Vì Em Mà Anh Đến

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về sau, cô vẽ phác họa đường nét của một người ra mặt sau của tờ giấy, mỗi buổi tối không ngủ được, cô đều bật đèn pin, viết và vẽ về người đó.

Giờ đọc lại, Duy An không biết nên khóc hay nên cười, lại cảm thấy bức thư nào cũng thật khiến cô quá mất mặt, đành giấu chặt trong lòng, nắm chặt bức thư tình không biết xử lý ra sao, cầm bút lên vẽ nguệch ngoạc một bóng người, cô học vẽ sơn dầu, vẽ là một thói quen, chỉ là vài ba nét vẽ đã vẽ xong một người trong trái tim mình.

Cũng đúng, Kiều Ngự nhất định sẽ thích mẫu con gái như Trình An Ni, xinh đẹp, giống một chú mèo, biết làm nũng quấn quít đúng lúc, bình thường ở kí túc xá thỉnh thoảng cũng hờn dỗi. Ngay Duy An còn thích tính cách phóng khoáng của An Ni. Chỉ là.....nghĩ như thế, nhìn những bức thư tình mình hao tâm tổn trí để viết, chỉ cảm thấy đau lòng hơn thôi, cô vô tình trở thành phong cảnh trong câu chuyện của người khác, cảm giác ấy thật không dễ chịu.

Huống hồ hôm nay lòng cô đầy mong ngóng, phải lấy hết dũng khí mới dám gửi tin nhắn cho Kiều Ngự hẹn gặp anh để thổ lộ, giờ thành ra thế này, nếu để Trình An Ni biết người mà cô thích chính là bạn trai của cô ấy, bạn bè ở cùng một phòng cũng khó xử.

di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Duy An ngồi không yên, buồn bực vò bức thư tình thành một nắm nhăn nhúm định ném xuống cầu thang nhưng cuối cùng cũng không nỡ, nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn tú của chàng trai trên tờ giấy bị vò nhăn nheo mà thấy mềm lòng, đành chạy xuống nhặt lên, lặng lẽ lẩm bẩm tên Kiều Ngự, cô hít sâu một hơi quyết định giấu nhẹm mối tình bí mật này đi. Dù sao cô cũng không thể từ bỏ, vậy thì đành phải lưu giữ nó bằng cách của riêng mình.

Duy An nhìn từng dãy giá sách cao lớn, đột nhiên nảy sinh suy nghĩ lãng mạn. Thư viện này rất rộng, tổng cộng có năm tầng, những dãy giá sách lạnh lẽo và những cuốn sách bị phủ bụi đã lâu khiến cô có cảm giác bình yên, nhắm mắt đi về phía trước, trong bóng tối, không biết mình đã đi bao xa rồi, cũng không biết đã đi tới giá sách thứ mấy, dựa vào cảm giác giơ tay rút một cuốn sách dày cộp, nặng trịch ra, rồi giấu bức thư tình vào đó.

di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Thư viện là nơi nhiều người lui tới, cũng có thể một ngày nào đó Kiều Ngự cũng sẽ đến đây, cô quyết định giấu tình cảm của mình ở đây, nhét những bức thư tình vào trong các cuốn sách, nếu có ngày anh đọc được, sẽ biết rằng ở ngôi trường này từng có người thích anh như vậy, bỏ ra ba năm trời nuôi dưỡng việc mối tương tư thầm kín thành một thói quen.

Hôm đó, sau khi quay về kí túc, Duy An trằn trọc mãi không ngủ được. Phòng kí túc vốn có bốn giường, nhưng vì một người trong phòng đi du học, nên giờ chỉ còn ba người ở.

Cả đêm Trình An Ni không về, điều này khiến Duy An càng thêm khó chịu, chỉ có cô bạn Cố Mộng Mộng là ngủ say tít khò khò, tiếng ngáy to hơn cả đàn ông, khiến người ta khó lòng tưởng tượng.

Bình thường Duy An là người đặt lưng xuống liền ngủ ngay, nên không để ý, nhưng tối nay, cô thực sự không chịu nổi, cầm cái gối dựa ném sang giường bạn.

Người nằm giường đối diện lật người, có lẽ Duy An đã mạnh tay, nên Cố Mộng Mộng gần như tỉnh dậy, cô bạn mơ mơ màng màng, hừ hừ hai tiếng, rồi đột nhiên lên tiếng, hỏi một câu rất sốc, “Anh ta từ chối cậu rồi à?”

Duy An bực bội, từ lúc ra ngoài về cô không nói nhiều tới chuyện buổi chiều, Cô Mộng Mộng lại đang toàn tâm toàn ý vào việc vẽ tranh, chẳng có thời gian hỏi han cô, lúc này ngái ngủ lại đột nhiên nhớ ra.

Duy An ừm một tiếng.

“Vậy nguyên nhân từ chối cậu là gì?”

“Anh ấy có bạn gái rồi.”. Cô trả lời rất ngắn gọn, quyết định giấu nhẹm mọi chuyện đi.

Kết quả, sinh viên xuất sắc Cố Mộng Mộng lại phát ngôn ra một câu khiến người ta giật mình, cô ấy nói, “Không sao, giờ kết hôn rồi còn có thể ly hôn mà, huống hồ ở tuổi bọn mình. Mẹ mình nói với mình rằng, học đại học thì đừng yêu đương, yêu rồi sẽ không trở thành nghệ thuật gia được đâu, nếu muốn trở thành nghệ thuật gia...”

“Đủ rồi đủ rồi.”. Duy An chắc chắn Cô Mộng Mộng đang nằm mơ, nên không muốn nói nhiều lời với bạn nữa, lòng tiếp tục băn khoăn về đêm nay Trình An Ni không về kí túc, rốt cuộc đang làm gì. Mang theo nghi hoặc trong lòng, đầu gối lên những bức thư tình, cô nằm ngắm trần nhà đếm cừu, hạ quyết tâm, chuyện mình yêu thầm Kiều Ngự quyết không thể để lộ ra ngoài.

Mấy ngày sau đó bài vở trên lớp không nhiều, thỉnh thoảng Trình An No lại kéo Duy An ra nói chuyện, kể bạn trai học khoa CÔng nghệ thông tin, là khoa chuyên ngành nên dù là sinh viên năm thứ nhất nhưng bài vở khá nhiều, vì vậy không có thời gian để bên cạnh cô ấy. Tuy vậy, trong mỗi câu từ của Trình An NI đều ẩn chứa vẻ ngượng ngùng, niềm vui sướng hân hoan, cả ngày cầm di động nhắn tin nhoay nhoáy.

Nữ sinh đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt thật đáng sợ.

Duy An ban ngày đều đi với cô ấy, còn phải đóng vai chị Thanh Tâm, bày mưu tính kế, thay cô ấy nghĩ cách xem làm thế nào để thế nào để trà trộn vào Học viện Công nghệ Thông tin nghe dự thính. Đến tối, Trình An Ni thường ra ngoài ăn cơm cùng Kiều Ngự, khi đó Duy An mới có thời gian ôm bí mật bé nhỏ của mình chạy tới thư viện.

Ánh đèn ở thư viện rất thích hợp cho việc đọc, không hề gây nhức mắt, môi trường yên tĩnh lại ẩn mật rất thích hợp để tưởng tượng.

Duy An mở những bức thư tình ra, nhét vào trong các cuốn sách khác nhau, có sách tranh, có thơ từ, có sách chuyên ngành, cũng có cả sách kĩ năng, đủ các thể loại, mỗi tầng đều có. Mỗi lần lấy một lá thư ra, cô có cảm giác trái tim lại thiếu một mảnh, dường như hồi ức về mối tình thầm lặng đó đang nhạt dần, khiến cô có thể bình thản đối mặt với cô bạn cùng phòng.

di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Những lá thư tình không ký tên, cho dù bị người khác mang ra đọc cũng chẳng biết là do ai viết, Dù sao trường Đại học G, số nữ sinh yêu thầm, yêu lộ Kiều Ngự không phải là ít. Cô lại thích phương thức thú vị này, giống như một bí mật công khai, qua cách này, cô đặt Kiều Ngự ở vị thế ngoài ánh sáng, còn cô nấp sau cánh gà, xem hoàng tử diễn xuất trên sân khấu, chỉ cô mới có được vị trí thưởng thức nghệ thuật đặc biệt này.

