Vì Tôi Là Tiên Nữ

chương 49: đối chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: Puny

Cuộc thi CRLC thi đấu hai người hừng hực khí thế được phát động, điểm hấp dẫn của lần đấu ăn gà hai người này không nghi ngờ chút nào chính là M, nhưng mà cũng để lại mội chút hồi hộp theo dõi.

Trong trận đấu một người M biểu hiện rất mạnh mẽ, nhưng trận đấu hai người dẫn theo một cô gái không chuyên nghiệp, có thể đánh tốt hay không, cái này cũng không chắc chắn.

Sau khi M cầm giải nhất thi đấu đơn, không ít người tìm video hình của cô đánh thi đấu cả nước trước đây xem, biểu hiện của cô xuất sắc, nhưng mà đồng đội của cô Trình Ngộ, mặc dù trình độ không tệ, nhưng cũng chỉ có thể gọi là không tệ, không thể nói làm cho người ta hoảng sợ, so với M, còn kém rất nhiều.

Chiến đội X vì vãn hồi tổn thất chiến bại trận đấu đơn cùng mặt mũi, nên trận CRLC hai người lần này phái tuyển thủ từng đoạt giải quán quân Nguyên Tu, và Nhâm Tường phụ trợ anh.

Mà những chiến đội khác cũng nhao nhao phái ra tuyển thủ át chủ bài của mình, lần thi đấu hai người này, có thể nói xem rất thú vị, sự hồi hộp thay nhau nổi lên.

Con lừa nhỏ háo sắc: Tu Tu muốn thu tôi mấy đầu người đây [Nhe răng] [Khiêu khích]

Nguyên Tu: Kiêu ngạo như vậy.

Co lừa nhỏ háo sắc: Trên chiến trường không tình bạn, nhưng mà có thể để cho cậu thua đẹp mắt một chút.

Nguyên Tu: Vậy tôi thật sự rất sợ hãi.

Con lừa nhỏ háo sắc: Sợ mà một chút thành ý cũng không có.

Nguyên Tu: [Lạnh run]

Con lừa nhỏ háo sắc: Đừng sợ, sẽ không để cho cậu quá mất mặt trước fans hâm mộ cả nước, nhiều lắm cũng chỉ một chút điểm mất mặt. [Nhe răng]

Nguyên Tu: Cảm ơn M hạ thủ lưu tình. [Mỉm cười]

Lục Mạn Mạn hài lòng cất điện thoại, đến phòng thay đồ đổi qua trang phục ngụy trang, cách bắt đầu trận đấu còn chưa tới mười phút, không biết Nguyên Tu có khẩn trương hay không, nhưng trong lòng cô vẫn có chút khẩn trương.

Ngay cả là W, cũng không cách nào bảo đảm trăm phần trăm cầm được giải nhất mỗi một trận đấu, thấp thỏm bất an nhất định là có.

Nhưng mà đùa giỡn với Nguyên Tu một phen, sự khẩn trương trong lòng cô nhất thời tiêu tán không ít.

Trình Ngộ thay quần áo xong đi tới, trang phục ngụy trang phác họa vóc người thon dài thướt tha của cô ấy, cô ấy đưa cho Lục Mạn Mạn một ly nước, ngồi bên cạnh cô, thoạt nhìn còn khẩn trương hơn cô gấp mấy lần.

Dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia loại thi đấu quy cách chuyên nghiệp này. Trước đó, cô ấy chưa bao giờ đánh chuyên nghiệp.

"Tôi có thể cản trở cậu hay không."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy." Tay Lục Mạn Mạn đặt lên bả vai Trình Ngộ, dùng sức đè lên: "Theo như kế hoạch trước đây của chúng ta mà đánh, lần này cũng đừng có nghĩ giúp tôi, tôi có thể chăm sóc mình tốt, cậu chủ yếu cân nhắc tự mình đánh xuất sắc, để cho giám đốc chuyên nghiệp thấy, lúc cần thiết tôi cũng sẽ phụ trợ cậu."

"Mạn Mạn..."

