Ngu Kinh là một tòa thành trì diện tích rất là bao la.
Là hoàng đô của Đại Ngu, nó có phú quý phồn hoa, rộng lớn hùng vĩ mà bất kỳ châu phủ nào cũng không thể so sánh được.
Phía bắc thành là nơi hoàng thân quốc thích ở, phía nam thành có quán trà khách trạm tụ tập, sòng bạc tửu lâu và trạch viện tinh mỹ thì ở phía tây, phía đông còn lại là mảng lớn dân cư cư trú.
Cứ như vậy, một mảng lửa lớn thắp sáng phương bắc rét lạnh trong tháng ngày mùa đông, đáng để tất cả những người qua đường ghé mắt ngóng nhìn.
Dung Đường sửng sốt một hồi, nhất thời không kịp phản ứng. Y giật mình quay đầu lại, trông thấy ý cười và cả dò xét trong mắt Túc Hoài Cảnh, cổ họng bất giác thắt chặt, tầm mắt vô thức né tránh.
Lư Gia Hi còn chưa tỉnh táo, há to miệng nhìn ra ngoài lầu, một lúc lâu sau mới tìm được tiếng nói của mình trong tiếng ồn ào: "Đó là... Phương hướng đại lộ Tuyên Võ?"
Thần sắc Mộc Cảnh Tự đông lạnh, nhẹ nhàng gật đầu.
Đó thật sự là phương hướng đường lớn Tuyên Võ, hướng thêm về phía bắc một chút là hoàng cung.
Y quay sang nhìn Túc Hoài Cảnh, y không biết ngọn lửa này là do ai phóng, ai cũng có thể, người có khả năng nhất hiện giờ đang ngồi trên bàn rượu này cụp mắt nhìn Dung Đường.
Nhưng điều này sao có thể chứ?
Ngay cả Mộc Cảnh Tự cũng không biết tòa nhà Lễ bộ chọn cho Thịnh Thừa Lệ đến tột cùng là gian nhà nào. Sao Túc Hoài Cảnh lại biết được trước, cũng giấu diếm dưới tình huống Kim Ngô Vệ tuần tra mà thả một mồi lửa lớn như vậy?
Nghĩ đến đây trong đầu Mộc Cảnh Tự bỗng nhiên xẹt qua một khuôn mặt, y ngẩn người, thần sắc phức tạp nhìn về phía Túc Hoài Cảnh.
Bây giờ Túc Hoài Cảnh mới có thời gian phân ra một chút tâm tư, đối diện với Mộc Cảnh Tự, mặt không biểu cảm gật đầu, giống như là ứng với suy đoán của y.
Thức ăn đầy bàn ngoại trừ Lư Gia Hi cơ hồ không ai động đũa, trên lầu Phong Nguyệt ngừng ca múa, tân khách trong Lưu Kim Lâu đều thò đầu ra xa nhìn.
Khói đặc cuốn lên phía chân trời, tòa nhà trăm năm phú quý phồn hoa hiện giờ bị một ngọn lửa lớn thiêu hủy.
Trên đường dài vang lên tiếng vó sắt đạp không của Kim Ngô Vệ, đám người tụ tập bắt đầu tản ra bốn phía.
Kinh thành đột nhiên xảy ra biến cố, trước khi thời gian giới nghiêm được nhắc tới, liên hoan chưa dùng hết, đã có binh lính mặc đồng phục khôi giáp đi vào thúc giục người ta về nhà.
Mọi người lại đợi một lát, thẳng đến khi quan binh cứu hỏa nhanh chóng chạy qua phố dài, bọn họ mới tự rời khỏi ghế đi ra ngoài.
Kha Hồng Tuyết gọi tiểu nhị xách hộp thức ăn tới, đem toàn bộ thức ăn chưa ăn xong đóng gói mang về cho Lư Gia Hi, khiến cho Tiểu Lư đại nhân khó hiểu, bất giác sờ sờ bụng mình, hoài nghi ở trong mắt học huynh hắn thật ra là một thùng cơm.
Kha Hồng Tuyết đứng bên cọc buộc ngựa bên ngoài Lưu Kim lâu, cười nói lời từ biệt: "Trời khô vật khô, thế tử gia mau chóng hồi phủ thì để tránh xảy ra chi tiết khác thì tốt hơn.”
Nói xong hắn ngước mắt, ý vị sâu xa liếc Túc Hoài Cảnh một cái, sau đó xoay người, vừa dỗ vừa lừa gạt Mộc Cảnh Tự lên xe ngựa của mình.
