Hồi trong《chiết liễu thủ ký》: Hợp ý.
Nhà thủy tạ phía Tây chùa Thanh Tịnh.
"Thật sự là viết tích của Hàn Sơn tiên sinh." Trong đình hóng mát, Hàn Khâm nhìn cổ thiếp trong tay, ánh mắt tán thưởng, "Năm năm trước vãn bối từng thấy qua một bức chữ khác của ngài ấy, đến nay khó quên, không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy lần nữa."
"Vậy tấm bái thiếp này sẽ đưa cho Hàn gia." Nguyên Giác đại sư vuốt râu mỉm cười, "Bảo kiếm tặng anh hùng, cổ thiếp đưa tri âm, ta và Hàn gia lần đầu gặp mặt như đã quen thân, hơn nữa ngài một vốn một lời quyên góp rất phong phú, lão nạp vô cùng cảm kích."
Hàn Khâm khẽ kinh ngạc: "Thiếp này vô giá, chuyện của vãn bối thật sự không đáng nhắc đến."
"Hàn gia xứng đáng, chẳng qua là lão nạp có một chuyện muốn nhờ, không biết ngài có thể giúp một tay không?"
"Đại sư cứ nói đừng ngại."
"Tháng sau Tân Đế đón Hậu, xưa nay hoàng thượng yêu thích thư họa chế tác, khi ngày xưa đến Hàng Châu thị sát còn làm tấm bia đề tên bản tự, mấy ngày trước tuần phủ đại nhân đây tới chơi, hi vọng lão nạp vì đại hôn viết chữ lưu niệm."
"Đại sư là nhân vật được mọi người kính trọng, nói vậy cũng là ý của hoàng thượng." Hàn Khâm cười nhạt mở miệng.
Nguyên Giác gật đầu: "Lão nạp định viết một bức 'Long Phượng Trình Tường', Âm Dương tương xứng, lấy bút ‘Vạn Thủy Thiên Sơn’ cầm đầu thiên hạ, vạn thủy là Tử hào bút, dương cương trầm liễm, 'Thiên Sơn' là Tử hào bút, âm nhu sắc bén, nếu có thể hỗ trợ lẫn nhau, đó là điều không thể tốt hơn, lão nạp biết trên tay Hàn gia có 'Thiên Sơn', cố muốn mượn đến dùng một chút, lại không biết cây bút ‘Vạn Thủy’ ở nơi nào."
"Đại sư đừng gấp gáp." Hàn Khâm nhìn đại sư cười nhạt một tiếng, "Nhất định vãn bối cố hết sức hỗ trợ."
"Mặc kệ có thể tìm được 'Vạn Thủy' hay không, lão nạp đều phải cám ơn Hàn gia trước." Nguyên Giác cười nói, "Giờ tụng kinh đã đến, lão nạp xin được cáo lui trước, ngài ở lại chậm rãi dùng trà, một lát sẽ có tiểu tăng đưa ngài ra khỏi chùa."
"Đại sư không cần khách khí." Hàn Khâm đứng lên nhìn đại sư rời đi, mi tâm hơi nhíu lại.
- - Thiên Sơn?
- - ngươi biết?
- - ta dùng một cây bút khác, là Vạn Thủy.
Giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai, giống như vẫn là ngày hôm qua, đã có loại xa xôi muôn sông nghìn núi.
"Sảng khoái đáp ứng người ta như vậy, cũng không sợ giúp không được sao."
Giọng nói sau lưng chồng lên giọng nói trong trí nhớ, y xoay người, nữ tử áo vàng dựa ở cạnh lan can, trong mắt sáng ẩn chứa nụ cười châm chọc.
"Hóa ra Dương tiểu thư còn có sở thích nghe lén người nói chuyện." Y nhìn nàng lạnh nhạt mở miệng.
"Trời đất bao la, ai quy định ngươi tới nơi này, ta không thể tới được?" Vị Vãn đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn đá, bộ dạng thong dong nhìn phía y.
"Đây thật sự là khéo, lại gặp cô nương nữa rồi." Y chậm rãi lặp lại lời nàng nói ngày đó, thành công nhìn thấy gò má phấn nộn hơi phiếm hồng.