Lục Mạn Mạn nhìn chằm chằm đường rãnh ngực của Trình Ngộ: "Nếu thật sự cảm thấy áy náy, tối nay có thể cho tôi ôm đi ngủ."

"Dùng của cậu."

Rất nhanh, trận đấu chính thức bắt đầu, Lục Mạn Mạn vừa tiến vào doanh khu lập tức thu lại tất cả ưu tư, toàn tâm vùi đầu vào trong trận đấu.

Địa điểm xuống xe được chọn là một thị trấn ngoại thành không quá nhiều người, vừa xuống mặt đất, cô và Trình Ngộ dựa theo kế hoạch trước đó, chia hướng chạy như bay về phía các ngôi nhà không giống nhau.

Nhưng mà khiến cô không nghĩ tới lại là, nhanh như vậy lại gặp Nguyên Tu.

Bọn họ ngồi khác xe, tiến vào doanh khu thi đấu từ các cửa hướng khác nhau.

Lại cùng chọn một khu vục ngoại thành như vậy, thứ nhất có thể nói là duyên phận, thứ hai chắc cũng là kinh nghiệm tích lũy nhiều năm mới lựa chọn cùng.

Cách đó không xa, Nguyên Tu mặc quần áo ngụy trang, từ bức tường thấp đổ nát nhảy ra, cơ thể nhanh nhẹn như báo.

Thấy Lục Mạn Mạn, nét mặt anh lộ vẻ kinh ngạc.

Hiểu nhiên là không ngờ rằng sẽ ngay vòng thi đấu đầu tiên, liền không thể nhường nhịn với cô.

Mà vào giờ phút này, hai người đều là một thân một mình, còn không nhặt được súng hoặc vật phẩm khác.

Vị trí bọn họ đang đứng tạo thành hình tam giác với cái bàn nhỏ, để một khẩu súng lục, hai hộp đạn.

Nguyên Tu và Lục Mạn Mạn hai mắt nhìn nhau một cái, đồng thời hướng cái bàn gỗ nhỏ đỏ chạy tới.

Lúc này tốc độ cần phải liều, ai có thể lấy được súng, người đó là ba ba.

Tốc độ của Lục Mạn Mạn chậm hơn một chút so với Nguyên Tu, thật ra nếu đòi hỏi chạy, thì cô cũng có thể chạy vùng lên, nhưng cô cố tình khắc chế tốc độ, không thể chạy không ngừng được, nếu không vết thương cũ ở chân sẽ tái phát.

Nguyên Tu dẫn đầu một bước tiến đến bên bàn gỗ nhỏ, mà ngay lúc anh muốn lấy khẩu súng, Lục Mạn Mạn đột nhiên đưa chân ra, dồn sức đạp một cước lên mông anh, Nguyên Tu bị cô đạp lảo đảo bước về phía trước, suýt nữa ngã xuống.

"Nhóc này..." Nguyên Tu che mông, trợn mắt với cô: "Thật đúng là chỗ nào cũng dám đạp."

Truyền trực tiếp.

[Ha ha ha thao tác này của M cũng là không có người dám!]

[Bờ mông của chồng cũng dám đạp ]

[A, hai người tôi đều thích, nhưng mà không được yêu nhau lắm cắn nhau đau!]

Sau khi Lục Mạn Mạn đạp Nguyên Tu, liền nhào qua cầm súng, Nguyên Tu lanh tay lẹ mắt, trực tiếp ôm eo cô, chân rời mặt đất.

Hô hấp của Nguyên Tu vỗ bên tai cô, Lục Mạn Mạn quay đầu, thấy anh cười nhạt nói: "Không dễ dàng như vậy."

Hai chân Lục Mạn Mạn ra sức đạp, dùng sức giãy dụa: "Buông ra!"

"Đạp tôi một cước kia, tính như thế nào, hả?"

"Cậu muốn như thế nào."

Nguyên Tu một tay gông cùm cô, một tay cầm lấy súng.

Họng súng đen sì để ngay vị trí cằm của Lục Mạn Mạn, khóe miệng Nguyên Tu cong lên một nụ cười quỷ quái: "Con lừa nhỏ, bye bye."

Trên chiến trường không tình bạn.