Cơ hồ là bọn họ vừa rời đi, trên đường dài bắt đầu an tĩnh lại, tân khách tứ tán, chủ quán đóng cửa, ngay cả Phong Nguyệt lâu náo nhiệt nhất vào ban đêm cũng đóng lại nửa cánh cửa.
Có lẽ bọn họ không biết cụ thể là nhà nào đang bốc cháy, nhưng phương hướng kia, thế lửa lớn như vậy, bất luận là ai thì giậm chân nhẹ một cái cũng có thể làm cho dân chúng nhỏ không quyền không thế rơi một lớp da.
Dung Đường ngồi lên xe ngựa, trong xe đốt than, mùa đông đang vào tháng mười một, là lúc Ngu Kinh rét lạnh nhất. Túc Hoài Cảnh rót cho y một chén trà, thờ ơ nói: "Đường Đường không có gì muốn hỏi ta sao?”
Dung Đường hơi dừng lại, nhìn hình ảnh phản chiếu lắc lư trong chén trà, lắc đầu: "Không có.”
Túc Hoài Cảnh tràn ra tiếng cười khẽ, rót một chén trà khác cho mình: "Thật sự không có sao?"
Giọng điệu của hắn dịu dàng trước sau như một, không hề có vẻ lạnh như băng và đùa cợt khi đối đãi với người khác, nhưng Dung Đường cảm thấy tâm tình Túc Hoài Cảnh không tốt lắm.
Thậm chí nói, hình như hắn có chút tức giận.
Dung Đường tự dưng thấy chột dạ, đúng là y không muốn hỏi, nhưng không hỏi hình như lại không được.
Dung Đường nhấp một ngụm trà, trong xe ngựa xóc nảy, Túc Hoài Cảnh còn tri kỷ lót cho y một cái đệm. Dung Đường đặt chén trà xuống, ôm lò sưởi tay, giống như đang tìm cảm giác an toàn cho mình.
Y chậm rãi, do dự hỏi: " Sao ngươi biết phủ Hiển quốc công bốc cháy?"
Túc Hoài Cảnh thấy dáng vẻ thất kinh nhưng lại cố giả bộ trấn định của y, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, chủ động bổ sung vấn đề của y: " Có phải Đường Đường muốn hỏi, có phải ta phóng hỏa hay không đúng không?”
Dung Đường: "..." Rốt cuộc ta còn cần phải hỏi gì nữa?
Hệ thống chậc chậc hai tiếng: [Suy nghĩ của hắn và cậu đúng là không mưu mà hợp.]
Từ lúc mới hồi kinh, Dung Đường đã nghĩ tới nên làm thế nào mới có thể thay đổi đoạn tình tiết này, để phủ Hiển Quốc Công sẽ không bị Nhân Thọ Đế ban cho Thịnh Thừa Lệ.
Nhưng phương pháp gì cũng không an toàn, hai đời thiên đạo chiếu cố nam chính, Dung Đường thành người được lợi. Y biết rõ hơn ai hết, nếu đã là cơ duyên của Thịnh Thừa Lệ thì bất kể như thế nào cũng sẽ rơi vào trong tay gã.
Ngoại lệ duy nhất chính là Túc Hoài Cảnh.
Nếu như là bị đại nhân vật phản diện cướp mất tiên cơ, vậy những người phụ tá nam chính như bọn họ chỉ có thể nghĩ cách khắc phục chứ không thể lấy lại.
Có đôi khi Dung Đường lấy tư duy của người hiện đại nhìn Túc Hoài Cảnh, đều sẽ cảm thấy hắn là một cái bug, một NPC có ý thức độc lập nằm ngoài sự điều khiển của chương trình trong trò chơi.
Cứ như vậy, cái gọi là nam chính và người làm nhiệm vụ ngược lại thành game thủ, bị NPC đáng lý đi theo nội dung cốt truyện thao túng.
Nhưng bọn họ không có loại quan hệ này, cho nên Dung Đường không biết Túc Hoài Cảnh trong mắt Thiên Đạo ở thế giới này là một sự tồn tại như thế nào.
Rõ ràng hắn thích hợp làm nam chính hơn cả nam chính, nhưng lại là nhân vật phản diện mà thiên đạo không cho phép.
Mà trở lại chuyện Nhân Thọ đế ban thưởng nhà cho Thịnh Thừa Lệ, Dung Đường không phải Túc Hoài Cảnh, hiện tại y không có bồi dưỡng thế lực trong triều, cơ hồ không có biện pháp rõ ràng nào để ngăn cản.
Phần còn lại chỉ là bí mật, ví dụ như... Đốt nhà.
