Lại một mùa đông tới.
Tuyết rơi mấy ngày liền, như bông liễu bay theo gió ngày xuân, xoay quanh ở bờ hồ kết thành những giọt băng ở trên cây Liễu.
"Chủ tử, ngài vừa mới tiến cung, lạ nước lại cái, cẩn thận lạc đường." Trên mặt hồ kết băng dày, có người lo lắng khẽ gọi.
"Không có việc gì đâu, tuyết rơi đẹp như vậy, không đi ra ngoài xem sẽ rất đáng tiếc." Nói chuyện, là nữ tử trẻ tuổi mặc áo khoác trắng, mắt ngọc mày ngài, trên má tuyết trắng bởi vì rét lạnh mà hơi đỏ lên, lại có vẻ phá lệ xinh đẹp động lòng người.
"Chủ từ đừng đi xa, nô tỳ trở về lấy túi sưởi tay cho ngài." Cung nữ nói, "Trời lạnh như vậy, bị lạnh sẽ không tốt lắm."
"Ừ." Nữ tử gật đầu, bản thân tiếp tục đi về phía trước.
"A, trên bờ này đều trồng Dương Liễu, vì sao chỉ riêng nơi này có gốc cây mai?" Nàng ấy nhìn gốc mai duy nhất trong trời băng đất tuyết, không khỏi kinh ngạc.
"Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương...." Nàng ấy ngửi mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, kiễng chân lên, muốn hái nhánh hoa mai mà bản thân nhìn trúng.
(Đây là câu cuối trong bài thơ Tuyết mai kỳ - Lư Mai Pha. Dịch: Mai thua tuyết ấy vài phân trắng, Tuyết hẳn nhường mai mấy bậc hương. Theo thivien.net)
Cố gắng thế nào vẫn không hái được.
Nàng ấy có chút ảo não, lại nâng đầu lên, lại thấy bông tuyết rơi xuống, cành mai run rẩy, đóa hoa nở rộ ở trong tay một người.
Ánh mắt của nàng theo bàn tay to có lực kia nhìn lên, ống tay áo thêu hoa văn, bả vai cao ngất... Một đường hướng lên trên, dừng lại trên dung nhan tao nhã tuấn tú kia.
"Nàng thích?" Người nọ mở miệng, giọng nói nhàn nhạt, trầm thấp êm tai.
Nàng ấy gật đầu.
"Cho nàng." Người nọ đưa cành mai cho nàng ấy.
"Cảm ơn." Nàng ấy nói, vốn định tự báo tên họ, hỏi lại thân phận của y, lại cảm thấy không ổn, vì thế chỉ cảm ơn.
Người nọ cũng không có ý tứ muốn tiếp tục nói chuyện với nàng ấy, chỉ nhìn cây mai này, lâm vào trong trầm tư.
Nàng ấy âm thầm đánh giá y – mặc áo bào màu đen, áo khoác lông chồn màu đen, ở trong trời đất phủ tuyết trắng này bóng dáng y có vẻ thâm trầm, cô đơn.
Nàng ấy không hình dung ra được loại cảm giác này... Trên thân nam nhân này có khí thế cường đại, như không giận tự uy, bề ngoài lạnh lùng, mạnh mẽ không biểu lộ ra như nàng ấy.
"Chủ tử." Cung nữ từ xa chạy tới, nhét một túi sưởi tay vào trong lòng nàng ấy, "Ngài để nô tỳ tìm rất khổ sở."
Thoáng nhìn nam tử đứng ở một bên, sắc mặt cung nữ đột nhiên đại biến, lập tức quỳ xuống: "Nữ tỳ không biết hoàng thượng ở đây, thỉnh hoàng thượng thứ tội!"
Nàng ấy giật mình trong lòng, hai chân không khỏi mềm nhũn: "Tú nữ Dương Nhiễm khấu kiến hoàng thượng, dân nữ là nữ nhi của Dương Bỉnh Văn Công bộ thị lang, không biết mặt rồng, mạo phạm hoàng thượng."
"Đứng lên đi." Hoàng đế lạnh nhạt nói, xoay người nhìn nàng ấy, "Nàng nói... Nàng tên gì?"
"Bẩm hoàng thượng, dân nữ tên là Dương Nhiễm, Dương trong cây gỗ, Nhiễm trong thong thả."
"Ồ, tên rất hay." Y nói khẽ, dường như vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Dương Nhiễm cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn lên dung nhan xuất sắc kia, trong lòng có chút rung động, giống như có gì đó đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Trong con ngươi đen thâm thúy kia, cất giấu những điều khó đoán, làm cho người ta nhịn không được muốn đi gần xem, lại không biết tới gần y thế nào.