Toàn lực ứng phó chính là sự tôn trọng đối thủ lớn nhất, Nguyên Tu kiên trì quán triệt nguyên tắc này.

Cơ thể Lục Mạn Mạn còn bị Nguyên Tu ấn vào trong ngực, phần lưng có thể cảm nhận phần ngực dưới lớp quần áo phong phanh của anh, bộ ngực cứng rắn và ấm áp.

Ánh mắt cô dời xuống, có thể thấy họng súng đen sì kề cằm cô, Và cả tay trÁi anh để ở vị trí ngực cô.

Đè rất chặt, có chút đau, có chút trướng, còn có chút... là lạ.

Vốn là không lớn, bị anh gắt gao đè như vậy, càng xẹp!

Lục Mạn Mạn rất giận cũng rất xấu hổ, cô dùng chân ra sức đạp trên chân Nguyên Tu, Nguyên Tu bị đau, tay buông lỏng một chút.

Lục Mạn Mạn cuối cùng rút cánh tay ra được, đầu ngón tay linh hoạt mò tới chỗ eo anh.

Nguyên Tu cúi đầu, lại thấy cô mỉm cười, khịt mũi, trực tiếp cởi dây nịt lưng quần của anh.

Nhấn một cái, lại kéo, nửa cái dây nịt của Nguyên Tu bị cởi ra, rũ bên hông.

Nguyên Tu không ngờ tới cô vậy mà lại làm thao tác như vậy, anh chỉ có buông ra, một tay kéo quần.

Mặc dù đã chật vật đến tận như vậy, nhưng anh vẫn như cũ không sợ hãi, bình tĩnh mà nổ súng bắn. Mà Lục Mạn Mạn lăn lộn một vòng trong bụi cỏ, trực tiếp trốn cạnh ngôi nhà gỗ nhỏ, phịch một tiếng, đóng cửa lại.

Nguyên Tu dựa lưng vào vách tường, cài dây nịt một lần nữa.

Trên lầu hai Lục Mạn Mạn cầm một khẩu AK, thò đầu ra cửa sổ, Nguyên Tu đã sớm không thấy bóng dáng.

Đã đoạt được súng, thì anh cũng không phải là đối thủ, không bằng đi trước.

Vừa nãy hai người đọ sức, bởi vì động tác quá nhanh, màn hình đặc biệt rung chuyển, không nhìn ra manh mối gì, nhưng mà cư dân mạng thật sự hiếu kỳ, liền lặp lại một đoạn video vừa nãy...

Đột nhiên hình ảnh dừng ở chỗ dây nịt của Nguyên Tu, một giây sau dây nịt của anh liền bị cởi, rút ra.

Vô số cư dân mạng ngồi ở tiệm Internet trước màn hình máy tính trực tiếp phun Coca Cola ra.

[Tôi đi! Đây là cái thao tác gì!]

[Phục rồi! Thật sự phục rồi!]

[Đạp mông của Tu Tu còn cởi dây nịt của anh ấy, M cô thật sự không nên chịu trách nhiệm với anh ấy sao? ]

[Nên có người trị anh rồi, nhớ cuộc thi đấu thế giới năm ngoái anh ấy trêu đùa Nữ thần W làm sao, cái này gọi là đạo trời luân hồi tốt, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.]

...

Dây nịt của Nguyên Tu rớt, đây không phải điểm chính, M không theo lẽ thường mà bày ra cái thao tác này cũng không chỗ vướng mắc, trọng điểm là...

Động tác tay cởi dây nịt của M, có hơi quá linh hoạt, ánh chớp mấy giây, cái kia gọi là ổn định chính xác!

Mọi người không khỏi hồi tưởng lại chiến tích năm giây nạp đạn của cô trong cuộc thi sinh viên cả nước.

Còn lần này, cô chưa tới năm giây liền cởi dây nịt của Nguyên Tu.

Tốc độ tay này! Khiến cho người khác líu lưỡi!

Không có ai.

Một đầu mưa đạn thổi kín màn hình:

[Về sau chồng của M có phúc rồi.]

Đầu đạn này vừa xuất hiện, toàn bộ sân truyền tiếp bùng nổ.

