Vệ Lạc vừa ngủ một lúc, liền cảm giác trên mặt ngứa đến khó chịu cực kỳ.
Trong mơ, hàng mi thật dài của nàng chấp chới mấy lần, mơ màng lầm bầm, tay phải nhấc lên nhẹ hất một cái, định phủi đi con sâu lông đang dính trên mặt.
Bàn tay nhỏ của nàng giơ cao, "Bốp" một tiếng lanh lảnh vang lên, chẳng ngờ nàng lại đập mạnh phải một khuôn mặt ấm nóng.
Tiếp sau đó, một bàn tay cứng cáp nắm chết cổ tay nàng, khiến nàng không thể động đậy!
Vệ Lạc lập tức tỉnh lại.
Mắt nàng còn chưa mở, trong lòng đã thầm kêu khổ.
Mắt hạnh Vệ Lạc hơi hé một đường, lặng liếc nam nhân đang trông xuống nàng, gương mặt lạnh tanh.
Nàng vừa đối diện với ánh nhìn của hắn liền cuống quýt nhắm mắt lại.
Nhưng Vệ Lạc lập tức cảm giác hành động này của mình quá rõ ràng, đúng là giấu đầu lòi đuôi. Đoạn nàng lại mở mắt lần nữa, hàng mi dài chớp chớp, cười hì hì nịnh nọt, lẩm bẩm rằng: "Ngài tỉnh bao lâu rồi?"
Lời vừa ra, nàng tức khắc hối hận: Mình nói như vậy, chẳng phải chứng minh mình đã biết mình với hắn ngủ chung sao?
Có điều công tử Kính Lăng hiển nhiên không tâm tình gì tính toán những điểm này. Hắn nắm cổ tay nàng, chậm rãi đặt nó sang một bên mặt nàng.
Sau đó, hắn vươn mình đè lên Vệ Lạc, thân thể nặng nề cường tráng phủ trên người nàng, hắn chống khuỷu tay nâng người dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm nàng.
Nhìn một hồi, hắn vươn tay ra, xoa xoa khuôn mặt Vệ Lạc, trầm thấp gọi: "Tiểu nhi."
Vệ Lạc nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp, thế nhưng hắn lại im lặng. Vệ Lạc đợi một lúc cũng không nghe thấy lời buông, không khỏi khẽ xuyên qua hàng mi dõi về phía hắn.
Bốn mắt lần thứ hai giao nhau.
Trong con ngươi của công tử Kính Lăng, đong đầy một sắc dịu dàng, thật sự dịu dàng.
Vệ Lạc ngơ ngác, nàng mở to mắt, hiếu kỳ xem xét hắn.
Bắt gặp mắt mặc ngọc quyến rũ mà tinh ranh của nàng, công tử Kính Lăng cúi đầu, làn môi mỏng nghênh đón mắt nàng, tựa cánh bướm đậu rồi bay, hắn lẩm bẩm gọi: "Tiểu nhi."
Tiếng gọi ấy, âm thanh khàn khàn, ngữ điệu nỉ non.
Tim Vệ Lạc, trong tích tắc này rung lên một nhịp, nàng buông mi, khẽ đáp: "Ừm."
Một lát sau, hắn lại cúi đầu, môi se sẽ in lên vành tai nàng, lần thứ hai lào khào gọi: "Tiểu nhi."
... "Ừm"
Tim nàng đang run rẩy. Bất tri bất giác, Vệ Lạc duỗi hai tay ra, ôm lấy cổ hắn. Nàng ngẩng đầu, để mặt mình và mặt hắn kề sát nhau.
Động tác này thực sự là làm theo bản năng.
Vừa mới làm thế, Vệ Lạc liền sượng chín người. Nàng rối rít lỏng tay muốn tách ra.
Hắn lại không để nàng tránh né, một tay mò tới gáy ngọc của nàng, bắt nàng càng dán hắn khít khao.
Vào giờ phút này, hai người mặt dán mặt, tim kề tim, hương cơ thể đối phương quen thuộc thấm vào chóp mũi. Từng tia từng tia, đều là phương hướng, đều mang mát lạnh, đều làm trái tim ấm nồng.
Vệ Lạc bất động.
Chẳng hiểu sao trong mắt nàng lại có chút xót xa. Vì che đi sự chua xót đột nhiên xuất hiện ấy, khóe môi nàng giương lên, nhoẻn miệng cười. Dẫu rằng mặt nàng kề sát mặt hắn, nhưng nụ cười này sẽ chẳng ai trông đến.
Hai tay Vệ Lạc ôm cổ Kính Lăng, đem trọn người lọt thỏm vào lòng hắn. Nàng không nói gì, nàng không dám nói, chỉ sợ không cẩn thận thốt ra lời nào, thì sẽ biến tất cả những thứ này thành mây khói.
Công tử Kính Lăng ôm thân thể ấm áp, mềm mại thơm hương vô ngần của Vệ Lạc vào ngực, sườn mặt hắn dường cánh bướm hôn vành tai nàng, lướt qua ốc tai nàng, sượt lên vành tai nàng.
Nửa ngày, hắn lại gọi khẽ: "Tiểu nhi."
..."Ừm"
"Nàng thật là thơm mềm. Tan giấc rồi mà vẫn thanh diễm nhường này, thực là hiếm thấy."
Vệ Lạc không hề đáp lại.
Nàng không muốn trả lời, sự tán tụng mỹ sắc nàng của hắn, sự so sánh trong vô tình nàng với nữ nhân khác của hắn, nàng chẳng hề muốn đáp lại chút nào.
Hai tay nàng càng ôm riết hắn, lặng lẽ, in dấu môi lên trên động mạch cảnh của hắn. Cảm nhận nhịp đập nơi bờ môi, cảm nhận được dòng máu của hắn, tính mạng của hắn đang xướng ca bên môi nàng, nàng rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.
Bởi vì sự thỏa mãn và hạnh phúc này, nàng cố lơ đi mấy câu ban nãy của hắn.
Công tử Kính Lăng hiển nhiên cũng rất thỏa mãn, tiểu nhi trước mắt xưa nay vẫn giảo hoạt vô cùng, thủ đoạn vô số, thật không ngờ, ở trên giường nàng lại âu yếm, ôm ấp mình như vậy.
Bởi vì thỏa mãn, hắn lại hôn một cái lên cằm nàng, lần nữa lẩm bẩm tỉ tê: "Tiểu nhi."
"Ừm."
Thời gian vào khoảnh khắc này đã ngưng lại.
Không biết qua bao lâu, công tử Kính Lăng chậm rãi buông Vệ Lạc ra, thả nàng trở lại gối ngọc.
Từ phía trên nhìn xuống, ánh mắt hắn từ trên mặt, chuyển tới cổ, lại chuyển đến ngực nàng, rồi xuống hạ th@n nàng.
Hắn nhìn rất chăm chú, ánh mắt ngày càng nóng rực.
Dưới ánh mắt sáng quắc bức người như thế, Vệ Lạc đành buông mí mắt. Thời gian cứ mỗi phút trôi qua, mặt nàng càng đỏ thêm một phần.
Cẩn thận dựa vào ánh mặt trời bên ngoài, công tử Kính Lăng chăm chú rọi khắp toàn thân Vệ Lạc một lần xong, đôi môi mỏng nhếch lên, lại cười nói: "Tiểu nhi quả là quốc sắc."
Hắn đưa tay phải ra, ngón trỏ thô ráp lướt qua dung nhan của nàng, dừng lại bên gò má. Vừa nhẹ vuốt v e, hắn vừa cảm nhận sự mịn màng ấm áp truyền đến đầu ngón tay, lần thứ hai tán thưởng: "Xứng làm phụ nhân của ta."
Vệ Lạc không hề đáp lời.
Rặng mi dài của nàng chấp chới, lấy dũng khí ngẩng đầu lên, mắt huyền dợn sóng mà trông hắn, bỗng nhiên, Vệ Lạc kiều mị mỉm cười với hắn.