Trong giọng điệu của y chứa ám chỉ và trào phúng quá mức rõ ràng, làm Vị Vãn muốn xem nhẹ cũng khó, nàng không được tự nhiên mở to mắt: "Ngươi định tìm ‘Vạn Thủy’ như thế nào?"
"Nghe nói ở trong tay cô nương." Y nhàn nhã uống một ngụm trà, giương mắt nhìn nàng kinh ngạc.
"Ngươi nghe nói từ đâu?" Nàng vô cùng ngoài ý muốn.
"Đây không phải trọng điểm, mấu chốt là rốt cuộc cô nương có hay không?" Y từng bước ép sát.
"Ta có." Nàng tuyên bố, khiêu khích nâng cằm lên, thủy mâu khẽ nheo nhìn y - nàng không biết dáng vẻ của mình giờ phút này có bao nhiêu mê người.
"Vậy cô nương nói điều kiện đi, thế nào mới cho ta mượn." Y nhìn chằm chằm nàng lưu loát mở miệng, "Ta hi vọng yêu cầu của cô nương không phải là mảnh đất thành Đông, nếu cô nương lấy việc này áp chế ta, ta chỉ có thể nói cô nương làm việc rất trẻ con."
Y dễ dàng phong kín ước mơ của nàng với mảnh đất kia, nếu nàng thật sự đưa ra yêu cầu này, nàng Dương Vị Vãn ở trong mắt y chính là "trẻ con", ngây thơ.
Đồ khốn kiếp - nàng âm thầm mắng ở trong lòng, trên mặt lại cười như nở hoa: "Ta là người so đo như vậy sao? Không phải chỉ một mảnh đất thôi sao, không có gì đáng ngại, lại nói ngươi đã ở bên kia bắt đầu khởi công xây dựng, ta còn có thể giành với ngươi hay sao?"
"Vậy cô nương muốn thế nào?" Giọng nói của y khàn khàn trầm thấp, luôn mang theo chút hơi thở nguy hiểm.
"Không muốn thế nào." Vị Vãn mỉm cười, "'Vạn Thủy' cho ngươi mượn không thành vấn đề, coi như hai bên kết giao bằng hữu, cần gì lúc nào cũng nói đến tiền bạc lợi ích, ta cho ngươi mượn bút, ngươi thổi cho ta nghe một khúc, mọi người có qua có lại như vậy không phải tốt sao..."
Đôi mắt xanh thâm trầm lẳng lặng đánh giá nàng, giống như muốn qua nét mặt của nàng nhìn ra ý đồ thật sự của nàng, nụ cười của nàng không thay đổi, gần như cười đến cứng cơ mặt.
"Dương tiểu thư có thể nghĩ như vậy thì tốt." Nửa ngày, y mới lạnh nhạt mở miệng, "Chỉ là, ta chưa bao giờ vì bất kỳ kẻ nào thổi sáo."
"Không thể nào." Vị Vãn giật mình, ngượng ngùng mở miệng: "Cho dù là người trong lòng ngươi cũng không ngoại lệ?"
Bên môi nổi lên một nụ ý vị thâm trường, y nhìn chằm chằm nàng: "Cô nương tò mò người trong lòng ta?"
"Hả." Không giải thích được tại sao nàng có chút hoảng loạn, cảm thấy ánh mắt của y giống như muốn làm bỏng nàng, "Ta chỉ thuận miệng nói thôi."
Cái quái gì, thừa dịp y cúi đầu, nàng xoay chuyển tròng mắt - nếu ai bị y thích thật đúng là xui xẻo tám đời, còn có, nữ nhân không có mắt nào sẽ coi trọng con ruồi bọ mắt xanh kiêu ngạo tự đại như y chứ?
"Cô nương đoán đúng rồi, cho dù là người trong lòng ta cũng không ngoại lệ." Tiếng nước chảy róc rách, giọng nói của y nhẹ nhàng vang lên, "Bởi vì khi ta muốn vì nàng mà thổi, đã không có cơ hội nữa rồi."
