Không đợi Sở Mộng Hàm lên tiếng, Chu Hải khoát tay về phía mọi người.
"Đem theo dụng cụ, lên xe đi hiện trường."
Mọi người nhanh chóng xuống lầu, rồi lái xe chạy tới phố đi bộ, trên đường đi đã thay đồ khử nhiễm.
Vừa xuống xe, Vương Mãn liền chạy lại.
"Đội trưởng, pháp y Chu!"
"Phát hiện vết máu lúc nào?"
"h’ chúng tôi vừa tới, chuẩn bị đi kiểm tra camera khu vực, cậu Lưu tinh mắt nhìn thấy bên cạnh nắp cống thứ có vết máu."
Chu Hải ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, chỗ này là phía tây phố đi bộ, cách đó không xa những quầy hàng cố định kia đã bắt đầu buôn bán, không thiếu người xếp hàng.
Mập Mạp nhìn thấy những quầy hàng kia, theo bản năng đưa tay che bụng.
"Trời vừa sáng mà ở đây đã bán hàng rồi sao!
Thậm chí còn nhiều người mua như vậy, thật đắt hàng!"
Một cảnh sát bĩu môi, "Tuyệt đối không nên coi thường mây ông chủ quầy hàng nhỏ như thế này, trông mấy chỗ này có vẻ bẩn, nhưng mỗi người ở đây đều là chân nhân bất lộ tướng cả đấy.
Mỗi anh bán lương bì kia thôi, thu nhập một ngày phải - tệ đó, có ngày thu nhập lên đến ., tuy là dân tỉnh lẻ, cũng có thể mua nhà ở đây."
Tên Điên rùng mình.
"Kinh vậy, thu nhập một ngày so ra còn hơn thu nhập một tháng của tôi!"
Mập Mạp vỗ vai của anh ta.
"Đừng tưởng bở, anh không thể ăn được chén cơm đó đâu, bọn họ là người có nghề, những ngày trời âm u, đổ mưa này nọ, cũng mất không ít tiền đâu."
Lúc này Sở Mộng Hàm cho xe cảnh sát đến, chặn chỗ này lại. (Chương - đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
Dù là hung thủ hay người đi đường, thì việc thăm dò hiện trường cũng không được lộ ra ngoài, dù sao tin tức được truyền trực lên internet hiện tại rất phát triển, nên áp lực của bọn họ rất lớn.
Chu Hải đeo khẩu trang, anh là người đầu tiên mang theo vali dụng đi tới, đám người Mập Mạp cũng nhanh chóng bám theo trong im ắng.
"Mập Mạp, nhìn vết máu này."
Từ Bưu thu hồi nụ cười thường ngày, mở vali dụng cụ lấy thuốc thử ra phun xuống, màu sắc biến đổi trong chốc lát, trông Mập Mạp nghiêm túc hơn mấy phần.
"Máu người cần phải được phân tích tỉ mỉ tại phòng xét nghiệm."
Không đợi dặn dò, Lương Hồng Cương chụp ảnh từ xa đến gần tất cả các vết máu, giọt máu có hình bầu dục, mặt trên sần, xung quanh có vết tung tóe nho nhỏ, đây là vêt tung tóe từ giọt máu, nó mạnh hơn so với lực rơi của giọt máu thông thường.
Chỗ này là bề mặt được tráng nhựa đường thô ráp, hoàn toàn không có dấu chân nào có thể thu thập được, Chu Hải ngồi xổm bên cạnh nắp cống, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Mập Mạp.
"Có thể chiết xuất DNA trên bề mặt sợi dây này không!"
Mập Mạp ngồi xổm xuống cẩn thận lau chùi, Tên Điên ở một bên ngửi ngửi một chút.
"Mọi người có ngửi thấy mùi gì không?"
Lương Hồng Cương lắc đầu, "Em bị viêm mũi, chẳng ngửi được gì cả."
"Mùi gì?"
"Mùi hành!"
Sở Mộng Hàm kéo khẩu trang xuống, cũng hít một hơi thật sâu, lập tức gật đầu. (Chương - đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
"Đúng vậy, chỗ này có mùi hành, ngồi xổm xuống là có thể ngửi thấy."
Lúc này Mập Mạp đã chiết xuất xong xuôi, Vương Mãn đứng đối diện, cùng Mập Mạp hợp sức nhấc nắp cống lên, một đống đen thùi gì đó phất phơ bên dưới nắp cống.
"Trời má, lại là một cái đầu người được treo ở đó!"
Mập Mạp trượt tay, xém nữa quăng luôn nắp cống, Tên Điên nhanh tay giữ lại.
"Cậu tưởng tượng chứ gì, không phải đồ giả đó chứ!"
Ba người đặt nắp cống qua một bên, Lương Hồng Cương đưa máy ảnh cho Mập Mạp, nhanh chóng chụp ảnh.
Tên Điên ngồi xổm đối diện Chu Hải, nhẹ nhàng vén tóc trên cái đầu ra, một khuôn mặt trẻ tuổi hiện ra trong đáy mắt mọi người.
"Là cô ấy!"
Chu Hải và Sở Mộng Hàm đồng thanh hô lên, nạn nhân không ai khác chính là người cung cấp thông tin cho bọn họ ở cửa hàng gội đầu hôm qua — Vương Hồng.
Lúc đó cô ấy có nói là sẽ lập tức rời đi, nhưng không ngờ, ngày hôm nay lại xuất hiện với hình thức như thế này trước mặt tất cả mọi người.
