Sáng ngày hôm sau, Dung Trình tới đón cấp trên của mình đang ăn sáng với Dung Trình trong phòng ăn dưới lầu, nhìn thấy Thích Nam đi vào. Thích Nam nhẹ nhàng đi vào, vành mắt dưới đen thui, xem anh như vô hình, hướng về phía Dung Trình vừa nũng nịu lại vừa bất đắc dĩ cảm khái:
“Tiểu yêu tinh, em bị anh ép tới khô luôn rồi!”
Tay Dương Hàng run lên, miếng bánh bao rơi vào trong chén dấm.
Dung Trình liếc mắt nhìn anh một cái, bình tĩnh ngồi ăn đồ ăn sáng của mình.
Dương Hàng cảm thấy sâu sắc ánh mắt Dung Trình nhìn mình gởi gắm đầy hi vọng, là tha thiết nói cho anh biết, ‘cách mạng’ còn chưa thành công, ‘tu hành’ vẫn phải tiếp tục! Anh nhận được khích lệ, bình tĩnh lấy miếng bánh báo thấm đầy dấm nhét hết vào miệng.
“Má”
Vừa ngồi xuống bên cạnh anh, chị Thích nào đó bật ra một tiếng không rõ ý vị, gương mặt ghét bỏ, đổi sang ngồi bên cạnh Dung Trình.
Dương Hàng: “……”
Ăn xong điểm tâm, ba người đi thang máy xuống lầu.
Thích Nam quá mệt mỏi, mở mắt cũng cảm thấy khó khắn, không thể không dựa vào sau lưng của Dung Trình nghỉ ngơi. Tới tầng , tháng máy dừng lại, hai người một nam một nữ từ bên ngoài đi vào.
Thích Nam không mở mắt ra, sức lực cả nửa người đặt trên người Dung Trình. Cô ngáp một tiếng thật to: “Không được, mắt mở không ra!” Nói xong, cô hướng về phía Dương Hàng nói: “Dương à, cho tôi mượn hai cây tăm.”
Dương Hàng không hiểu: “Tôi không có tăm.”
“Đừng giả bộ! Ai lại không biết sau khi ăn xong, cậu đều phải dùng tới hai cây, cho nên lúc nào cũng mang bên người!”
Dương Hàng càng không hiểu: “Cô nói thuốc lá?”
Thích Nam ngáp một cái thật dài nữa, nước mắt tràn ra: “Tôi đã nói với cậu là xỉa răng, tại sao cậu cứ bảo tôi hút thuốc lá vậy?”
“Phốc!” Đôi nam nữ trong thang máy không nhịn được, cười ra tiếng.
Mặt Dương Hàng đen sĩ, hận không thể tiến lên bịt miệng cái người đang nói hưu nói vượn kia! Nhưng anh lại không thể, nên đành ráng nhịn, ấp úng giải thích: “… Tôi không có.”
“Không có?” Thích Nam giật giật, cạ cạ một nửa mặt kia lên lưng Dung Trình, xin lỗi không có chút thành ý nào: “À, không có không sao. Chắc tôi nhớ lầm rồi, xin lỗi nha Dương.”
“Phốc!” Tiếng cười trong thang máy lại vang lên.
Dương Hàng: “……”
Thang máy dừng ở lầu , Thích Nam ôm eo Dung Trình, mặt vẫn dính trên lưng anh, người như tượng gỗ, bị anh kéo ra khỏi thang máy. Lúc này, cô không hề quên người mình đang ôm là một người có công việc phải đi làm, mà không phải là một con búp bê to đùng trên giường của mình.
“Dung Dung, em không muốn tách ra với anh.”
Dung Trình kéo cô ra phía trước mình: “Muốn anh giúp em xin nghỉ nữa à?”
Thích Nam ngáp một cái, giọng nói liền thay đổi: “Thôi, em đi đây.” Nói xong, tùy ý phất tay chào anh một cái, bước chân một nặng một nhẹ đi về hướng SEC. Cô đi chưa được hai bước thì một cánh tay từ phía sau choàng lên vai của cô.
“Lần đầu tiên tôi bị người ta xem như là không khí đấy.” Vân Thi Thi cố làm ra vẻ tức giận, “Cô không muốn đi chung với tôi?”