[M tôi muốn làm chồng em!!]

[Tiểu tỷ tỷ có hứng với bách hợp sao?]

[Hu hu đi theo đời sống tình dục của tiểu tỷ tỷ]

[Đợi một chút, M là con gái, ngón tay lại linh hoạt, tốc độ tay nhanh hơn nữa, thì có lợi ích gì?]

[Lầu trên xem ra chính là không có đời sống tình dục.]

[Cách thức kia thì thêm ha ha ha]

[Lại nói, chồng người ta có đời sống tình dục hay không đời sống tình dục, cũng không một cọng lông quan hệ với các người.]

[YY một chút còn không được sao.]

Trên tầng thứ ba của một tòa nhà đổ nát giống như một ngôi trường, Nguyên Tu tựa người vào bên cửa sổ chờ đầu người, ấn đường anh tuấn của anh nhíu lại, nghiêng đầu, đôi mắt dán chặt vào ống kính, nét mặt chuyên chú, ngoài tâm trí không có gì.

Nhâm Tường đánh dã, sau khi quét một vòng quanh nhà, xách một balo đầy vật phẩm đạn dược.

Anh ta không có ảnh hưởng đến Nguyên Tu, mà chỉ ngồi xổm bên cạnh anh, nhặt băng đạn rỗng trên mặt đất lên, giúp anh nạp đạn phấn vào.

Hệt như người vợ nhỏ dịu dàng có tài có đức lo chuyện nhà.

Hiện tại chính là thời điểm quyết định của vòng quyết chiến, vừa đảm bảo làm tăng điểm tích lũy.

Trước mắt điểm tích lũy của Nguyên Tu cao nhất, tóm được đầu người, mà Lục Mạn Mạn theo sát phía sau, , Trình Ngộ người, chiến tích khá chói mắt, nên biết chín người chết dưới tay cô ấy, đều là đội viên chuyên nghiệp được huấn luyện nghiêm.

Nhâm Tường cầm ống nhòm nhìn về phía sườn núi cách đó không xa: "Trận đấu lần này, M cố ý thu lại tài năng, không biết có phải là bởi vì cậu cũng dự thi hay không."

Ánh mắt Nguyên Tu bám chặt vào ống kính, lẩm bẩm nói: "Không phải tôi, là đồng đội của cô ấy."

Nhâm Tường không hiểu: "Trình Ngộ?"

"Cô ấy cố ý nhường ánh đèn sân khấu cho đồng đội."

Nếu không với sức mạnh bùng nổ của W, điểm tích lũy làm sao có thể để cho Nguyên Tu vượt mặt, Nguyên Tu mặc dù chưa bao giờ tự coi nhẹ mình nhưng mà đối mặt với W, anh vẫn không có nhiều tự tin, dù sao cũng là người con gái tạo ra một thế hệ thần thoại của Mỹ.

"Hiếm thấy à." Nhâm Tường mỉm cười: "Ai cũng biết, thi đấu người thật mặc dù chú trọng hợp tác đoàn đội, nhưng mà đầu người thì ai cũng muốn áp sát mà đoạt, dẫu sao điểm tích lũy cũng lưu lại trong hồ sơ, trực tiếp liên quan đến tiền lương của đội viên, vậy mà cô ấy lại còn có phần tâm suy nghĩ cho triển vọng của đồng đội.

Nguyên Tu nhàn nhạt nói: "Trận đấu lần này, đối với các cô ấy rất quan trọng."

Dương Trầm đã nghe ngóng, từ buổi sáng sau khi trận đấu một người kết thúc, phần lớn câu lạc bộ chuyên nghiệp trong nước đều gọi điện thoại hoặc gửi email cho Lục Mạn Mạn, thậm chí còn tự mình đến trường học, ba lần đến mời cô.

Nhưng mà cô vẫn luôn trả lời là, hiện tại chuyên tâm thi đấu, chờ cuộc thi đấu mùa xuân kết thúc mới suy nghĩ thêm về chuyện gia nhập đội.

Cũng không phải giống như tin đồn bên ngoài bảo cô đang chờ giá cao, Nguyên Tu suy đoán cô còn có ý nghĩ khác, vì vậy anh cũng không có hồ đồ mà nói chuyện liên quan tới X với cô.

