Cuộc sống vô thường không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra cũng như lần này vậy. Cứ ngỡ cô sẽ vui vẻ mà đi đến đất nước xa lạ bắt đầu cuộc sống mà cô mơ ước nhưng không ngờ anh lại làm cô đau đớn đến tận tâm can một lần khắc cốt ghi tâm
Đêm nay bầu trời trong xanh cao vút nhưng không một ánh sao, có lẽ bầu trời đang cùng cô nếm trải nổi buồn. Đồng hồ điểm giờ cô chuẩn bị đi ngủ chợt điện thoại có tin nhắn, một dãy số quá đổi thân quen “Em bỏ quên một thứ rất quan trọng, anh chờ em đến lấy”
Dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn có thế cũng đủ làm cô rối bời. Anh là muốn đưa cho cô đồ gì sao phải đến giờ này. Lí trí không cho phép nhưng con tim lại đập liên hồi như thôi thúc cô. Con người vốn mâu thuẫn thế, đắng đo một lúc lí trí vẫn không thắng nổi con tim cô lấy vội chiếc áo khoát mỏng bước ra ngoài, bắt xe đến nhà anh.
Cửa nhà không khoá, cứ như anh biết cô sẽ đến mà mở chờ sẵn, đẩy nhẹ cánh cửa đi theo lối dẫn vào nhà, đôi chân thong dài tưởng chừng như không thể đứng vững được nữa khi cô thấy anh ôm lấy Trang Thuỳ ngay phòng khách luôn miệng nói anh yêu em.
Hoá ra thứ đồ cô bỏ quên chính là sự thật, vậy ra bấy lâu này anh không hề yêu cô, anh chỉ xem cô như người thay thế một người thay thế hoàn hảo. Bây giờ cô nhận ra có phải quá trể rồi không đáng lí ra cô phải nhận ra từ khi anh ôm lấy cô trên sân thượng nói những lời bóng gió trăng hoa.
Cố không để nước mắt rơi, cô nén nổi câm giận chạy một mạch ra khỏi nơi đó. Cái nơi đã từng là thiên đường hạnh phúc của riêng anh và cô. Đôi chân cứ chạy chạy mãi, ông trời thật khéo trêu ngươi mà, vừa nãy trời còn trong xanh không một bóng mây bây giờ lại kéo mưa tầm tả, mưa như trút nước. Nước mưa hoà vào nước mắt mặn đắng, mưa rơi vào mặt đau rát nhưng cô vẫn chạy mặt sức mưa gió. Cô có nên cảm ơn cơn mưa này hay không bởi mưa thật đúng lúc, kéo đến che đi những giọt nước mắt yếu đuối không đáng có.
Mưa làm ướt chiếc áo mỏng lạnh buốt da thịt, cô không nhớ mình đã chạy bao lâu bao xa chỉ biết khi dừng lại cô đã đứng trước gốc cây cổ thụ trong công viên tình yêu. Mưa đã tạnh từ bao giờ, cô ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây, đôi mắt hụt hẩn nhìn lên lọ thuỷ tinh đang khẽ động trên cành cây.
Không ngờ cô và anh lại trở thành đôi tình nhân xấu số mà Lan Anh nói. Không hẳn là xấu số nói cách khác là không duyên nợ. Người xưa cho rằng vợ chồng lấy nhau là do căn nguyên vô hình nào đấy, nếu tốt đẹp là duyên, trái lại là nợ. Vậy cô và anh là tốt đẹp hay bi thương đây. Nhìn lọ thuỷ tinh cô lại nhìn xuống chiếc nhẫn ở ngón áp út, cũng đến lúc cô trả nó về với chủ nhân vốn có nhưng cô không muốn, cô vẫn còn vương vấn mối duyên này. Đành gửi nó vào lọ thuỷ tinh để nó nằm mãi ở bên trong cùng giấy đỏ. Cô cố vươn mình với lấy cành cây nơi có lọ thuỷ tình của anh và cô nhưng mãi vẫn không được, lúc treo lên nhờ có anh mà trở nên đơn giản bây giờ đơn độc lấy xuống sao khó đến lạ. Mãi một lúc sau cô mới lấy xuống cho chiếc nhẫn vào trong rồi trả lại chỗ cũ. Nếu anh còn nhớ đến nơi này thì nhất định anh sẽ nhìn thấy còn nếu không cứ để nó ở mãi nơi này.
Nhìn từng dòng xe thưa dần thưa dần, trời đã về khuya mà cô vẫn còn lang thang mãi ngoài đường. Suy nghĩ vẫn vơ nhiều chuyện trong tương lại, cô sẽ sống thế nào làm việc ra sao có thể nói cười vui vẻ như lúc có anh không, nghĩ đến đây cô tự trách mình vô dùng chưa gì đã sợ không thể sống nổi nếu không có anh thì làm sao rời xa anh. Cô lấy điện thoại ra xem, rất nhiều rất nhiều gọi nhỡ từ Nam vẫn là anh trai quan tâm cô nhất, chán chường cô gọi cho ba.
-Ba giúp con đặt vé đi Pháp sớm nhất vào ngày mai nha!-Cô mệt mỏi, nghẹ ngào
-Sao vậy? Ba nghĩ cuối tháng con mới đi chứ-Giọng ba cô ấm áp trầm đều vang bên tai
-Con nghĩ mình nên sang đấy tập thích nghi với môi trường sống bên đấy-Cô rấy muốn nói “con không muốn ở đây vì nơi này có người con trai đó, cô sợ mình ngạt thở nếu cùng anh ấy mỗi ngày hít cùng một bầu không khí” nhưng không nói vẫn tốt hơn, nếu nói ba mẹ sẽ nhất quyết không cho cô đi còn cả ba mẹ của anh nữa
-Thằng Phong nó biết chuyện này chứ?
-Ba đừng nói với anh ấy, con sợ mình không thể rời đi được-Nói đến đây cô không cầm được nước mặt vội tắt điện thoại.
Cả người thờ thẩn cô bước vào nhà, chợt giật mình nhìn lên đồng hồ đã hơn giờ rồi sao? Còn cả Nam nữa, Nam đang rất giận
-Em đi đâu đến giờ này mới về? Sao lại để quần áo ướt như thế này?-Nam không kìm được, gần như hét vào mặt cô
-Em xin lỗi-Cô bước đến ôm lấy Nam thút thít, cho dù cậu có giận đến nước nào đi nữa nhưng cũng sẽ không bỏ mặt cô không giống như người nào đó.
-Sao lại khóc?-Nam như cuống lên khi thấy cô khóc, cậu thật rất sợ nhìn thấy đứa em gái này rơi nước mắt
-Ngày mai em bay rồi, vui quá nên khóc vậy thôi
-Anh sẽ đi cùng em-Nam vuốt vuốt lưng cô vỗ về
Khóc rồi nín, nín rồi lại khóc cả đêm cô gần như không ngủ được chỉ mong trời mau sáng. Qua ngày hôm nay thôi cô sẽ trở thành người xa lạ với anh. Cô không giận không trách anh chỉ giận bản thân mình ngu ngốc tin anh hết lần này đến lần khác.
giờ sáng tại sân bay quốc tế, chuyến bay đi Pháp đã cất cánh mang theo nhiều hoài vọng, nổi nhớ nhung cùng những giọt nước mắt mong ngày đoàn tụ của những người con xa sứ trong đó có cô. Chuyến bay này không đơn thuần là mang cô đến một nơi xinh đẹp khác cô chưa từng biết đến mà là mang cả tấm chân tình, con tim rạo rực yêu thương của cô đi xa thật xa để lại một Nguyễn Bảo Gia Hân băng lạnh vô hồn.
Anh tĩnh dậy sau cơn say vật vả ngày hôm qua, anh nhớ hôm qua cô quay về nhà. Anh đã ôm cô rất lâu, còn hôn cô rất cuồng nhiệt nhưng cô đâu? Có lẽ cô đã dậy từ sớm đang ở dưới nhà, anh chạy vội xuống nhà tìm mãi vẫn không thấy cô, đúng lúc Trang Thuỳ đi xuống. Sao cô ta có mặt ở đây? đó là câu hỏi đang hiện hữu trong đầu anh
-Anh không cần ngạc nhiên vậy đâu. Do hôm qua em đến thấy anh say khướt không thể để anh một mình. Còn bây giờ em về đây-Nói rồi Trang Thuỳ ra về, cô ta thật rất vui hôm qua có lẽ cô đã rất thất vọng khi nhìn thấy cảnh ấy.
Nhìn Trang Thuỳ ra về anh cố lục lại trí nhớ nhưng hoàn toàn trống rỗng. Điện thoại réo gọi kéo anh về thực tại, Đăng Dương gọi anh làm gì?
-Nam và cả Hân hai người họ đi rồi-Anh còn chưa mở lời Đăng Dương đã gấp gáp
-Đi... mà đi đâu-Anh hoan mang cực độ, cô rốt cuộc đang muốn gì đây?
-Tao chỉ biết là đi rất xa còn đi đâu thì.... chịu-Đăng Dương buồn buồn, một người từ lâu đã trở thành em gái một người là bạn thân cùng gắn bó trong công ty một lúc ra đi không nói một lời không buồn sao được
Anh nghe xong đôi tay rung rung buông thỏng điện thoại. Cô quên rồi sao, cô chính là mặt trời của anh nếu mặt trời không còn bên cạnh, anh biết phải thế nào đây. Cô ghét anh đến mức từ bỏ tất cả sự nghiệp, bạn bè, gia đình mà rời đi để không thấy anh sao? Anh gần như suy sụp đôi chân ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh ngắt
Một giọt
Hai giọt
Ba giọt
Anh đang khóc, khóc vì người anh yêu thương.