Sau một hồi rượu thì một hiền sĩ đứng lên. Ông ta cau mày nói với Nghĩa Tín Quân: "Phụ nhân này bạc tình, quả thật chướng mắt người. Mời lui ra sau."
Ông ta muốn Nghĩa Tín Quân để Vệ Lạc đi cho khuất, đừng làm gai mắt ông ta.
Nghĩa Tín Quân nghe vậy thì mặt lạnh xuống.
Lúc này, Vệ Lạc đang trong lồ ng ngực hắn giật giật. Nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên, náu mặt nơi cổ hắn nói nhỏ vài câu.
Một lát sau, Nghĩa Tín Quân khẽ nâng mí mắt, nhìn chằm chằm hiền sĩ nọ, âm giọng sang sảng mà rằng: "Tỷ như bảo kiếm, chủ nhân trân quý xem trọng, lúc gặp địch tự tỏ tiếng thanh! Tỷ như bảo mã, chủ nhân đau tiếc thương yêu, lúc gặp địch ắt liều mình cứu chủ! Kẻ sĩ vì bạn tri kỷ mà chết, phụ nhân cũng vì người tri tâm mà chung tình. Công tử Kính Lăng coi nàng như lễ vật, nàng tự nhiên cũng đối đãi như người dưng. Điều này thiên kinh địa nghĩa, công việc chi tức giận?"
Lời của Nghĩa Tín Quân khí thế rào rạt, ngôn từ chi li, hiền sĩ kia rốt cuộc sững ra, nửa ngày cũng không tìm được câu phản bác.
Hơn nữa một lời này của hắn, âm thanh sang sảng, rõ ràng vô cùng, người người đều hay, nhất thời, chúng nhân vốn đang xì xào bàn tán cũng ngẩn ra, thôi chuyện trò, ai nấy đều cau mày nghiền ngẫm.
Mơ hồ, bọn họ cảm thấy không đúng, cảm thấy rằng trượng phu bạc tình với phụ nhân, xác thực thiên kinh địa nghĩa, mà phụ nhân thì không thể bạc tình với trượng phu. Song, Nghĩa Tín Quân lấy bảo mã và bảo kiếm mà so sánh, lại lấy sĩ mà ví von, một loạt đạo lý này hoàn toàn mạch lạc đâu ra đấy, chúng nhân tuy muốn phản bác, lại phát hiện chẳng thể nào bắt bẻ.
Nói ra thì, nữ tử này dung sắc khuynh thành, dù không sánh được với sĩ, nhưng so cùng bảo mã bảo kiếm thì vẫn có thể. Theo đó, bảo mã bảo kiếm cũng chỉ đối với người có tâm mới thề sống chết báo đáp, vậy hà cớ phụ nhân khuynh thành này lại không thể như vậy?
Trong một màn im lặng, gương mặt tuấn mỹ uy nghiêm ngậm cười của công tử Kính Lăng tức thì cứng đờ.
Tay phải hắn siết chặt, tay đang cầm ly rượu bắt đầu dùng sức, dùng sức, tận đến khi cánh tay ấy nổi gân xanh, ly rượu không chịu nổi lực phát ra tiếng xì xì nhẹ.
Nửa ngày sau, Ngô công tử béo tròn bật cười ha ha, oang oang nói: "Nghĩa Tín Quân miệng lưỡi sắc bén quá, câu chữ thật có lý." Hắn ta nói đến đây, đảo mắt nhìn về phía công tử Kính Lăng, cười hì hì rằng: "Trung tình với phụ nhân, công tử Kính Lăng khinh thường mà. Nay dùng một cơ đổi được hai thành, mới chính là việc đáng vui. Tế tự năm nay, công tử sẽ không hổ thẹn tổ tiên. Công tử xem có đúng không?"
Công tử Kính Lăng cúi đầu, ánh đuốc sáng rực chiếu lên hắn, hiện ra một tia tối tăm.
Thẳng một hồi lâu hắn mới lạnh nhạt đáp: "Chẳng qua là một phụ nhân mà thôi, chư quân hà tất lưu tâm quá mức?"
Hắn nói đến đây, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Hắn quay đầu, cặp mắt nặng nề xoáy sâu Nghĩa Tín Quân. Vừa nhìn, mi tâm của hắn liền giật giật mấy cái. Hắn vội vã nâng mắt, lệnh bản thân không được nhìn từ cổ Nghĩa Tín Quân trở xuống.
Bốn mắt giao nhau, công tử Kính Lăng lắc lư ly rượu trong tay, thản nhiên mở lời: "Xưa kia lúc quân ở trong phủ Kính Lăng, Kính Lăng chẳng hề biết quân có đại tài. Hôm nay gặp lại, thật vui mừng cho quân!"
Miệng hắn nói vui mừng, mà vẻ mặt chẳng mảy may hoan hỉ.
Hơn nữa câu này của công tử Kính Lăng rõ ràng là vạch khuyết điểm đối phương!