Giờ phút này, so với bình thường, đầu óc của Thích Nam chậm lụt hơn nhiều. Sau một lúc, cô mới phản ứng kịp, cười cười lấy lòng: “Không có không có, tôi không nhìn thấy chị, chị Vân.”
“Phốc, tôi và Kha Thụy bị cô chọc cười mấy lần trong thang máy.” Vân Thi Thi chỉ chỉ người bên cạnh mình, “Đúng không, Kha Thụy?”
Bề ngoài Kha Thụy đẹp trai như ánh mặt trời, nhưng tính tình lại hơi có chút mắc cỡ. Lúc này thấy Vân Thi Thi chỉ trúng mình, đàn ông gần tuổi lại cười ngây ngô giống như chàng trai , tuổi: “Đúng vậy.” Anh ta chỉ là phụ họa với cô, không nói thêm được lời nào, vô cùng xấu hổ.
Thích Nam giật mình: “Thì ra các người ở trong thang máy!” Cô nói xong, dừng lại một chút, nhìn về phía sau.
Vân Thi Thi kéo mặt cô lại: “Đạo diễn đi trước với tổ kịch rồi.”
“…… À.”
Vân Thi Thi là nữ minh tinh gần gũi bình dị nhất trong nhiều tổ kịch mà Thích Nam đã từng lăn lộn qua. Điều này để lại ấn tượng rất tốt với cô.
Ba người cùng nhau đi tới tổ kịch.
Chỉ là rời khỏi một buổi chiều, Thích Nam phát hiện không khí trong tổ kịch có chút khác lạ. Ít ra đã không còn ai ‘tình cờ’ đi ngang qua mặt cô, ‘không cẩn thận’ để cho cô nghe được những lời liên quan tới chuyện cô dụ dỗ Tống Dịch không được mà hất nước lên mặt Tô Yên.
Thích Nam không thể nghi ngờ đây chính là hiệu ứng do Dung Trình mang đến.
—— Cùng là bối cảnh khổng lồ, so với Thái tử gia Tống thị hoa tâm xì căng đan, người nắm quyền của nhà họ Dung luôn giữ mình trong sạch, rèn luyện bản thân lại chiếm được lòng người.
Dung Trình có thể vì một người phụ nữ mà tự mình xin nghỉ, cho dù quan hệ giữa bọn họ là yêu, là tình dục, hay chỉ đơn thuần là bạn bè đi nữa, đã có một người như thế ở bên cạnh thì có cần quyến rũ Tống Dịch, hay vì anh ta mà gây ra chuyện cực đoan như thế không?!
Ý nghĩ như vậy đến từ phản ứng tâm lý của đại đa số người ở đây. Cũng vì vậy, rốt cuộc Thích Nam đã không cần chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Đáng nhắc tới chính là, Tô Yên, nhân vật sự kiện, hôm nay cũng trở lại phòng quay. Cô ta bị thương không nặng, dưới sự đồng ý của bác sĩ, cô ta đã trở lại tổ kịch.
Cô ta là người trước tiên nhìn thấy Thích Nam đi vào. Sau khi Thích Nam vào trong, cô ta lập tức bỏ người đang nói chuyện bên cạnh, mỉm cười đi về phía cô.
“Thích Nam, cô đã tới rồi?” Nụ cười của cô ta mang theo vẻ áy náy, cắn môi dưới, ra vẻ ngại ngùng, “Ngày hôm qua… Tôi nghe nói, hôm qua có không ít người hiểu lầm cô vì chuyện của tôi. Thật sự xin lỗi cô! Tôi đã nói với mọi người rồi, là tại tôi không cẩn thận đụng phải ly nước của cô, sau đó tự mình té, tôi…”
“Phốc!”
“Thích Nam…”
“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi nhịn không được! Phốc!” Một giây trước, Thích Nam còn ôm bụng cười. Sau một giây, vẻ mặt cô lại như hoàn toàn không có cảm giác, cô lạnh mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, “Tô Yên, tôi muốn biết trong mắt cô, trên mặt tôi có phải viết hai chữ ‘ngu ngốc’ không hả? Cô đang tự biên tự diễn màn kịch rách nát để chứng minh chỉ số thông minh của cô với tôi sao?”