Y đã thảo luận về tính khả thi của vấn đề này với hệ thống, nhưng cho dù nói tới một tòa nhà lớn như vậy, cho dù châm lửa cũng cần các nơi bắt đầu cùng lúc mới có thể cam đoan thế lửa nhanh chóng bùng lên, không bị Kim Ngô Vệ phụ cận dập tắt, còn có một vấn đề trí mạng khác quấn lấy tay chân Dung Đường.
[Cậu nỡ sao?] Hệ thống hỏi y.
Dung Đường không nỡ, y không nỡ thiêu hủy tòa nhà của Hiển quốc công. Y càng không có quyền quyết định thay Túc Hoài Cảnh.
Nhà của hắn hiện giờ bị người chiếm lấy, hoàng thành to như vậy, chỉ có tòa nhà đối diện phủ trưởng công chúa còn giữ lại một chút ký ức thời thơ ấu của hắn.
Tuy rằng hoang vu nhưng ít nhất vẫn như cũ.
Dung Đường có quyền gì mà hủy diệt nó chứ?
Nhưng y không dám thực hiện ý nghĩ, có người thay y làm.
Dung Đường trầm mặc một lúc lâu, chủ động nhìn vào mắt Túc Hoài Cảnh: "Cho nên là ngươi phóng sao?”
Túc Hoài Cảnh cong môi hỏi ngược lại: "Đường Đường cảm thấy thế nào?”
“...... Ngươi phiền quá. "Dung Đường thật sự không nhịn được nữa nhỏ giọng oán giận một câu.
Nhiệt độ bên ngoài xe cực thấp, y rụt mình vào trong chăn mềm mại, ánh nến yếu ớt, giống như thỏ con nâng một đôi mắt trong suốt hơi u oán nhìn về phía Túc Hoài Cảnh.
Túc Hoài Cảnh dừng lại, chợt nở nụ cười, hào phóng thừa nhận: "Là ta đốt.”
Dung Đường không nói, chờ nửa câu sau của hắn, Túc Hoài Cảnh lại nghiêng đầu, nhướng mày hỏi y: "Đường Đường không hỏi ta làm thế nào sao?”
Dung Đường: "..." Ngươi thật sự rất phiền!
Y nghẹn ngào, chỉ có thể tiếp tục theo câu hỏi của Túc Hoài Cảnh: "Kim Ngô Vệ, Trần Phi.”
Lần này ngược lại biến thành Túc Hoài Cảnh ngơ ngẩn, dừng lại vài giây, cúi đầu nhẹ nhàng cười: "Ta đã nói ngươi thông minh lợi hại.”
Rõ ràng là ý khen, Dung Đường lại không vui nổi.
Túc Hoài Cảnh đẩy đẩy y: "Đường Đường, qua bên kia một chút.”
Dung Đường liếc hắn một cái, vẫn ngoan ngoãn bọc chăn nhỏ của mình nhường sang đầu kia thùng xe. Túc Hoài Cảnh liền thuận thế ngồi qua, một lần nữa trải ra một tấm chăn đắp lên người hai người, còn mình thì dùng chân đè lên chăn của Dung Đường.
Ánh nến vàng ấm áp chiếu lên, cực kỳ dịu dàng.
Túc Hoài Cảnh chậm rãi giải thích: "Tiết Đoan Ngọ ngày đó nhìn thấy hắn ở bên ngoài phủ trưởng công chúa, hắn thiếu Đường Đường một ân tình, ta tìm được hắn mượn chuyện này uy hiếp, một tòa nhà hoang phế nhiều năm mà thôi, không cẩn thận bị hoả hoạn cũng không đáng ngạc nhiên. Hắn chỉ cần ở thời điểm ta chuẩn bị động thủ, bảo đảm chung quanh phủ Hiển Quốc công không có Kim Ngô Vệ tuần tra là được, với hắn cũng không có tổn thất gì, còn có thể trả ân tình cứu mạng.”
Túc Hoài Cảnh nói xong, ngước mắt nhìn Dung Đường, hỏi: "Là thế này phải không?”
Hắn vừa hỏi, Dung Đường vừa định đục nước béo cò thừa cơ gật đầu ý nghĩ đình trệ một hồi, đắp hai lớp chăn lên chân, toàn thân cảm thấy ấm áp, y lại nhất thời không biết Túc Hoài Cảnh đến tột cùng là có ý gì.
Không gian bên trong xe chật chội, hai người lại dán sát vào nhau, một chút biểu tình nhỏ bé cũng không thoát khỏi ánh mắt của người kia, Dung Đường mím môi dưới, rốt cuộc không có trả lời.
Y vô thức cảm nhận được nguy hiểm.
Rõ ràng Túc Hoài Cảnh cười hỏi y, tựa như đứa nhỏ dựa vào y giữ ấm, nhưng Dung Đường chỉ cảm thấy nguy hiểm.
Y không phản ứng hồi lâu, Túc Hoài Cảnh không giận mà cười nói: "Đường Đường, ta cho ngươi ba cơ hội để hỏi. Vừa rồi đã dùng hết một cái, ngươi còn có hai cái.”
Dung Đường lâm vào trầm mặc cùng mê mang lâu dài, về mặt tình cảm y biết Túc Hoài Cảnh sẽ không làm ra bất kỳ hành động không tốt nào với y, nhưng về mặt lý trí, dựa theo hiểu biết của y đối với Túc Hoài Cảnh, đây rõ ràng đã là điềm báo trước khi nhân vật phản diện nổi giận.
Càng ôn hòa, càng nguy hiểm.
Phần nguy hiểm này rơi xuống người khác, Dung Đường sẽ sợ tới mức bệnh nặng một hồi, nhưng rơi xuống người mình, Dung Đường lại không hiểu sao cảm thấy......
Nguy hiểm, nhưng không gây chết người.
Túc Hoài Cảnh ở trong phạm vi hắn có thể khống chế, một mình hờn dỗi, giống như một con cá nheo nhỏ.
Dung Đường không hiểu sao lại cảm thấy như vậy.
Y suy nghĩ một chút, hỏi: " Sao ngươi phải làm như vậy?”
Túc Hoài Cảnh: "Bởi vì đó là nhà biểu ca ta.”
Dung Đường: "...?”
Trong nháy mắt y đột nhiên rất muốn nói: Vậy ngươi còn muốn ta hỏi cái gì?
Túc Hoài Cảnh lại nở nụ cười, bổ sung: "Đây là đáp án Đường Đường ca ca muốn.”
Giống như tại sao "Trần Phi" nghe theo mệnh lệnh của hắn, Dung Đường sẽ bổ sung đáp án của hắn, giống như một quần chúng có góc nhìn của toàn bộ sự việc.
Phố dài càng lúc càng yên tĩnh, Kim Ngô Vệ nửa tòa thành đều đi cứu trận đại hỏa ngập trời kia, người khởi xướng lại ngồi trên một chiếc xe ngựa vững vàng đi về phía trước, đắm mình trong mùi gỗ đàn hương bên trong xe, im lặng nhìn về phía Bồ Tát nhỏ của hắn.
Túc Hoài Cảnh nhắc nhở: "Ngươi còn có một vấn đề cuối cùng.”
Hắn giống như đang ám chỉ cái gì đó, nhưng giống như Túc Hoài Cảnh vừa mới trả lời hai đáp án kia, mỗi một vấn đề đều có đáp án phù hợp logic và nhận thức hơn, cũng không phải là đáp án duy nhất. Dung Đường không chắc rốt cuộc hắn có muốn mình vạch trần hay không.
Y trầm mặc vài giây, chậm rãi mở miệng: "Làm sao ngươi biết tòa nhà kia sẽ ban cho Thịnh Thừa Lệ?"
Những lời này không biết chữ nào đâm trúng Túc Hoài Cảnh, chỉ thấy ánh mắt hắn thoáng chốc ám trầm, bàn tay chống chỗ ngồi, thân thể nghiêng về phía trước, trán gần như chạm nhau, hiện ra tư thái áp chế tương đối cường thế.
Túc Hoài Cảnh thấp giọng nói: "Đường Đường, ngươi hỏi sai vấn đề rồi.”
Trong lòng Dung Đường chợt hoảng hốt, theo bản năng lui về phía sau một chút.
Túc Hoài Cảnh oán hận nhìn y một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được, cúi đầu hung hăng c ắn vào cổ y.
Dung Đường bị đau, nhẹ nhàng "ah" một tiếng, lực cắn lập tức giảm bớt, giống như mài trên giường tre.
Dung Đường trốn không thoát, chỉ có thể ngửa đầu mặc cho hắn ức hiếp, trong mắt tụ một vũng nước nhỏ.
Túc Hoài Cảnh phát ti3t xong sự không vui cùng ghen tị kia, buông môi ra, nâng người nhìn về phía Dung Đường, liếc mắt một cái nhìn thấy bọt nước trong mắt y, trái tim nhất thời mềm nhũn.
Rõ ràng là hắn ép Dung Đường hỏi mình, kết quả hắn lại hỏi ngược lại:
“Đường Đường, ta là ai?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trong lòng Đường Đường bị dọa đến phát bệnh, chỉ đường chương 19, thấy Lý Trường Phủ bị đưa đi hỏi trảm chuyện xảy ra trên đường, về nhà sợ đến phát bệnh.