Chu Hải cẩn thận vén tóc ra, chỗ tóc được buộc trên thanh sắt cố định lộ ra, quả nhiên là dùng tóc thay dây thừng để buộc, nút thắt giống với nạn nhân B, Lưu Văn vậy.
Bất quá lần này Chu Hải không cắt đứt tóc, mà bắt đầu lấy một miếng bông gòn lau phần tóc dài của nút thắt.
Mập Mạp biết anh hy vọng có thể tìm được DNA của hung thủ, chỉ cần DNA tìm được ở đây khớp với DNA phát hiện được ở căn hộ thuê của nạn nhân A, có thể chứng minh đây là cùng một hung thủ.
Tên Điên thấy Chu Hải lau chùi xong, bắt đầu cẩn thận gỡ tóc ra, dù sao tóc người cũng không phải dây thừng, chúng có độ co dãn nhất định, thử vài lần đều chỉ rối lên.
"Mọi người có biết nút thắt này không?"
Tên Điên cùng mọi người đều châu đầu lại nhìn, Lương Hồng Cương nhìn một chút, đột nhiên phát giác.
"Đây là thủ pháp buộc túi thức ăn tiện lợi, như thế này, như thế này!"
Nói xong cậu ta khoa tay múa chân, mấy điều tra viên bên cạnh cũng gật đầu theo.
Mập Mạp không mấy kích động, gương mặt nghiêm nghị. (Chương - đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
"Số người biết thủ pháp này lên đến %, phát hiện này chẳng được tính là phương hướng!"
Chu Hải khẽ lắc đầu, kéo khẩu trang xuống, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ra sức ngửi tóc nạn nhân, hành động như thế khiến các cảnh sát phía sau đều run lên, lập tức Chu Hải ngẩng đầu lên.
"Không hẳn! Mọi người nói ở đây có mùi hành tây, trên tóc nạn nhân C càng thêm nồng nặc, hẳn là mới lưu lại.
Người nào cần lượng hành tây lớn như vậy vào sáng sớm thế này?
Không phải cả % số người ở đây chứ?"
Tên Điên không ngừng suy tư về những gì Chu Hải nói, anh ta nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ còn chưa tới h, bọn họ phát hiện vết máu vào h’, như vậy hung thủ đã đến hiện trường vào trước khoảng thời gian này.
"Những người xuất hiện ở phố đi bộ vào trước h sáng là những người bán hàng rong, các đầu bếp cũng được xếp vào diện tình nghi."
Sở Mộng Hàm nhíu mày.
"Chúng ta cũng không thể đưa hết tất cả người về, tiến hành điều tra kỹ hơn thôi!"
"Ai theo tôi xuống dưới?"
Một câu nói của Chu Hải khiến âm thanh thảo luận của mọi người ngưng bặt, Mập Mạp lắc lắc cái bụng.
"Tôi đến đây, tôi sẽ xuống với anh, Tên Điên ở trên bảo vệ đầu của nạn nhân C, Vương Hồng, đi nhé!"
Tên Điên liếc anh ta một cái sắc như dao cạo, nhưng thật sự anh ta cũng sợ, cũng muốn ở bên trên thật sạch sẽ, anh ta tìm một hộp giữ nhiệt lớn, gói đầu nạn nhân đặt vào trong đó, Lương Hồng Cương đưa tay lên.
"Để em xuống cho, em ‘kháng thối’ mà!"
Mập Mạp gõ một cái lên đầu Lương Hồng Cương.
"Té sang một bên, thằng nhóc này!
Không thể nghĩ được thứ gì tốt hơn sao, thi thể vừa mới quăng, sao mà thối được?
Ở trên này đi."
Chu Hải đã thay ủng, mang theo đèn đội đầu, Mập Mạp cũng cấp tốc hoàn thành, hai người lần lượt leo xuống bằng cái thang kim loại đơn giản chỗ miệng cống.
Cống ngầm đặc mùi hôi thối, trong nháy mắt đã tràn ngập ở chóp mũi, bọn họ đang đeo mặt nạ phòng độc cũng không thể ngăn cản được.
Mấy điều tra viên trên miệng cống, đều giơ đèn pin rọi sáng cho bọn họ, việc này khiến tầm nhìn của bọn họ rõ ràng hơn rất nhiều.
Chu Hải vừa mới đạp chân xuống lớp bùn trong nước, lập tức trông thấy ở phía xa có hai khối thi thể nhợt nhạt nằm trong nước, cộng thêm một cặp xương trắng lộ ra trên mặt nước.
Mập Mạp thở hồng hộc, nhìn đống vật thể trước mặt, từng thớ thịt trên người run lên, anh ta liền gọi với lên trên.
"Cột dây thả thùng đựng xuống đây, phần còn lại của thi thể nạn nhân C, Vương Hồng, đã tìm được rồi."
Chu Hải ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn khối thi thể, thủ pháp giống với nạn nhân B, Lưu Văn, đều là chặt đứt dưới xương sườn, vết dao cùng dứt khoát, không một chút ngập ngừng, tổ chức da vùng gáy hơi co rút lại, mép ngoài hơi vểnh lên, đây là vết thương được gây ra khi còn sống.
Xem ra nguyên nhân cái chết vẫn là chặt đầu.
Hai khối thi thể bị ngâm trong nước, tuy nhiên bề mặt lại vô cùng sạch sẽ, không phải là bị nước giội rửa sạch sẽ, mà là vốn dĩ đã vô cùng sạch sẽ.
Anh đưa tay chạm vào khối thi thể, vị trí nổi trên mặt nước vẫn khô ráo.
Ngón tay Chu Hải khựng lại, tại sao lại khô ráo?
- -----------------------
Editor: Chikahiro