Chu Hải khá kinh ngạc, anh cầm lấy cái gói quan sát.
"Ừ. Là thuốc chuột cực mạnh, mặc dù trên này viết là “ngửi phát chết ngay”, nhưng thành phần cơ bản đều như nhau, cái này cần phải đem về làm xét nghiệm độc học, tiến hành so sánh với chất độc trong người hai nạn nhân, xem có phải cùng một loại hay không."
Hiện tại đội trưởng Hoàng cũng khá rối, tại nhà nạn nhân tìm thấy thuốc chuột, có thể cho thấy rõ cái gì?
Hung thủ rất quen thuộc với căn nhà này?
Hoặc hung thủ và nạn nhân còn thường xuyên đến cùng một nơi có thể mua được thứ "hàng hiếm" này.
Chu Hải nhìn toàn bộ căn phòng ám đen như mực, sau đó đi tới căn phòng của hai đứa bé.
Tấm chăn rách và cái bàn nằm rải rác ở một bên, bình nước rỗng nằm trên giường, phía trên có vài dấu vết nhàn nhạt, là vị trí Mập Mạp lấy dấu vân tay.
Mảnh chiếu trên giường sắt hai tầng đã được xốc lên, giường trên giấu một cây kẹo sữa hình thỏ trắng, bây giờ đã bị chảy ra và dính trên thành giường kim loại.
Anh đi tới trước cửa sổ, bốn cánh cửa sổ đã được mở rộng, trong căn phòng này, chỉ có kính ở đây là không bị vỡ, nếu như bị vỡ thì sẽ rất nguy hiểm cho đứa bé trai, dù sao lúc đó cậu bé cũng đang ngồi ở bệ kim loại bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài tủ đầu giường rải rác rất nhiều ga giường và đồ len, một số đã bị xé nát, từng mảnh vải được thắt lại với nhau.
Khi nghĩ về cánh tay bị gãy của cô bé kia, hẳn là những mảnh vải này đã được dùng hết sức để xé nát. (Chương - đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
Các biện pháp thoát hiểm này đúng là thực tế, lấy chăn bông nhúng nước ngăn cửa, chặn bàn ở trên, dùng dây thừng được làm từ ga giường để thoát hiểm, mỗi biện pháp đều được thực hiện rất đúng cách, xem ra trường học có tiến hành huấn luyện thực tế.
Nhặt cặp sách trên đất lên, tạm thời coi nó là cặp sách vậy, thật ra nó chỉ là một cái túi vải dùng để mua sắm, bốn góc đã bị hư hại cực kỳ nghiêm trọng.
Anh lấy sách bài tập bên trong ra, ngoài bìa có viết ba chữ Trương Xuân Yến.
Sắc trời dần ngả tối, bước sang tháng ban ngày ngắn đi rất nhiều.
Một tay Chu Hải mở đèn, một tay lật sách, mặc dù bài tập toán được làm rất chăm chỉ nhưng mà sai rất nhiều, một trang có đến - dấu gạch chéo màu đỏ.
Lấy thêm một quyển khác, bài tập ngữ văn làm rất khá, không có sai sót gì nhiều.
Chu Hải đặt sách ngữ văn xuống, lấy bài tập tiếng anh ra, bên trong rất thê thảm, cô giáo không còn gạch chéo nữa mà là tặng một dấu chấm hỏi rất to, bên cạnh đó còn có dấu bút đỏ chấm chấm chấm, có thể thấy được cô giáo không hiểu và rất sốt ruột.
Chỉ có môn ngữ văn là miễn cưỡng đạt yêu cầu, nhưng những phương pháp phòng cháy này làm sao cô bé lại biết được tường tận như thế?
Chu Hải đóng sách bài tập lại, mang theo nghi ngờ ra khỏi căn nhà, đội trưởng Hoàng đang nói gì đó với viên cảnh sát trông coi hiện trường.
Thấy Chu Hải đi ra, ông cầm vali dụng cụ giúp anh.
"Xong rồi sao?"
Chu Hải gật đầu, đội trưởng Hoàng hất hất cằm.
"Cậu mau nói kết quả mới thăm hỏi được từ hàng xóm với pháp y Chu đi!"
Viên cảnh sát trẻ nhanh chóng đứng thẳng người, khá cẩn trọng.
"Chào pháp y Chu!
Tôi vừa mới hỏi hộ gia đình ở lầu , bọn họ nói Triệu Bảo Quý là người không có con cái, không có người thân, không có bạn bè, chỉ ru rú trong nhà, chưa từng tiếp xúc với hàng xóm."
"Hửm?
Vậy Từ Thái Ngọc có thường xuyên gặp gỡ ai không?"
Viên cảnh sát trẻ lắc đầu, nhớ lại một chút rồi nói.
"Chỉ có bác gái ở căn hộ phía đông dưới lầu một biết một chút về Từ Thái Ngọc. (Chương - đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
Năm đó Từ Thái Ngọc mang theo con cái đến thành phố Đông Nam, thuê phòng phụ ở chỗ bác ấy, bác ấy còn thường xuyên tiếp tế cho nhà của cô ấy.
Bác gái nói, lúc Triệu Bảo Quý để ý Từ Thái Ngọc bà ấy đã khuyên can rồi, nhưng lúc đó Từ Thái Ngọc rất khổ, bác ấy cũng không nói gì thêm."
"Phòng phụ?"