Thói quen ấy kéo dài nửa học kì, thời tiết ở thành phố Lan cuối cùng chuyển lạnh.

Buổi sáng, Duy An dậy mặc thêm áo phao lông vũ, ôm giá vẽ đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Trình An Ni mặc váy da ngắn cũn cỡn đang quay về kí túc xá, tối qua cô ấy lại ngủ ở bên ngoài, nhưng lần này không giống với những lần khác, Duy An thấy lớp phấn son trên mặt cô ấy nhòe đi, rõ ràng là do vừa khóc.

“An Ni?” Cô thấy lạ nên vào phòng theo bạn, kết quả, Trình An Ni ném bộp túi sách lên giường, tức giận ngồi đó không nói không rằng, Duy An đành rót nước cho cô ấy, thận trọng hỏi, “Sao thế?”

Trình An Ni lắc đầu, đáp, “Cãi nhau rồi, không có gì, tối qua cãi nhau cả đêm, các cậu đi học trước đi!”

Duy An thấy bạn như vậy thì không yên tâm, nhưng hỏi mãi mà Trình An Ni vẫn không chịu nói gì. Cho tới tận tám giờ, tiếng chuông ở tháp chuông trên thư viện vang lên, cô không thể không đi.

Duy An bị Cố Mộng Mộng kéo về phía lớp học, trên đường đi ngang qua quảng trường Vườn hoa nằm giữa Đại học G, cô nhìn thấy Kiều Ngự.

Những bức vẽ trong tim lại mở ra.

di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Quả nhiên, Duy An vẫn không thể kìm nén, dừng bước nhìn anh thêm một cái, Cố Mộng Mộng đang vội, có lẽ cả đời này cô ấy chưa từng đi muộn bao giờ, cuống lên như học sinh tiểu học, ra sức vẫy tay bảo cô mau chạy, nhưng cô đứng bất động nhìn người đứng giữa quảng trường.

Bức tượng điêu khắc thầy Hiệu trưởng già được dựng chính giữa quảng trường Vườn hoa, Kiều Ngự mặc áo khoác gió ngắn màu xám, đứng dưới chân bức tượng hút thuốc, vốn đang giờ lớp người qua kẻ lại, nên các nữ sinh đi ngang qua đều lần lượt liếc mắt nhìn, thậm chí có người giơ tay chỉ trỏ bàn luận.

Cự ly khá xa, đáng tiếc Duy An cái gì cũng không tốt, chỉ có thị lực là tốt, vậy là cô đã nhìn rõ vẻ mặt suy sụp của anh. Cô cũng không biết dây thần kinh nào của mình bị chập, mà đột nhiên rất muốn đi ra đó, vậy là hét lên với Cố Mộng Mộng, “Cậu đi trước đi, mình quên bút vẽ rồi.”

Cố Mộng Mộng đành chạy trước một mình.

Duy An vòng một vòng, đi đến từ con đường nhỏ phía sau bức tượng, lần này vừa khéo có thể đi ngang qua trước mặt Kiều Ngự.

Cô cúi đầu cặm cụi bước đi về phía trước, lúc đi ngang qua anh cũng không dám dừng lại, vốn tưởng rằng cứ thế này mà bình thản rời đi, nhưng Kiều Ngự đột nhiên lên tiếng, anh gọi cô, “Duy An? CÔ bạn đuôi phượng Duy An đúng không?”

