Công tử Kính Lăng đè chặt trên người Vệ Lạc, hắn cúi đầu, ngậm lấy một bên nh* hoa của nàng, vừa khẽ cắn kéo, vừa đưa tay sờ về phía bụng nàng.
Vệ Lạc rùng mình, lúc này, trong đầu nàng ngất ngây bao phủ, nếu không phải lưng đang tựa vào tảng đá, cảm giác mát lạnh kéo tới giúp nàng thoáng tỉnh táo, chỉ sợ là nàng đã chẳng còn chút năng lực suy nghĩ.
Công tử Kính Lăng ngậm lấy một bên ngọc nhũ của nàng, m út đến khi nó ướt đẫm thì quay sang ngậm lấy bên còn lại.
Bấy giờ, hắn cảm giác thấy Vệ Lạc đưa tay ra ấp lấy mặt mình.
Hắn ngước con ngươi hừng hực dục hỏa thiêu đốt, định thần nhìn nàng, bắt gặp trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, mắt huyền mê ly, trong lòng chếnh choáng, không nhịn được đưa đầu đến gần, ngậm lấy chiếc miệng bé bỏng của nàng khẽ kêu: "Tiểu nhi."
Vệ Lạc th ở dốc một tiếng, mới thấp giọng đáp: "Ừm."
Hắn đưa lưỡi đùa nghịch với chiếc lưỡi của nàng, thì thào: "Lòng ta thích nàng, tiểu nhi, sau này không được lừa ta nữa."
Vệ Lạc ngẩn ra, trong ánh mắt mông lung loé lên một tia kinh ngạc.
Công tử Kính Lăng dường như cũng không biết mình đang nói gì, hắn cúi đầu, lần thứ hai ngậm lấy đỉnh bên trái của nàng.
Vừa ngậm m út, bàn tay lớn vừa dùng sức x0a nắn. Mặt công tử Kính Lăng càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ. Hắn không nhịn được gầm nhẹ một tiếng trong yết hầu, hạ th@n đẩy về phía Vệ Lạc!
Vừa làm thế, vật c ứng ngắc kia liền đột kích nơi thầm kín của Vệ Lạc mấy lần.
Vệ Lạc cả kinh, không nhịn được kêu thành tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu của nàng, công tử Kính Lăng cười khùng khục. Hắn vừa cười, vừa từ nơi đỉnh đồi kéo một đường hôn xuống rốn.
Đi tới rốn thì hắn dừng lại một chút, duỗi đầu lưỡi ra li3m li3m cái hõm tròn tròn kia.
Lúc này, Vệ Lạc nằm dưới thân hắn đã run lẩy bẩy khắp người, khác nào một vũng xu@n thủy, hoàn toàn không xương, như thể sẽ tan ra trong lồ ng ngực hắn, như thể sẽ bị hắn khảm vào cơ thể.
Hô hấp hắn trở nên thô đục nặng nề, khuôn mặt dán vào da thịt mát lạnh của nàng đã nóng rực.
Môi hắn tiếp tục lướt xuống.
Chỉ chốc lát, đầu của hắn đã đi đến nơi bí mật của nàng.
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm nơi đó, hơi nâng người, hai tay tách hai chân Vệ Lạc ra, mắt ghé lại gần, tỉ mỉ quan sát.
Hô hấp ấm áp của hắn phả vào nơi đó, một luồng khí nóng tập kích khiến Vệ Lạc như chạm phải điện, hạ th@n bất giác vặn vẹo. Đột nhiên, nàng cảm giác chốn khó nói của mình tuôn ra một luồng nhiệt, đồng thời, còn ẩn chứa ngưa ngứa và hư không.
Cảm giác này rất kỳ quái, khiến người ta hết sức xấu hổ. Vệ Lạc khép chặt hai mắt, không nhịn được rướn thân trên, hai tay quàng cổ hắn, khẩn khoản: "Đừng nhìn, đừng nhìn..."
Công tử Kính Lăng không để ý đến nàng, hắn lại tiến sát thêm, sau khi tỉ mỉ đánh giá một hồi, hắn bật cười nhẹ, nhiệt khí ấm áp làm nơi đó co rút, "Tiểu nhi không chỗ nào là không đẹp."
Trong tiếng cười, hắn đưa cánh môi đến gần.
Hơi thở nóng bỏng ướt át lọt thẳng vào khe.
Vệ Lạc run lẩy bẩy.
Mắt thấy môi sắp dán lên nơi đó, công tử Kính Lăng bỗng dừng lại. Hắn đờ người ra.
Hắn nhướng mày, nhanh chóng chuyển tầm mắt, nghĩ thầm: nơi chí âm của phụ nhân, ta đường đường là công tử sao có thể hôn chứ? Thực là tà môn.
Hắn thoáng ngẩng đầu lên, nâng phân thân đã căng đến tím ngắt, chuẩn xác để trên khe hở kia.
Cảm giác được hắn đang giương cung bạt kiếm, cả người Vệ Lạc run lên. Đây mới thực sự là run rẩy, run rẩy kịch liệt rõ mồn một. Nàng cắn chặt môi, nhắm hai mắt.
Hắn nhận ra nàng đang cực độ khủng hoảng, ngẩng đầu lên.
Gương mặt tuấn tú áp sát, hắn rợp trên môi nàng, lẩm bẩm: "Tiểu nhi, tiểu nhi, nàng đã thích ta, ta cũng thích nàng, không cần phải sợ."
Hắn nói đến đây, vật đang trướng căng liền húc mạnh về phía trước!
Tức thì một cơn đau ập tới!
Vệ Lạc hét "A——" một tiếng.
Gương mặt tuấn tú của công tử Kính Lăng đỏ bừng, hắn không hề chần chờ, hạ th@n lại chọc thẳng vào.
Vừa chọc vào, vật tím đỏ ấy đã xuyên vào trong cơ thể nàng hơn nửa.
Thật sự rất đau, vừa đau vừa trướng!
Hết thảy tê ngứa, bủn rủn, đủ mọi xúc cảm giờ đây đã không còn, chỉ có sự nhức nhối kia đang chiếm cứ thần kinh nàng.
Thời khắc này, chẳng còn sót lại chút sung sướng và chờ mong nào nữa.
Trong đau đớn, Vệ Lạc ưỡn nửa người trên. Mười ngón tay của nàng bấu thít bờ vai hắn, mắt mặc ngọc ngấn nước, lên án kêu to với hắn: "Đau quá."
Công tử Kính Lăng ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú đỏ chót, vầng trán mơ hồ nổi gân xanh.
Hắn cắn răng, cố dằn xuống kích động muốn va chạm mạnh hơn. Cúi đầu hôn mắt nàng, khóa lấy chiếc miệng nhỏ, hắn lẩm bẩm: "Tiểu nhi, tiểu nhi, là ta."
Hắn chỉ biết thốt ra mấy chữ này.
Hắn trông rõ tiểu nhi vốn kiều mị ngọt mỹ, hồng phấn mịn màng sắc mặt đã trở nên trắng bạch, trong mắt ứ đầy lệ. Điều này làm hắn không dám cử động mảy may.
Yêu thương nhìn vào mắt nàng, hắn có chút nghi hoặc, dường như trước đây cũng đã từng ngủ với không ít xử nữ, tại sao những phụ nhân kia đều không kêu đau?
Lúc này hắn đã không còn nhớ, những xử nữ được hắn thân cận kia, chính là cầu còn không được, cho nên có đau cũng cắn răng mà chịu. Hơn nữa, thị tỳ nô bộc bình thường có bị đau cũng không thể hé răng. Bằng không những cơ thiếp có thân phận chỉ cần dựa vào điểm này thôi, là có thể giết họ!
Vả chăng, hắn vốn vô tâm, làm sao nhớ được những thứ ấy?
Phân thân của hắn vừa trướng vừa đau, song cũng không dám động. Hắn chỉ có thể hết lần này đến lần khác hôn lên đôi mắt mặc ngọc trước giờ luôn giảo hoạt, hôn lên cánh môi bé bỏng xảo quyệt gạt người của nàng, một lần lại một lần an ủi: "Tiểu nhi, tiểu nhi, là ta."
Dưới cơn mưa hôn ôn nhu của hắn, đau rát nơi hạ th@n nhạt đi, nhạt đi.
Dần dần, nàng cảm giác được trong thân thể của mình đang bao bọc một vật c ương cứng nóng rực. Vật kia vùi trong cơ thể nàng, khiến nàng căng chặt, khiến nàng ngưa ngứa.