Nụ cười yêu kiều vừa hé, tức thì trăm hoa đua nở, chim chóc líu lo, cỏ xanh ngan ngát.
Công tử Kính Lăng ngẩn ngơ.
Ánh mắt hắn ngây dại.
Trong nháy mắt, hắn cảm giác đáy lòng mình như bị một chiếc lông vũ cù nhẹ.
Vệ Lạc nở nụ cười xinh đẹp, đồng thời lại duỗi hai tay, quàng qua cổ hắn.
Nàng ôm siết hắn, thân trên nhấc lên, lần thứ hai chạm mặt mình vào mặt hắn.
Thấy nàng như vậy, khóe miệng công tử Kính Lăng mỉm cười, sung sướng cười khùng khục: "Tiểu nhi, thích ta sao?"
Tiểu nhi, nàng thích ta sao?
Vệ Lạc không hề trả lời.
Nàng dán mặt vào mặt đối phương, nhẹ nhàng vuốt nhẹ, hai người vừa tỉnh ngủ, đều chưa hề rửa mặt. Nàng vừa vuốt nhẹ liền cảm nhận trên mặt cả hai có chút nhờn.
Thế nhưng, nàng vui vẻ chịu đựng.
Công tử Kính Lăng cảm thấy nàng đang bịn rịn không nỡ rời, gương mặt tuấn tú giăng đầy nét cười. Hắn đưa tay định kéo cánh tay nàng xuống, vừa mới động, Vệ Lạc đã nhẹ giọng khẩn khoản bên cổ hắn: "Để ta ôm một lát."
Hắn liền thả tay.
Hắn né người sang một bên, ôm Vệ Lạc lật người lại.
Thế này, đã không còn là Vệ Lạc ở dưới, hắn ở trên. Mà là hai người quay nghiêng về nhau, mặt kề mặt.
Tay Vệ Lạc vẫn choàng cổ hắn không nhúc nhích.
Công tử Kính Lăng đưa tay ôm eo nhỏ của nàng, cười nhẹ: "Không bỏ được à? Ta sẽ thương tiếc nàng, đừng sợ."
Vệ Lạc vẫn không hề trả lời.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo từ bên ngoài truyền đến, "Công tử, đã qua giờ Mão."
Công tử Kính Lăng đáp một tiếng, mà khi âm thanh truyền đến thì Vệ Lạc cũng buông hai tay ra, nằm về gối ngọc. Nàng rời khỏi hắn, chỉ dùng đôi mắt mặc ngọc sóng nước mênh mang mà trông hắn.
Công tử Kính Lăng đối diện thu ba leo lẻo của nàng, không khỏi nhếch khóe môi. Hắn bật cười một tiếng, ôm đầu nàng lên, in dấu hôn xuống trán nàng, thở dài: "Ta sẽ sớm quay về."
Dứt lời, hắn lưu luyến không rời đặt nàng xuống, từ từ đứng dậy.
Vẫn từ trên cao quan sát Vệ Lạc đang nằm trên gối ngọc, công tử Kính Lăng hét to: "Đi vào."
Vừa dứt lời, bốn mỹ nhân liền nối đuôi nhau mà vào.
Trên mặt các nàng đều mang vẻ nghi sợ bất an, trong ánh mắt liếc về phía Vệ Lạc và công tử Kính Lăng ứ đầy hoảng hốt. Có điều hai vị kia cũng không đặt tâm tư trên người các nàng.
Trong khi bốn nữ tỳ hầu hạ, công tử Kính Lăng vừa rửa mặt, vừa thỉnh thoảng trông sang Vệ Lạc, mỗi cái liếc mắt, gương mặt tuấn tú của hắn liền trồi lên một nét cười.
Chỉ chốc lát, hắn đã rửa mặt xong, vận tươm tất bào phục thái tử.
Công tử Kính Lăng xoay người tiến về phía cửa, nhưng mới đi được ba bước liền khựng chân.
Hắn ngoảnh đầu lại, lần thứ hai nhìn về phía Vệ Lạc.
Bắt gặp mắt mặc ngọc sóng nước trong veo của Vệ Lạc, trên mặt hắn bất giác hiện lên ý cười. Hắn nhanh chân đi đến trước mặt Vệ Lạc, cúi đầu, khẽ cắn cắn chóp mũi của nàng, trầm đục, khàn khàn cười nói: "Tiểu nhi, chờ ta trở về."
Dứt lời, hắn thẳng người, không ngoảnh đầu bước ra ngoài.
Bên ngoài, chúng nhân đã chờ hắn từ lâu.
Đám hiền sĩ đối diện công tử Kính Lăng ngậm cười, có vẻ hết sức hài lòng thì liếc mắt lẫn nhau, không hề hé răng.
Đoàn người đi đến quảng trường đậu xe ngựa.
Đi được mấy chục bước thì một hiền sĩ khoảng ba mươi tuổi tiến lên một bước, tới phía sau công tử Kính Lăng thì hắn chắp hai tay, thưa: "Bẩm công tử, Thích công và Thương công đã đuổi theo Kiếm Cữu, lần này hắn ta có chắp cánh cũng khó thoát."
Vừa nhắc đến Kiếm Cữu, nụ cười hớn hở trên mặt công tử Kính Lăng liền nhạt dần, nhạt dần.
Hắn gật đầu, không nói gì.
Hiền sĩ nọ thoáng đánh giá hắn, lại tiếp: "Tối hôm qua chúng thần y lời công tử, bày thiên la địa võng ở Hàn uyển. Mà Kiếm Cữu lần này cũng khá thông minh, mới đến một chút liền một mình bỏ trốn. Chúng tôi ngăn không được, liền tung thuốc bột lên người hắn ta, trúng phải truy điệp hương, thì lần này có là dung nhan bách biến hắn cũng không thoát khỏi sự truy giết của Thích công và Thương công!"
Công tử Kính Lăng vẫn gật đầu như trước, chẳng ừ hử chi cả.
Một hiền sĩ khác thấy thế thì tiến lên một bước, chắp tay thưa: "Công tử, phụ nhân sống ở Hàn uyển là ai vậy? Sao Kiếm Cữu lại đặc biệt muốn gặp? Công tử có từng chất vấn nàng chưa?"
Lời này có hơi hùng hổ bức người. Đương nhiên đám hiền sĩ này cho rằng việc làm của công tử Kính Lăng là buông thả hiềm nghi.
Công tử Kính Lăng nét mặt âm trầm, hắn lạnh lùng quay đầu nhìn xoáy chúng nhân, gầm giọng: "Chuyện hậu uyển, các ngươi cẩn thận lời nói."
Hiền sĩ vừa nói cùng mấy kẻ chuẩn bị mở miệng, nghe vậy trên mặt đều lóe lên một tia xấu hổ.
Lời ấy của công tử Kính Lăng chẳng sai, những chuyện của hậu uyển, chỉ cần không gây họa tới quốc gia, thì những hiền sĩ như bọn họ cũng không có tư cách hỏi đến.
Đạo lý này vốn bọn họ ai cũng hiểu, chỉ là cho tới nay, hậu uyển của công tử Kính Lăng đều là thùng rỗng kêu to, lâu dần, họ cũng không còn khái niệm hậu uyển nữa.
Từ sau khi hiền sĩ nọ hỏi dò, nụ cười trên mặt công tử Kính Lăng hoàn toàn biến mất, hắn nhanh chân đi về phía trước, tròng mắt thâm như màn đêm vút qua một tia bực bội. Kỳ thật, sáng sớm hôm nay lúc tỉnh lại, hắn cũng nghĩ tới việc chất vấn Vệ Lạc, nhưng trông thấy dáng điệu kia của nàng, đối diện đôi mắt của nàng, những lời rõ ràng sẽ khiến nàng không thoải mái này, hắn không thể thốt ra được.