Lá cây ngô đồng trong sân rơi sạch, chỉ để lại vàng óng ánh trên đất.
Cung nhân quét lá vàng thành một đống, châm lửa đốt, khói nhẹ lượn lờ, chim nhạn bay về phía Nam, trời xanh không mây.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Xin hỏi công chúa suy nghĩ kỹ chưa?" Vị Vãn mở nắp ấm thuốc ra, liếc nhìn chất lỏng màu nâu cuồn cuộn bên trong, nhìn về phía nữ tử dựa vào cửa sổ.
Bóng dáng mảnh mai nhất thời khẽ run lên, Ngụy Nhiễm quay đầu, sắc mặt tái nhợt: "Thuốc đã nấu xong rồi?"
"Thuốc đã nấu xong rồi." Vị Vãn chậm rãi nói, ánh mắt sắc bén đón nhận vẻ mặt không yên của nàng ấy. "Nhưng không biết ngài có uống không."
"Đổ ra đi." Ngụy Nhiễm đau đớn nhắm mắt lại, khăn lụa trên tay bị giày xéo đến không còn dáng vẻ ban đầu.
Vị Vãn không tiếp tục nói, chỉ đổ thuốc, lọc cặn, đưa tới trước người nàng ấy, mặt không biểu cảm nhìn nàng ấy run rẩy nhận lấy.
Chén thuốc vừa đến bên môi, một chưởng đã đánh tới, tiếng cái bát vỡ vang lên, đồng thời cũng vang lên một giọng nói giận dữ: "Nàng đang làm gì?"
"Chàng cảm thấy thế nào?" Ngụy Nhiễm sững sờ nhìn gương mặt phẫn nộ trước mắt, nước mắt chảy ra: "Đây là chuyện của ta..."
"Nàng dám! Ngươi cũng dám ~" Dung Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng ấy, vẻ mặt vừa giận vừa vội, lúc ánh mắt của hắn rơi vào trên người Vị Vãn luôn cúi đầu im lặng đứng ở một bên, càng thêm tức giận không kềm được.
"Ngươi thật to gan, lại dám sắc thuốc cho nàng!"
Vị Vãn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt: "Hạ quan chỉ nghe lệnh làm việc, công chúa muốn hạ quan sắc thuốc, hạ quan phải nghe theo."
Nhìn nàng ngẩng đầu, Dung Thanh không khỏi ngẩn ra: "Ngươi chính là Ngụy Vãn, nữ nhân của Tạ Khâm?"
"Hạ quan là Ngụy Vãn của Thái Y Viện, đa tạ ngày ấy Hiền vương ra tay cứu giúp." Nàng không trả lời câu phía sau của y.
"Ngươi cũng biết hôm nay ngươi đứng ở chỗ này là một sai lầm." Dung Thanh nhìn chằm chằm nàng chậm rãi nói, con ngươi đen lạnh như băng.
Vị Vãn mỉm cười: "Hạ quan biết, hơn nữa đã sớm biết."
"Ngươi không sợ chết?"
"Sợ chứ." Vị Vãn thong dong đón nhận ánh mắt của y, "Trên đời này có bao nhiêu người không sợ chết? Cho dù là Hiền vương ngài cũng không ngoại lệ, nếu ngài không sợ, cần gì phải muốn mạng của ta? Nhưng ta muốn nói, nếu hôm nay ta không đi ra khỏi cung, an toàn về nhà, như vậy biết bí mật này sẽ bị người khắp thiên hạ biết. Thỉnh Hiền vương cân nhắc, cũng vì thai nhi trong bụng công chúa tích chút đức."
"Ngươi!" Dung Thanh trừng mắt nhìn nàng, bên miệng nở nụ cười lạnh, "Tốt, rất tốt! Ngươi chắc chắn bổn vương không dám động tới ngươi?"
"Đại trượng phu dám làm dám chịu, hạ quan tin tưởng Hiền vương cũng không phải hư danh, nếu không phải nam nhi trọng tình trọng nghĩa chính trực, lúc nãy ngài đã không đánh rơi bát thuốc phá thai của công chúa, giải quyết phiền toái cho ngài."
Dung Thanh nhìn đôi mắt trong trẻo rõ ràng của nàng, trong lúc nhất thời lại không nói nên lời, tầm mắt rơi vào trên người đang khóc sướt mướt bất an ở bên cạnh, trong lòng y tràn ra chua xót... Ngay cả người không quen biết đều có thể nhìn ra y tình sâu, vì sao chính nàng lại không nhìn ra cũng không tin chứ? Thôi cũng được, từ lần làm tổn thương nàng sâu sắc kia, hiện giờ nàng không tin tưởng xem như báo ứng.
"Cho dù hôm nay ta để ngươi xuất cung an toàn, ngươi lại dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi?" Y nhìn về phía gương mặt gần giống với người yêu thương, trong mắt thoáng qua một tia ánh sáng kỳ lạ, "Không bằng chúng ta làm giao dịch, hơn nữa, ta còn có thể cam đoan thêm một ít thù lao vào."
"Cái gì?" Vị Vãn lạnh nhạt nhướng mày.
"Không phải Tạ Khâm đi Mạc Bắc sao, hiện tại trong ngoài đều loạn, hắn gặp phải tình huống khó giải quyết cực kỳ, nhưng ta sẽ điều động nhân mã từ kinh thành cho hắn."
Vị Vãn chăm chú nhìn làn khói trắng từ từ bốc lên từ ấm thuốc thật lâu, nhẹ giọng mở miệng: "Thành giao."