Đoạn, nàng giật giật người.
Hắn vốn đang nhịn đến thống khổ cực độ, lúc này dẫu Vệ Lạc chỉ hơi động nhẹ cũng đã khiến hắn mừng rỡ như điên. Lập tức, hắn ngẩng đầu, hai tay cầm lấy song nhũ của nàng, cũng mặc kệ tất cả ra sức va chạm.
Đây mới thực sự là kịch liệt, mỗi một lần va chạm, đều phát ra tiếng "phập" vang dội, mỗi một lần vọt vào, đều khiến cho Vệ Lạc đang nằm trên tảng đá cả nửa người bị đẩy lên phía trước.
Vệ Lạc kinh hãi, nàng vội vã bấu siết hai cánh tay của hắn, thét to: "Nhẹ chút, nhẹ chút."
Song, hắn không nghe thấy.
Hắn đã không còn cách nào nghe thấy.
Hắn chỉ nặng nề va chạm, thông qua sự ma sát lặp đi lặp lại này, nếm trải kh0ái cảm tựa như thiên đường. Hắn dốc sức x0a nắn song nhũ của nàng, bóp nghiến chúng, khiến chúng biến thành đủ mọi hình dạng dưới tay mình.
Trong lúc xông tới, hắn vô tình ngẩng đầu, liếc đến Vệ Lạc mặt bé xinh đỏ bừng, miệng nhỏ hơi hé, trên mặt nước mắt tuôn không dứt. Hắn cúi đầu, vẽ môi trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, hôn đến những giọt lệ kia, ngậm lấy đôi mắt nàng, lại phủ lên miệng nàng.
Hắn rất hưng phấn, nàng căng chặt mang đến cho hắn kh0ái cảm cực kỳ mãnh liệt, hơn nữa, nơi ấy còn có một lực hút, phảng phất như trăm nghìn cái lưỡi đang đồng thời li3m hôn hà hơi vào hắn.
Đây là kh0ái cảm mãnh liệt nhất mà hắn từng cảm nhận từ trước tới giờ.
Hắn cực kỳ sung sướng, hắn cảm thấy tiểu nhi dưới thân chính như vậy khiến người đau tiếc, hắn bỗng nhiên phát hiện, thì ra nam nữ gi@o hợp lại khiến con người ta say mê đến thế.
Bởi vậy, hắn cúi đầu, vừa m út lấy chiếc lưỡi đinh hương, thuận tiện li3m sạch nước mắt của nàng, vừa hoan hỉ thì thầm: "Tiểu nhi, tiểu nhi, nàng thật khiến ta sung sướng, thật khiến ta sung sướng."
Mỗi một lần hắn nói, động tác cũng cuồng mãnh thêm mấy phần, thân thể xinh xắn của Vệ Lạc bị hắn va chạm hất lên. Nếu không phải hắn vẫn dùng cánh tay nửa nắm lấy nàng, sống lưng trắng tuyết sợ rằng cũng đã ma sát với tảng đá đến bị thương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc nhăn nhúm, nàng chỉ có thể há miệng thở hổn hển. Nơi riêng tư không chỉ đau đớn, mà còn có một cơn ngứa xót hầm hập cực kỳ quái lạ truyền đến. Đầu nàng đã hoàn toàn trống rỗng, từng tia bạch quang vụt qua trước mắt.
Những xúc cảm này quá phức tạp, quá mãnh liệt, nàng đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Nhưng trong cơn mê loạn, nàng vẫn ôm siết cánh tay của hắn như trước, ưỡn cao thân trên, đưa ngọc nhũ đến miệng hắn. Vòng eo của nàng không tự chủ được mà vặn vẹo, bụng dưới hóp lại, hóp lại. Mỗi khi bụng dưới của nàng co vào thì công tử Kính Lăng sẽ gầm lên, tức thì cuồng mãnh thêm một phần.
Hạ th@n nàng bị phân thân cứng rắn hừng hực của hắn lấp đầy, dường như muốn căng nứt. Mỗi một lần hắn rút ra, chọc vào, đều khiến nàng càng thêm ngứa ngáy khổ sở, tuy nhiên cũng càng khiến nàng vặn vẹo mạnh hơn. Nàng không biết mình muốn gì, chỉ biết vặn vẹo như vậy sẽ giúp bản thân thoải mái.
Công tử Kính Lăng đè nhấn nàng va chạm một hồi, đột nhiên hai tay nâng lên, ôm nàng dựa vào một gốc đào to xù xì. Để tấm lưng trắng tuyết của nàng nặng nề tựa vào thân cây khô xong, nhấc hai chân nàng lên, đưa chúng vòng qua hông hắn. Hắn vừa xông tới vừa cuồng loạn hôn cổ nàng, cắn tai ngọc của nàng, hết lần này đến lần khác kêu lên: "Tiểu nhi, tiểu nhi, tiểu nhi..."
Đường cong xuân thì của Vệ Lạc ướt đẫm mồ hôi, toàn thân dấp dính, ngọc quan của hắn cũng đã lệch qua một bên từ lâu, tóc đen trút xuống. Mỗi lần va chạm, hoa đào lả tả bay, bám vào suối tóc huyền, vào tấm lưng tuyết của nàng, đậu trên ngọc quan, trên bắp thịt cường tráng của hắn.
Mái tóc mướt mồ hôi của cả hai vương đầy những cánh hoa từ trên không rơi xuống, dính khắp đầu và người. Có cánh hoa còn rơi trúng nơi hai người gi@o hợp, bị thấm trong dịch lỏng, lực va chạm bạo liệt, tức thì hóa thành chất nhầy hoa hồng phấn, lấm ta lấm tấm, cánh hoa tàn và hương hoa hòa vào nhau ướt át.
Hai tay của Vệ Lạc ôm chặt cổ hắn, trong yết hầu của nàng thỉnh thoảng phát ra từng âm thanh như nghẹn ngào, như r3n rỉ.
Trong mơ hồ, Vệ Lạc không ngừng nỉ non, không ngừng nghẹn ngào lên tiếng. Nàng vừa lẩm bẩm kêu, "Đau quá." vừa vặn vẹo vòng eo theo bản năng, sát cánh tay mình gần hắn thêm mấy phần.
Đây là một trận bạo phong tụ vũ, phảng phất vô cùng vô tận.
Dù Vệ Lạc vẫn siêng năng luyện võ, thể lực đã vượt qua người bình thường từ lâu, nhưng chìm giữa đợt va chạm mãnh liệt dường này, cũng không thể chống đỡ nổi thêm.
Đột nhiên, nàng chứng kiến một tia bạch quang chói mắt xẹt qua trước mặt, một sự sung sướng tột độ khiến cho nàng khóc oà thành tiếng. Trong cơn rưng rưng, nàng chợt nâng đầu lên, cắn nghiến bờ vai hắn. Hung hăng để lại dấu răng rỉ máu rồi, nàng bỗng co rúm người, ngoẹo đầu hôn mê.
Nàng vừa giật mạnh, công tử Kính Lăng liền cảm thấy nơi vách th1t đang bao chặt lấy phân thân của mình kia, trăm nghìn cái miệng nhỏ đồng thời hút mạnh một cái!
Lực hút này cực kỳ mạnh mẽ cực kỳ toàn diện.
Hắn cũng không nhịn được nữa, hả hê mê loạn gầm một tiếng, một luồng dịch màu trắng phun tung tóe, bắn thẳng vào trong cơ thể nàng.
Sau khi tiết ra, thân thể hắn mềm nhũn, không khỏi đè nàng lên thân cây, đầu dựa vào cổ nàng, nặng nề th ở dốc.
Không biết qua bao lâu, hắn mới động thân.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vệ Lạc đã trắng mắt hôn mê từ lâu trong lòng mình, cúi đầu, nhẹ nhàng cắn cắn chóp mũi của nàng, thỏa mãn sung sướng mà thủ thỉ: "Bởi vì người cùng hoan hảo là tiểu nhi ư? Nên nỗi sung sướng đến thế?"
Bởi vì nguyên do cùng ta hoan hảo chính là nàng ư? Lại làm cho ta vui sướng nhường ấy?
Sau khi thuận miệng thốt ra câu này rồi, hắn cứ vậy để hạ th@n dính liền nhau ôm Vệ Lạc đi mấy bước, nhặt lên áo choàng đã rơi trên đất từ trước che kín hai người.