Sắc mặt Tô Yên trắng nhợt, co quắp từ chối: “Tôi… tôi không có.”
Thích Nam tiến lên một bước, lại gần bên tai cô nhỏ giọng: “Tô Yên, tôi không biết mưu đồ cô là gì, nhưng tôi nói cho cô biết, về sau… Đừng.Chọc.Tôi.” Cô gằn từng chữ một.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Yên trắng bợt ra, cô ta không khỏi lui về phía sau một bước. Người bạn của cô ta nhìn thấy nét mặt khó coi của cô ta, tiến lên muốn lý luận với Thích Nam thì bị cô ta kéo lại. Sau đó, hai người cô một câu tôi một câu nói gì đó, Thích Nam cười chê một tiếng, không để ý đến hai người đó nữa, tự mình tìm nơi vắng vẻ lim dim dưỡng thần.
Một lát sau, Vân Thi Thi ngồi xuống bên cạnh cô.
Thích Nam không mở mắt ra, hỏi: “Cô cảm thấy cô ta là người như thế nào?”
Vân Thi Thi mỉm cười không nói. Một lát sau lại nói: “Tôi rất thích cô.”
“Tôi không chấp nhận tỏ tình đồng tính đâu.” Một tay Thích Nam phủ trên mắt của mình, che đi ánh đèn, thoải mái thở ra một hơi, “Bởi vì Dung Trình?”
Vân Thi Thi bật cười: “Vận số tôi đang đỏ, không cần gấp gáp tìm người nâng đỡ tôi.”
Mấy ngón tay Thích Nam khẽ tách ra, nhìn cô từ khe hở.
“Có ngốc vậy không chứ, đừng nhìn nữa!” Vân Thi Thi khẽ đẩy tay cô xuống, “So với cô, tôi lớn hơn vài tuổi, nếu không ngại thì sau này gọi tôi là chị Vân đi.”
Lần này Thích Nam ngốc thật.
Cô vào làng giải trí lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhận được sự che chở từ minh tinh đương thời.
“Nghĩ gì thế?”
Thích Nam im lặng sờ cằm của mình: “Đang suy nghĩ, sức quyến rũ của tôi đã dần dần có thể phát huy tác dụng.”
Vân Thi Thi bất đắc dĩ: “Đừng lắm điều!”
“Chị Vân!” Thích Nam chính là điển hình của thuận cột bò lên. Người ta chỉ muốn bảy chín phần, cô lại khăng khăng xác định thành mười phần. Tất nhiên, da mặt không hề mỏng, “Chị, chị nói nghe chút coi, rốt cuộc làm sao chị có thể phát hiện được tư chất thông mình của em trong muôn nghìn chúng sinh vậy?”
Vân Thi Thi bắt đầu hối hận. Cô hối hận năm phút trước đã quyết định đi tới bên cạnh cô nhóc lưu manh này một cách qua loa.
Thích Nam có thêm một người ‘chị’, tâm tình trở nên vui vẻ. Tô Yên bên kia trải qua một ngày không suông sẻ. Buổi sáng hôm nay cô ta nhận được điện thoại của trợ lý của Tống Dịch, thông báo với cô, quan hệ của cô và Tống Dịch đến đây là chấm dứt. Để bồi thường, Tống Dịch sẽ để cho cô làm nữ chính của một bộ phim.
Nữ chính của một bộ phim, cái Tô Yên muốn không chỉ có bấy nhiêu! Nhưng khi cô phát hiện ra mình gọi không được điện thoại của Tống Dịch thì nổi nóng. Cô gọi lại cho trợ lý của Tống Dịch.
“Tôi muốn nói chuyện với anh ta một chút.” Cô đi thẳng vào vấn đề nói.
“Tôi không thể tự mình làm chủ.” Trợ lý của Tống Dịch đáp.
Tô yên hít sâu vào một hơi, giọng điệu lần này trở nên bắt buộc: “Tôi muốn nữ chính trong phim của Tống Cảnh.”
Điện thoại im lặng một hồi lâu.
Sự im lặng này đả kích Tô Yên nặng nề, giọng nói của cô trở nên thiếu tự tin: “Tôi biết Tống Dịch nhất định có thể làm được, bởi vì Tống Cảnh là…”
“Là cái gì?” Trong điện thoại truyền đến giọng nam lười biếng, rõ ràng không còn là trợ lý, mà là bản thân Tống Dịch, “Tô Yên, nếu như cô còn muốn lăn lộn trong giới giải trí, thì mau diễn tốt vai chính của cô đi. Tôi đã an bài cho cô, đừng nên suy nghĩ viễn vong. Còn nữa, đây là lời cảnh báo hữu nghị cuối cùng của cô.” Đầu điện thoại bên kia dừng lại một chút, sau đó phun ra mấy chữ, “Cận thận lời nói.”
Tiếng điện thoại bận đầu dây khiến Tô Yên thất thần một hồi lâu. Thật lâu sau đó, cô xóa đi vẻ mặt, giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, đi tới đám người.
“Cô mới vừa nói điện thoại với ai à?” Người quen của cô trêu ghẹo cô.
Cô cười thản nhiên, không nói cái gì, khẽ đẩy đối phương.
“A ~ quả nhiên ~”
Quả nhiên cái gì, mọi người đều hiểu ngầm không nói.
Về chuyện Tô Yên bị thương, Viên Hoa lén tìm Thích Nam, không chỉ trích cũng không an ủi. Anh ta không nói ai đúng ai sai, chỉ bảo cô ráng hài hòa cùng mọi người trong tổ kịch.
Đúng vậy, có lúc so với chân tướng sự việc, có những thứ khác còn quan trọng hơn. Ví dụ như, với tư cách là tổng đạo diễn của một bộ phim, anh ta hi vọng nhìn thấy diễn viên của anh ta biểu hiện xuất sắc, nhìn thấy hiệu suất. Về phần tranh chấp giữa các diễn viên, nếu không ảnh hưởng đến tiến độ của bộ phim, tất nhiên anh ta sẽ lựa chọn không nhìn thấy.
Mặc dù bị người khác tính kế, nhưng Thích Nam lại thưởng thức cách làm việc này của Viên Hoa, cũng như có thể hiểu được anh ta, cho nên cũng không oán hận.
“Tài năng biểu diễn của cô không tệ, không nên bị vài người trong đám người này mang vào cái vòng lẩn quẩn đó.” Trước khi kết thúc cuộc đối thoại, Viên Hoa nói như vậy với cô.
Thích Nam khiêm tốn đáp ứng.
Sau khi kết thúc một ngày quay phim, Thích Nam một thân một mình trở về khách sạn, không nghĩ tới bên ngoài khách sạn thì gặp được Thái tử gia Tống thị.
Lúc này mặt mày của Tống Dịch đen thui, siết chặt điện thoại di động trong tay, hùng hùng hổ hổ nói gì đó. Dư quang vừa quét lên người Thích Nam thì lập tức đổi mục tiêu lên cô. Anh ta hướng về phía cô, sẳng giọng ra lệnh:
“Cô, lại đây.”
Khóe mắt Thích Nam giật giật, làm bộ như không nghe thấy, cắm đầu cắm cổ đi về phía đại sảnh khách sạn.
Mặt Tống Dịch cứng đờ ra, vô cùng tức giận đuổi theo, từ phía sau kéo tay cô lại: “Này, cô bỏ chạy?”
Thích Nam gạt tay anh ta ra, bình tĩnh ngước mặt lên, lườm anh ta một cái, không chút lúng túng trả lời: “Với tốc độ của tôi mà nói, tôi chỉ có thể coi là đi.”
Tống Dịch méo miệng: “Ai thèm tán dốc với cô!? Này, cô giúp tôi một việc!”
Thích Nam giương mắt nhìn anh cười một tiếng, phun ra hai chữ: “Không giúp!”
Tống Dịch: “……”
Lúc hai người đang ở đại sảnh khách sạn dây dưa không rõ ràng, có người nhìn thấy bọn họ từ đằng xa. Nhìn thấy cảnh cuối cùng, người nọ cúi đầu, bóng mờ che khuất cảm xúc trong mắt cô.
“Tô Yên, cô còn đứng đó làm gì? Đi thôi!” Có người kêu cô.
“Ừ, tới liền.” Cô mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, trả lời đối phương.