Cuồng phong tứ cuốn, cát đá bay gần như che khuất cả vùng trời, cho dù cách màn trướng, ánh nến vẫn lúc sáng lúc tối đung đưa không ngừng.
"Trong kinh tới cấp báo!" Nhan Tiêu xốc màn che rất nặng lên bước vào, đưa thư cho Tạ Khâm, chẳng quan tâm rửa mặt đã nóng lòng hỏi: "Tin tức gì vậy gia?"
"Trong kinh điều năm vạn nhân mã đến giúp ta."
"Thật sự?" Nhan Tiêu vui mừng vô cùng, chợt nghi hoặc nhìn về phía vẻ mặt ngưng trọng của chủ tử, "Sao vậy, có vấn đề gì sao?"
"Năm vạn viện binh này là nhân mã dưới trướng Hiền vương."
"Cái gì?" Nhan Tiêu nhất thời sửng sốt, "Khi nào thì Hiền vương hào phóng với chúng ta như vậy?"
Vị Vương gia lòng dạ thâm sâu kia không ngầm phá bọn họ là không tệ rồi!
"Trong cung đã xảy ra chuyện." Tạ Khâm trầm thấp lên tiếng, mi tâm nhíu chặt.
"Chuyện này và trong cung có liên quan gì?" Nhan Tiêu suy nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra liên quan gì trong đó.
"Ngươi đi ra ngoài, để ta yên tĩnh một lát."
"Gia?" Nhan Tiêu sững sờ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Khâm – ngài ấy sao vậy? Cho dù đối đầu với kẻ địch mạnh, cũng không thấy ngài ấy phiền chán không kiên nhẫn như thế, giống như vì chuyện gì đó quấy nhiễu.
Mang theo đầy bụng nghi vấn, gã phẫn nộ rời khỏi.
Tiếng gió thổi lộn xộn, tan tác như huyền cầm, gọi người nghe tâm phiền ý loạn.
Ánh mắt rơi vào trên cây bút Thiên Sơn đang thưởng thức trong tay, trong tai bỗng nhiên vang lên giọng nói chế nhạo – Mười bốn châu, không phải bốn mươi châu sao?
Ngày đó, y viết là "Cả sảnh đường hoa say mê ba nghìn khách, một kiếm sương hàn mười bốn châu" nhỉ, nàng kinh ngạc vui mừng nhìn bút trong tay y, nói nàng đã từng dùng "Vạn Thủy", sau đó nàng viết cái gì? "“Bị tửu mạc kinh xuân thụy trọng, Đổ thư tiêu đắc bát trà hương, Đương thì chích đạo thị tầm thường.” ... Là câu này sao? Dường như, y còn nhịn không được cười nhạo nàng... Để nàng quên "lúc đó" của nàng.
(Câu thơ trên nằm trong tác phẩm Hoán Khê Sa (đắm mình trong dòng suối cát) – Nạp Lan Tích Đức)
Rất kỳ quái, từ trước đến nay y cũng không hao tâm tốn sức đi nhớ những chuyện vặt vãnh, lại rõ ràng nhớ hết tất cả chuyện xảy ra ngày đó.
Hơi nhếch môi, trong đôi mắt màu xanh hiện lên một tầng lo lắng.
Nhan Tiêu nói không sai, hành động này của Hiền vương, thực sự không tầm thường, mà nguyên nhân trong đó, chỉ có một khả năng - một người có thể làm y tâm thần bất an ngay trong lúc này.
Mùa thu, Gia Hựu năm thứ hai bốn, khi ngũ công chúa du ngoạn Ngự Hoa Viên vô ý rơi vào hồ tổn thương đến đầu, không trị được bỏ mình, trong cung đại tang.
Mưa to tầm tả, sấm sét đan xen.
Đám nhân mã rời rạc nhanh chóng chạy tới trước cửa thành, tiếng vó ngựa cấp tốc làm cho đêm mưa tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
"Người nào?" Thủ vệ đưa vũ khí ra quát.
Một người áo đen trong đó đưa ra một lệnh bài, một cơn sấm sét như xé rách bầu trời, chiếu lên trên lệnh bài đầu hổ lộ ra uy nghiêm đáng sợ.
"Cho qua!"
Cửa thành vừa mở ra, cầm đầu đám nhân mã này như mũi tên lao đi, sâm sts từng trận, dần dần che lại tiếng vó ngựa đã đi xa.
Cửa gỗ yếu ớt bị người từ bên ngoài đánh một chưởng văng ra, sau khi phát hiện trên giường không có một bóng người, thân hình cao lớn nhất thời cứng ngắc tại chỗ.
Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi ở trên nóc nhà, phát ra tiếng tí tách, gió đêm từ ngoài cửa thổi vào, xiêm y trên người ướt đẫm dính chặt vào da thịt, y cảm thấy lạnh, cảm giác lạnh như băng này từ trong lòng đi lên.
"Ai?" Nghe tiếng mà đến, Vị Vãn nhìn cửa phòng của mình rộng mở, tăng thêm can đảm hỏi.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Bước chân nhanh chóng mà có lực càng ngày càng gần, ngay sau đó nàng bị một người to lớn ôm vào trong ngực ẩm ướt, người nọ ôm rất chặt, làm nàng không thở nổi.
"Tạ Khâm?" Cảm giác được hơi thở quen thuộc, cả người nàng đều ngốc đi, đèn lồng trong tay nhất thời rơi xuống đất, bị nước mưa làm ướt nhẹp, chỉ còn lại vài làn khói nhè nhẹ.