CÔ ngẩn người, do dự một chút rồi dừng lại, nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi của Kiều Ngự, rõ ràng là do cả đêm không ngủ, vậy là cô càng không biết phải chào hỏi thế nào, đành cười nói, “Ồ, cậu cũng học ở đây à?”

Thầy Hiệu trưởng già với vẻ mặt nghiêm nghị đứng đắn, không khí này khiến Kiều Ngự đột nhiên trở nên tinh quái, Duy An thấy anh hừ một tiếng rồi nhìn mình từ đầu tới cuối, có chút bối rối nhưng vẫn nói, “Thế nào là cô bạn đuôi phượng?”

“Biệt hiệu An Ni đặt cho cậu, cậu không biết à? Tôi còn tưởng mọi người trong phòng vẫn gọi cậu như vậy?”, Kiều Ngự nói xong thì bật cười, nụ cười thật quá đẹp.

Nói xong, anh bước tới đi song song với cô.

Sáng sớm mùa thu vẫn có sương nhẹ, tiếng chuông đồng hồ vang kên liên hồi trong vườn trường, cả hai bên đều là những sinh viên vội vội vàng vàng đi như để chạy kịp giờ lên lớp, Duy An vốn đang căng thẳng, nhưng nhìn thấy anh cười lòng bống thấy nhẹ nhõm hơn.

Anh ấy đẹp như thế, là người mà cô thích.

Lá cây ngô đồng đã rụng hết, tiếng cành cây gãy khô khốc vang lên dưới mỗi bước chân, cô thầm nghĩ, nên vẽ lại cảnh này, chẳng phải người ta vẫn nói, tuổi mười tám mười chín, là quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất ư.

Kiều Ngự sánh bước đi cùng cô tới trước cửa học viện Mĩ thuật, trên đường không nói câu nào, anh chỉ hút thuốc, nhìn có vẻ mệt mỏi. Duy An nghĩ ra tòa nhà anh học không nằm ở hướng này, vậy là hỏi, “Cậu tới đây đợi An Ni à? Cô ấy vẫn ở kí túc xá.”

“Không, tôi chỉ đi cùng cậu đến đây thôi, mau vào đi, chim cánh cụt!” Anh nói xong lại cười, thân hình cao ráo, Duy An bắt đầu hối hận vì đã mặc áo lông vũ dày cộp, nhìn cô đứng cạnh Kiều Ngự thật rất giống một con chim cánh cụt.

Cô thấy má mình nóng bừng, chẳng có thời gian ngấm nghĩ ý nghĩa trong câu nói ấy, nhưng khi nhớ tới bộ dạng sáng nay của Trình An Ni, sợ họ cãi nhau tiếp, vậy là cô truy hỏi: “Cậu và An Ni sao thế? Hôm nay khi quay về, cô ấy....hình như đã khóc”.

Kiều Ngự hơi chau mày, còn chưa kịp trả lời, từ xa đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn: “Kiều Ngự! Anh mau giải thích rõ ràng cho tôi!”

Trình An Ni chạy lại, đầu bù tóc rối, trên mặt vẫn còn nước mắt, xưa nay cô ấy luôn rất chú trọng tới vẻ bề ngoài và diện mạo của mình, hiếm khi ra khỏi cửa trong tình trạng lôi thôi nhếch nhác. Duy An vô thức giật lùi về phía sau, nhìn thấy thứ gì đó bị vò nát trong tay Trình An Ni, cô ấy ra sức ném thẳng vào người Kiều Ngự.

di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Thứ đó lặng lẽ rơi xuống đất.

Trình An Ni chạy tới túm lấy Kiều Ngự khóc lóc, gào thét như ở chốn đông người. Duy An khuyên nhủ mấy câu nhưng cô ấy không nghe lọt tai, cô đành đi vòng qua họ để đi lên lớp, không ngờ vừa cúi đầu, cô đã thấy cả người mình cứng đờ.

Nắm giấy trên đất, chính là thư tình mà Duy An viết cho Kiều Ngự.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio