu Viên Viên thì chạy lại ôm chân của Trác Viễn Phong khi nãy bị tiểu Minh cắn.
Cô bé rất đau lòng khi thấy anh bị cắn như vậy.
Diệp Dĩ Hiên nghe tiểu Viên Viên gọi Trác Viễn Phong là ba mà tim cô khẻ nhói lên.
Dù cô có phủ nhận ra sau thì dòng máu cả hai đứa trẻ đang chảy là dòng máu của anh.
Trác Viễn Phong nước mắt rơi xuống nhìn tiểu Viên Viên.
Không ngờ cô bé này lại là con của anh.
Không ngờ sau năm gặp lại, lại là hoàn cảnh như thế này.
Diệp Hào đi vào nhà thì thấy cảnh tượng trước mắt.
Anh biết thế nào cũng có ngày này.
Trác Viễn Phong là ai chứ? Không phải muốn trốn là trốn, muốn giấu là giấu.
" Chị "
Diệp Hào đi lại gần ôm bã vai của Diệp Dĩ Hiên bảo vệ, cậu đã lớn rồi, không phải ai muốn ức hiếp cũng được.
" Diệp Dĩ Hiên, em có biết năm qua tôi sống như thế nào không? Tại sao lúc đó không từ mà biệt? Em xem tôi là gì?"
Trác Viễn Phong đau lòng nói.
Diệp Dĩ Hiên không hề vô sinh như kết quả.
Vậy thì mọi chuyện như thế nào?.
Diệp Dĩ Hiên mím môi không nói gì? Cô phải nói làm sao đây khi lúc cô đi trong người đã có giọt máu của anh.
" Anh muốn biết tại sao sao? Vậy thì về hỏi Trác phu nhân.
Chị tôi đã làm gì sai? Nếu không phải lúc đó chị tôi mang thai thì bây giờ chị ấy vẫn nghĩ mình bị vô sinh."
Diệp Hào tức giận nói.
Chị anh không nói thì để anh nói.
Hôm nay anh sẽ giải quyết mọi chuyện để sau này Diệp Dĩ Hiên không còn vương vấn hay đau khổ nữa.
Chân mày của Trác Viễn Phong nhíu lại.
Lại là bà Trác, cuộc đời của anh thành ra như thế này là do một tay mẹ anh ban tặng.
Tại sao vậy? Tại sao hết lần này đến lần khác đẩy Diệp Dĩ Hiên ra xa anh, mặc dù biết anh rất yêu cô.
Không có cô cuộc sống của anh chẳng có niềm vui, ý nghĩa nào cả.
" Mẹ của anh đã bảo bác sĩ nói là chị tôi vô sinh để bản thân tự thấy mình không xứng với anh.
Mẹ của anh chưa bao giờ thật lòng chấp nhận chị tôi.
Mẹ của anh là một người tôn quý nên chỉ chấp nhận một người con dâu tôn quý và đều đó chị tôi không có...!Lúc chị tôi rời đi thì trong người đã mang thai con của anh, tại sao lúc nào chị tôi cũng phải hy sinh cho anh? Hai đứa trẻ này đều là do chị tôi dùng mạng sinh ra.
Anh nghĩ anh lấy quyền gì để hỏi, để lớn tiếng với chị tôi? Anh nghĩ anh lấy quyền gì mà muốn dành hai đứa trẻ này với chị tôi "
Trác Viễn Phong muốn sao? Tại sao Diệp Dĩ Hiên lại không đặt niềm tin vào anh.
Dù cô bị vô sinh thì cũng phải nói với anh để nhau giải quyết, điều trị.
Tại sao lúc cô biết mình mang thai cũng không nói một lời nào với anh? Cô không tin tưởng anh sẽ giải quyết được mọi chuyện sao.
Dù anh có bỏ cả Trác gia thì cũng không bỏ cô và hai bảo bối.
Vậy tại sao cô không quay về tìm anh, để anh chăm sóc, bù đắp cho cô.
" Dĩ Hiên, anh từng nói nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng phải nói với anh, để anh giải quyết.
Nhưng lúc đó em đã chọn rời đi mà không nói với anh một lời nào.
Em có biết lúc đó khi em vừa đi thì anh cũng vừa về nhà tìm em nhưng không kịp.
Anh đã mất em từ năm về trước và mãi mãi sau này "
Anh đã không bảo vệ được người con gái anh yêu vậy thì anh sẽ giải thoát cho cô.
Vết thương mẹ anh gây ra cho cô quá nhiều, quá sâu và thêm bốn năm xa cách thì còn cứu vãn được gì nữa chứ.
Anh buông tay là để tốt cho cô, để mẹ anh không còn tổn thương cô nữa.
Nhưng tổn thương hãy để một mình anh gánh lấy là được.
" Viễn Phong, em xin anh đừng bắt con của em.
Em không thể sống thiếu chúng được.
Chúng là cả mạng sống của em, anh nễ tình chúng ta từng yêu nhau mà xem như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra được không? Anh đi về đi, về với gia đình của anh đi.
Em và anh sẽ không bao giờ có kết quả tốt đâu.
Nếu cứ cố chấp thì người đau khổ nhất là hai đứa trẻ "
Trác Viễn Phong cười khổ trong lòng.
Bắt con? Anh chưa từng nghĩ mình sẽ bắt một trong hai đứa trẻ.
Từng yêu nhau? Giờ phút nào anh cũng yêu cô, chưa bao giờ anh hết yêu cô vậy mà cô nói từng yêu nhau .
Vậy là cô đã hết yêu anh rồi, cô ở hiện tại chỉ sống vì hai đứa trẻ.
Trác Viễn Phong không nói gì lê những bước chân đau khổ, mệt mỏi đi ra khỏi nơi này.
Nếu cô vui vẻ, hạnh phúc thì bắt anh đau khổ hơn cũng được, thậm chí chết cũng mãn nguyện.
" Ba "
Tiểu Viên Viên hét lên, nước mắt giàn giựa chạy lại ôm chân của Trác Viễn Phong.
Nước mắt của anh chảy dài xuống, đây chính là giọt nước mắt hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất mà anh từng khóc.
Trác Viễn Phong gỡ tay của tiểu Viên Viên ra rồi ngồi xuống lau đi những giọt nước mắt cho cô bé.
" Ngoan, không khóc "
Trác Viễn Phong đặt nụ hôn lên trán của tiểu Viên Viên rồi nhìn sang tiểu Minh đang đứng gần đó.
Hai đứa trẻ này là kết quả tình yêu của anh và cô.
Trác Viễn Phong bế tiểu Viên Viên lên đưa cho Diệp Hào rồi nhanh chóng rời đi, anh còn ở lại đây chỉ gây tổn thương cho hai đứa trẻ..