Người nam nhân trước mắt này, là cửu ngũ chí tôn được người trong thiên hạ ngưỡng mộ, lại như một câu đố sâu xa huyền bí.
Nàng ấy nhịn không được suy nghĩ, có thể có người đoán được đáp án? Nhưng ai có thể chân chính tới gần được y?
Nàng ấy đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, trên mặt nóng lên, nhưng mà nàng ấy hiểu được cảm giác của mình... Đó là một loại kích động, phá kén mà ra, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
"Hoàng thượng!" Có người chạy vội tới.
"Có chuyện gì mà la to như thế." Y nhíu mày lại, trách cứ tiểu thái giám chạy đến bên cạnh.
Tiểu thái giám liếc nhìn Dương Nhiễm, tiến đến bên lỗ tai y nói vài câu.
"Sao lại bị bệnh?" Y nhất thời lạnh mặt, tức giận nói, "Một đám phế vật, chăm sóc người như thế đấy hả!"
Nói xong, y đã phất tay áo bước nhanh rời đi.
Dương Nhiễm nhìn bóng lưng cao lớn dần dần rời đi, có chút buồn bã thất vọng.
Nàng ấy cảm giác được, y là vì một người tức giận rời đi, người kia... Có lẽ là tần phi rất được sủng ái nào đó trong cung.
Nắm chặt túi sưởi trong tay, trong đôi mắt như làn nước, chậm rãi lộ ra ánh sáng sáng ngời mà hiếu thắng.
Ngủ mê man, chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như bị lửa thiêu.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, khẽ rên rỉ: "Nước..."
Xúc cảm dịu dàng phủ lên môi nàng, sau đó, làn nước lạnh từ giữa răng tràn vào trong cổ họng, ngực nhất thời dễ chịu, nàng muốn càng nhiều hơn, nhưng trong miệng lại xuất hiện cảm giác cực nóng, làm nàng khó thở - trong đầu nhất thời thoáng hiện cái gì đó, nàng hoảng sợ cắn một cái, mở mắt ra.
Mùi máu tươi truyền vào trong miệng, nàng nhìn dung nhan quen thuộc trước mắt, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
"Nàng cũng thật hung dữ, Nhiễm Nhi." Người nọ lấy mu bàn tay lau đi vết máu trên môi, dở khóc dở cười nhìn nàng, "Thiên hạ này cũng chỉ có nàng dám cắn trẫm."
"Ta cho rằng không phải chàng..." Ngụy Nhiễm vừa xấu hổ vừa áy náy nhìn y.
"Không phải trẫm, vậy thì ai?" Y lạnh lùng nói, con ngươi đen nhiễm lên không vui - còn có ai dám động đến nữ nhân của y?
Nàng nháy mắt: "Thực xin lỗi, hoàng thượng..."
"Phạm phải lỗi rồi." Ngón tay thon dài giữ chặt môi nàng, "Nàng nói không thích gọi trẫm là hoàng thượng."
Nàng buồn bực mím môi, đã thế y còn lải nhải tự xưng là “trẫm”.
"Lại đang nghĩ gì?" Dường như y nhìn thấu nàng bất mãn.
"Gọi hoàng huynh cũng rất kỳ quái." Nàng than nhẹ, cho nên, trên cơ bản nàng tránh gọi y.
"Trẫm thích nhất nghe nàng gọi nhị ca." Môi mỏng nâng lên một độ cong tùy ý, y mỉm cười chăm chú nhìn nàng, "Nhất là sau chuyện đó."
Vốn bởi vì phát sốt hai gò má đã đỏ nay càng đỏ hơn, nàng cúi đầu, kháng nghị y ái muội giễu cợt.
"Còn chưa hết nóng." Vươn tay dò xét độ ấm trên trán nàng, y có chút trách cứ, "Có thai rồi, mà cũng không biết chăm sóc bản thân."
"Không có việc gì." Nàng kéo tay y xuống, mặc cho bàn tay ấm áp của y dịu dàng ôm nàng.
"Lần này, trẫm sẽ không để con của chúng ta gặp chuyện không may." Tay y nắm chặt như vậy, gần như làm đau nàng, "Đau đớn ruột gan đứt từng khúc kia, trẫm không muốn chịu lần thứ hai, cũng sẽ không thể cho nàng bị bất cứ tổn thương gì."