"Vì cái gì..." Còn chưa nói ra khỏi miệng, nàng suýt chút muốn cắn đầu lưỡi của mình - nàng tò mò nhiều như vậy làm gì? Y không có cơ hội thổi sáo cho nữ nhân thì liên quan gì tới nàng?
"Cô nương nói cái gì?" Y nhướng mày nhìn nàng.
"Ta nói, ngày đó ngươi thổi khúc gì? Rất êm tai."
"Thủy văn trân điện tư du du, thiên lý giai kỳ nhất mộng hưu. Tòng thử vô tâm ái lương dạ, nhậm tha minh nguyệt há tây lâu." Y chậm rãi đọc lên. (Đây là bài thơ Tả tình của Lý Ích.)
Chạng vạng rơi xuống bốn phía, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ ở trên người y, có lẽ bởi vì y ngồi khuất sáng, Vị Vãn có chút thấy không rõ mặt y, vẻ mặt của y lúc này.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy cảm xúc có chút sa sút, lại không biết là vì sao, giống như ngày ấy nàng nhìn y đơn độc đứng yên phía trước cửa sổ thổi sáo, bóng lưng hiu quạnh cô đơn.
Tiếng sáo du dương vang lên, đan không khí chạng vạng thành một mộng cảnh tuyệt đẹp mà đau thương. Một khắc như vậy, nàng không cẩn thận đi vào, sau đó cảm thấy có chút bị lạc.
Đây nhất định là ảo giác, biểu cảm nàng cổ quái, mê hoặc mà quấy nhiễu.
Tòng thử vô tâm ái lương dạ, nhậm tha minh nguyệt há tây lâu. (Dịch: Từ ngày đó không còn thiết gì đến những đêm ngọt ngào nữa, ngay cả đêm nay trăng sáng đang chiếu trên lầu phía Tây.)
Giả thiết... Dường như không phải giả thiết, con ruồi bọ mắt xanh mặt người dạ thú, ích kỷ vô tình kia, trong lòng đã thích nữ nhân, nàng nên quyến rũ y thế nào?
Công tác chuẩn bị không được làm đầy đủ, xem nhẹ điều tra đời sống tình cảm của y – khẽ lông mày, nàng hối tiếc không kịp.
Tiếng sáo im bặt ngừng lại.
Nàng giương mắt nhìn y, không hiểu ra sao: "Ngươi cứ tiếp tục."
"Không thổi." Y lạnh lùng mở miệng, bộ dạng định chạy lấy người.
"Vì sao?" Nàng nghi hoặc.
"Lần đầu tiên ta thổi sáo cho nữ nhân, dường như nàng ấy không cảm kích." Y mặt không biểu cảm nhìn nàng.
Vị Vãn sửng sốt.
"Ngươi nói là..." Hơn nửa ngày, nàng mới khiếp sợ thì thào lên tiếng, "Lúc nãy là ngươi thổi cho ta nghe?"
"Ta thổi cho heo nghe." Y không chút khách khí trả lời.
Thắng lợi nở rộ rực rỡ trước mắt, Vị Vãn kiềm chế máu đang sôi trào ở ngực: "Ngươi thật sự thổi cho ta nghe?"
Ông trời à – nàng muốn ngửa mặt lên trời cười dài, có hi vọng rồi!
"Ta đã nói rồi, ta thổi cho heo nghe." Y lạnh nhạt mở miệng, "Hơn nữa là đầu heo ngốc đến bất trị."di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Ngươi..." Vị Vãn không nói gì - thật là, lòi y nói không thể không độc ác như vậy sao?
"Cảm ơn cô nương hào phóng cho mượn bút, nghe nói Thiên Hương trà lâu của cô nương qua vài ngày nữa sẽ khai trương, ta sẽ đề biển gửi đến chúc mừng." Y nhìn nàng nói, trên gương mặt vẫn không có biểu cảm gì.
"Ngươi sẽ không viết thứ gì lộn xộn đó chứ." Nàng vô cùng không tin tưởng y.
"Là lời hay." Y trả lời ngắn gọn, tới gần vai nàng, "Cáo từ."