"Ôi." Nhâm Tường đột nhiên kêu một tiếng: "M tới, lên lầu."

Nguyên Tu ngước mắt, đúng như dự đoán, cô hướng khu nhà chỗ anh chạy nhanh tới.

Nguyên Tu không chút lưu tình hướng phía cô bắn mấy phát súng, nhưng mà đều bị cô nhanh nhẹn né tránh.

Cô ba lần bốn lượt xông vào trong tòa nhà anh đang ở.

Nguyên Tu lập tức vứt bỏ khẩu súng bắn tỉa cầm khẩu cận chiến lên, nói với Nhâm Tường: "Cẩn thận cô ấy."

Nhâm Tường thờ ơ nói: "Cô ấy còn có thiên phú, cũng xuất thân nghiệp dư, hai người chúng ta, kìm cô ấy à!"

Nguyên Tu nạp đầy đạn cho súng, nói: "Cố Chiết Phong trước khi chết cũng có thái độ giống như cậu."

"Không phải đâu đội trưởng, cậu sợ cô ấy như vậy?"

Nguyên Tu cười khẽ một tiếng, chuyên tâm ngắm nhìn ngoài cửa sổ: "Vâng, sợ chết."

Nhâm Tường nghiêng đầu nhìn anh, lời này nghe sao cũng rất mập mờ.

Nhưng mà cũng đã không kịp để suy nghĩ nhiều, Nhâm Tường cầm súng ra cửa: "Tôi đi ra ngoài chặn cô ấy, đội trưởng cậu ở phía sau ngầm chạy đi."

"Cẩn thận." Đây là lần thứ hai Nguyên Tu mở miệng nhắc nhở, Nhâm Tường cũng không dám xem thường, dù sao đối thủ có thể để cho Nguyên Tu khẩn trưởng như vậy, bên mình tuyệt đối có chút tài năng.

Nhâm Tường từ bên cửa sổ nhảy ra, dọc theo hành lang dè dặt đi tới trước, cạnh khúc cua cầu thanh cách đó không xa, anh đã nghe được tiếng bước chân.

Nhẹ, mà thận trọng vững vàng.

Là nhịp bước được huấn luyện nghiêm chỉnh, không dễ dàng để cho người khác phát hiện, nhưng Nhâm Tường dù gì cũng đánh thi đấu chuyên nghiệp thời gian dài như vậy, bước chân có nhẹ nhàng hơn nữa tai chó nhạy bén của anh cũng tóm được.

Anh ra dấu với Nguyên Tu sau lưng, Nguyên Tu lập tức hướng phía hành lang bên kia mà chạy đi, chuẩn bị xuống lầu đánh bọc sườn M, cùng Nhâm Tường tới trước sau đánh gọng kìm.

Tầng anh đang ở là tầng ba, hiện tại anh dè dặt mai phục ở đầu cầu thang tầng hai, mà lầu trên đã truyền đến tiếng súng vang, rất rõ ràng, Lục Mạn Mạn và Nhâm Tường trực tiếp bắn.

Nguyên Tu hết sức chăm chú duy trì bước chân nhẹ chậm, đi tới sau lưng Lục Mạn Mạn.

Cô đang chuyên tâm dồn chí đối chiến với Nhâm Tường, rừng súng mưa đạn dày đặc của Nhâm Tương làm cô ứng tiếp không nổi, rõ ràng có ý muốn làm phiền cô.

Nguyên Tu lấy súng ra, nhắm ngay sau ót Lục Mạn Mạn.

Một phát này, là anh đã nhiều năm, vô số ngày đêm suy nghĩ, tâm tâm niệm niệm về một phát này, anh nằm mơ cũng nghĩ tới đánh bại nữ thần W của anh.

Đàn ông mà, luôn luôn có ý nghĩ chinh phục sao trời biển khơi.

Mà sao trời biển khơi của Nguyên Tu, chính là người con gái trước mặt này.

Đôi lời tâm tình của editor: Đoán xem, kết cục sẽ như thế nào???

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio