Tần Chung ấp úng nói không nên lời nguyên nhân cái chết của Tần phụ, cúi đầu không nhìn Tần Khả Khanh.
Bên cạnh Vưu thị vẫn luôn không lên tiếng, lạnh lùng cười, nói:
- Nghe nói sự tích anh dũng của ngươi, ngay ngày đầu tiên ngươi bị diễu phố thị chúng, bệnh cũ phát tác, rành rành tức chết. Ngay cả tang sự cũng đã xong xuôi, vùi vào trong đất.
Tần Khả Khanh nhất thời giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, lập tức mộng.
Ả tức chết cha của ả!
Nhận được tin dữ, Tần Khả Khanh đau lòng muốn chết, cả người giống như vỡ ra.
Tần Chung nhỏ giọng nói:
- Đệ hỏi qua quan sai, bọn hắn nói chịu xong hình phạt, tỷ còn cần ở lại trong tù sáu năm. Trong lúc này đệ sẽ nghĩ biện pháp lại đến thăm tỷ.
Hoàng đế đặc biệt chính mồm hạ lệnh, hai người không được dùng tài vật chuộc hình. Vì vậy Tần Khả Khanh cùng Giả Trân cần phải ở sáu năm mới được ra tù.
Tần Chung còn muốn nói thêm gì đó, ngục tốt đã đuổi người.
- Đã đến giờ, các ngươi nên rời đi.
- Lập tức xong rồi.
Hắn quay đầu trả lời một câu, nhìn Tần Khả Khanh nói:
- Đệ phải đi, tỷ tỷ bảo trọng.
Tần Khả Khanh đần độn, trong đầu đều là ả hại chết phụ thân của ả, lỗ tai giống như bị điếc, hoàn toàn không nghe được Tần Chung nói gì, cũng không biết bọn họ khi nào thì rời đi.
Quốc tử giám bố trí sáu đường, theo như thành tích phân chia, Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung học ở phòng khác nhau, cho nên mặc dù cả hai ở chung một phòng, nhưng bởi vì ban ngày đi học địa điểm khác nhau, vì vậy vào ban ngày hai người cũng ít cùng xuất hiện, thời gian ở chung phần lớn là buổi tối.
Nhưng hai người bình thường trò chuyện còn chưa xong thời gian một chén trà, Giả Dung đã nằm vật xuống giường.
Hắn nằm sớm không phải vì ngủ, mà là đang ôn tập bài học, chuẩn bị cho cuộc thi năm sau.
Nguyện vọng của nguyên thân chính là thi đậu tiến sĩ giống như ông nội.
Nguyện vọng này khởi nguyên ở Tần Khả Khanh, sau hắn đánh vỡ chuyện hẹn hò của ả cùng Giả Trân, nguyên thân muốn bỏ quên.
Hiện giờ Tần Khả Khanh cùng Giả Trân đã bị trừng phạt đúng tội, Giả Dung lại xem thành một trong những khiêu chiến của nhân sinh, dựa vào chính bản thân cố gắng thực hiện.
Y theo lượng dự trữ tri thức của nguyên thân, nếu muốn thi đậu tú tài, một chữ - khó khăn!
Hơn nữa cuộc thi đồng sinh năm nay cũng đã xong. Nếu Giả Dung muốn tham gia, chỉ có thể đợi sang năm.
Một năm thời gian nói dài cũng không dài lắm, ngắn cũng không ngắn. Nhất là năm nay cũng đã qua một nửa, nói cách khác, Giả Dung nhiều nhất chỉ có nửa năm thời gian chuẩn bị, cần phải vào trường thi.
Như vậy tưởng tượng, thời gian liền có vẻ thập phần khẩn trương.
Giả Dung đành phải lấy ra sức mạnh chiến đấu thi vào trường cao đẳng kiếp trước, hỏi Giang Kiền Khôn mua tài liệu giảng dạy tương quan có chú thích về khoa thi, bài thi của các tiến sĩ các triều đại cùng với internet đại sư nho học giảng bài. Ban ngày hắn chuyên tâm nghe giảng bài, buổi tối thông qua màn hình hệ thống xem internet xem tài liệu, liên tục không ngừng hấp thu tri thức.
Tin tốt lành chính là, Giả Dung xuyên qua một hồi trí nhớ đột nhiên biến thành rất tốt. Cho dù chưa tới nỗi liếc mắt nhìn qua thì không quên được, nhưng phàm là những gì hắn xem qua hai ba lần, liền giống như khắc lại trong đầu, trí nhớ khắc sâu.
Hắn có hỏi qua hệ thống nguyên nhân biến hóa, hệ thống cũng không rõ nguyên nhân. Giả Dung nghĩ dù sao có ích không hại, rất nhanh cũng không để ý.
Trầm Nhược Hư không biết nguyên nhân bên trong, cũng không nhìn thấy màn hình hệ thống, mỗi trời tối chứng kiến Giả Dung nằm trên giường trừng mắt nhìn xà ngang trên nóc nhà.
Một khi Trầm Nhược Hư tắt đèn nằm lên giường, hắn lập tức liền nhắm hai mắt lại.
Cử chỉ này theo Trầm Nhược Hi xem ra không thể nghi ngờ là Giả Dung mỗi ngày đều đang chờ hắn cùng nhau đi vào giấc ngủ. Vốn bởi vì ở cùng phòng cùng giường với Giả Dung khiến cho tâm hồn không bình tĩnh, lúc này càng thêm gợn sóng nhộn nhạo.
Một đêm này Trầm Nhược Hư theo lẽ thường cởi áo ngoài, thổi tắt ánh nến nằm bên cạnh Giả Dung. Dưới ánh trăng, hắn thấy trước đó Giả Dung còn mở to mắt, bây giờ đã hoàn toàn nhắm lại.
Tâm tình Trầm Nhược Hư thập phần vi diệu.
Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt Giả Dung hồi lâu, ý thức dần dần mơ hồ, bất tri bất giác lâm vào ngủ mơ.
Người trẻ tuổi huyết khí phương cương, lại là một thanh thiếu niên mới nếm trái cấm, quan trọng nhất là đối tượng lại cùng hắn ở chung phòng chung giường, hàng đêm đều trêu chọc tiếng lòng của hắn. Hậu quả áp lực mấy ngày chính là, đêm nay Trầm Nhược Hư làm một giấc mộng tràn ngập màu hồng phấn.
Sau khi ngủ, Trầm Nhược Hư phát hiện bản thân đặt mình bên trong một mảnh sương mù màu hồng nhạt.
Hắn đi tới không mục đích, đột nhiên sương mù biến mất, trước mắt xuất hiện một mảnh biển hoa rực rỡ.
Lúc này Trầm Nhược Hư cảm giác phía sau có thêm một người, quay lại, liền nhìn thấy Giả Dung đứng phía sau hắn.
Thấy Trầm Nhược Hư xoay người nhìn lại, Giả Dung nở nụ cười.
Trầm Nhược Hư hỏi:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Nơi này là địa phương nào?
Giả Dung cười không nói, kéo tay hắn mang theo hắn đi vào sâu trong biển hoa.
Mùa hè nóng bức, hắn lại cảm giác như có một cái bếp lò lớn áp lên lồ ng ngực của mình, Trầm Nhược Hư mồ hôi đầm đìa, bị đè ép hơi thở không thông thuận.
Giấc mộng của hắn chợt gián đoạn, chợt mở mắt. Không phát hiện bếp lò, lại nhìn thấy một đại người sống.