Chu Hải nhớ lại, hình như anh chưa từng thấy căn nhà nào ở chỗ đất trống dưới lầu thì phải?
“Không có hình ảnh của những phòng phụ đó được lưu lại nhưng chúng đã từng được xây ở khu đất trống phía bắc kia, năm trước người ta nói là muốn xây thêm mấy tòa nhà nên mới phá hủy chúng, tiền bồi thường cũng đã được phát rồi."
Hai người hiểu ra, viên cảnh sát trẻ nói tiếp.
"Về phần cơm tối, cứ vào khoảng giờ nhà bọn họ sẽ tập trung ăn cơm."
Đội trưởng Hoàng khoát tay, Chu Hải quay đầu nhìn thoáng qua hiện trường, tìm thấy một chút manh mối thì lại bị phá hỏng, bây giờ anh cũng có chút mơ hồ, chẳng lẽ hiện trường không có người khác nào sao?
Chẳng lẽ người trong nhà bỏ thuốc?
Thuốc chuột kia ở trong phòng bọn họ, chẳng lẽ bọn họ có thể vừa uống thuốc vừa châm lửa tự thiêu mình sao?
Nhất định không phải như vậy, tự thiêu có rất nhiều loại, tuyệt đối sẽ không tự bày ra dáng vẻ tự thiêu trong lúc làm việc như vậy, chẳng lẽ đến chết còn muốn lao lực sao?
Như vậy chỉ còn hai đứa bé, trong hai đứa thì đứa lớn chỉ mới chừng - tuổi, có thể bảo vệ em trai không bị thương đã là chuyện rất khó khăn rồi, cô bé lại có thể phóng hỏa sao?
Cậu bé kia thì càng không có khả năng!
Càng nghĩ càng không biết như thế nào, Chu Hải đi theo đội trưởng Hoàng xuống lầu, xuống đến lầu , bỗng căn hộ ở phía tây vang lên tiếng mở khóa đánh “cụp” một cái, một cái đầu nhỏ ló ra, đó là một cậu bé sún răng khoảng - tuổi.
Nhìn thấy bộ đồng phục cảnh sát thì cậu bé thè lưỡi một cái, không phải sợ hãi mà trong mắt mang theo sự sùng bái.
"Wow!
Chú cảnh sát!
Các chú đến bắt người xấu sao?"
Đội trưởng Hoàng cười ngây ngô, "Haha, đúng là đến bắt người xấu!"
Cậu bé kia ra sức gật đầu.
"Thật là tốt quá, bắt người xấu trên lầu lại đi, ngày nào ông ta bắt nạt chị Yến.
Đêm hôm khuya khoắt toàn là đánh người, chị Yến cầu xin tha thứ mà ông vẫn đánh.
Các chú bắt ông ta lại rồi đánh cho một trận đi!"
Nói xong, cậu bé chuẩn bị thu cái đầu nhỏ về, còn chưa kịp đóng cửa, Chu Hải đã đưa tay ngăn cửa chống trộm lại.
"Cháu có thể nói cho chú nghe chút chuyện được không, người xấu kia đánh người như thế nào?"
Cậu bé kia nhíu mày lại: "Chú không phải cảnh sát, cháu sẽ không nói cho chú biết."
Chu Hải lùi lại, kéo tay áo đội trưởng Hoàng tới.
"Chú ấy là cảnh sát, bọn chú là đồng nghiệp, cháu biết đồng nghiệp là thế sao không?"
Cậu bé tỉnh ngộ gật đầu, "Dạ biết!
Hóa ra là đồng nghiệp, chú không nói sớm!"
Cậu bé tỏ vẻ mình là người lớn, bày ra vẻ mặt ghét bỏ, thấy Chu Hải không còn gì để nói, thì mở cửa ra. (Chương - đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
"Chỉ có mình cháu ở nhà sao?"
Cậu bé lắc đầu: "Mẹ bị bệnh nằm ở phòng ngủ, cháu đang chăm sóc mẹ."
Đội trưởng Hoàng rất xúc động, quả nhiên người ta thường nói con cái nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, nhìn con nhà người ta thế này, còn con nhà mình ăn một bữa cơm còn phải chạy theo nó từ chỗ này tới chỗ khác, xem ra đêm nay trở về ông phải lập lại quy củ mới được.
"Đúng là đứa bé ngoan!"
Cậu bé được khen nên tâm tình không tệ, mở cửa ra, quay người chạy vào căn phòng bên trong.
Chu Hải và đội trưởng Hoàng đi theo cậu bé đi vào nhà, một người phụ nữ trong phòng nói vọng ra.
"Tiểu Nhạc Nhạc, mau đóng cửa lại, con nói chuyện cùng ai vậy?"
Mặt hai người cứng đờ, chắc là cô ấy không biết cậu bé đã đưa hai người vào trong, đội trưởng Hoàng thuận theo âm thanh tìm đến căn phòng, mới thấy một người phụ nữ đang bó thạch cao ở chân trái, cố gắng bò từ trên giường xuống.
Cây nạng đã ngã xuống bên cạnh người, đội trưởng Hoàng bước nhanh vào, dựng cây nạng lên cho người phụ nữ, rồi móc thẻ cảnh sát ra đưa cho cô ấy xem.
"Cô đừng gấp, chúng tôi là cảnh sát hình sự ở khu Đông Thành, tới điều tra một chút về nguyên nhân hỏa hoạn ở lầu trên."
- -----------------------
Editor: Chikahiro