Lời hắn vừa ra khỏi miệng, chúng nhân nhao nhao dồn mắt về hướng Nghĩa Tín Quân, xúm xít dò hỏi xuất thân lai lịch của hắn. Công tử Kính Lăng vừa nói xong, bức bối trong lòng tiêu tan không ít. Thế nhưng ngay sau đó hắn lại thầm hận bản thân: Những lời này, ta đường đường là công tử Kính Lăng sao lại thốt ra vậy chứ? Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng rũ mắt, không muốn đối diện với đôi mắt hoa đào sắc bén của Nghĩa Tín Quân kia.
Vệ Lạc cũng đờ ra!
Vệ Lạc ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt mặc ngọc của nàng vẫn sưng phù như cũ, trong con ngươi ngập lệ rưng rưng, mà lúc này, đôi ngươi ấy đang trừng lớn cực hạn.
Nàng không dám tin đăm đăm nhìn Nghĩa Tín Quân, gắt gao mà nhìn. Nửa ngày nàng mới run run, vui mừng lẩm bẩm hỏi: "Ngươi, ngươi, ngươi là Tố?"
Giọng nàng rất nhẹ, rất nhẹ, vẻ mặt rất cẩn thận, vô cùng cẩn thận, dường như chỉ sợ giọng mình mà lớn thì sẽ kinh hãi đến người trước mắt, cũng dường như đang sợ rằng bản thân nghe được rồi lại ra ảo giác. Bấy giờ, tiếng bàn luận, tiếng cười nhạo của chúng nhân lại càng lớn thêm.
Nghĩa Tín Quân nhìn Vệ Lạc, sau khi nhe răng cười với mỹ nhân thì đưa tay áp đầu nàng vào lồ ng ngực mình. Tiếp đó hắn ngẩng đầu lên trông về phía công tử Kính Lăng, thanh thanh cười đáp: "Tạ công tử coi trọng! Song, trời xanh tạo người, ý tứ khó dò! Y Duẫn là ai? Khi ông còn là thân nộ lệ, ai sẽ nghĩ ông cũng có ngày trở thành thừa tướng? Thời điểm ta nghèo hèn thấp kém, tài không thể hiển, cũng không năng lực để công tử biết đến, đúng thật tầm thường."
Nghĩa Tín Quân lang lảnh nói đến đây liền cúi đầu, ngắm Vệ Lạc đang ngây người như phỗng, vui mừng đến độ lại sắp rơi lệ, khóe miệng giương lên.
Hắn nháy mắt phải, sau khi lại tặng Vệ Lạc một cái liếc đưa tình thật kiêu thì hơi đẩy nàng ra. Vệ Lạc ngơ ngác để mặc đối phương thả mình sang một bên.
Nghĩa Tín Quân từ trên tháp đứng dậy, hắn hơi nghiêng đầu, nắm lấy tay nhỏ bé của Vệ Lạc.
Bắt gặp nàng ngơ ngác, hắn nhe răng cười.
Sau đó, hai cánh tay bao bọc Vệ Lạc, Nghĩa Tín Quân quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh quét qua người khắp một điện, âm giọng vang vang: "Ta xuất thân là đồng nam!"
Một lời vừa ra, cả điện náo động.
Nghĩa Tín Quân phớt lờ sự chấn kinh của chúng nhân, trực tiếp sang sảng rằng: "Trong khi ta thấp hèn, thế nhân đều khinh khi rẻ rúng, mạt sát thóa mạ! Nhưng, chỉ có nàng! Chỉ có phụ nhân trong lòng ta, nàng hai phen ba lượt cứu giúp ta, nàng nói với ta "Y Duẫn là ai? Khi ông còn là thân nô lệ, ai sẽ nghĩ ông cũng có ngày thành thừa tướng?", đến đây, mới có Nghĩa Tín Quân ngày hôm nay!"
Lời hắn thao thao mà đến, không ngừng vang vọng khắp đại điện mái vòm.
Chúng nhân ban đầu là cười nhạo, chờ khi nghe được tới đó, lại bắt gặp nét mặt nghiêm nghị của hắn, nhìn đến mỹ sắc hoa diễm của hắn, nghĩ đến hành động của hắn, dần dần, tiếng cười nhạo càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp. Nghĩa Tín Quân khẽ mỉm cười, hắn đưa tay vỗ về mái tóc của Vệ Lạc trong lòng mình, âm giọng thanh thuý như băng ngọc va chạm vang dội cực điểm, "Nếu không có phụ nhân trong lòng ta đây, thì cũng chẳng có Nghĩa Tín Quân ta! Ân cứu mạng, đức tái tạo, nghĩa tín dẫu chết cũng khó đáp đền! Chỉ hai tòa thành đáng nhắc tới ư?"
Lần này, chúng nhân đều im lặng.
Lần này, trong ánh mắt chúng nhân nhìn về phía hắn và Vệ Lạc đều có thêm vài phần thiện ý.
Lần này, trong tiếng bàn luận bốn phía, nội dung đã thay đổi nhanh như chong chóng: "Nghĩa Tín Quân quả được lắm! Tuy nghèo cũng không đổi chí, dầu quý cũng chẳng mất nghĩa! Đích thị hiền thần!"
"Đúng vậy! Khuynh hết thảy mà đền ân nghĩa, quân này quả là người thành tín!"
"Cự tử (1) ta có lời rằng, muôn dân thiên hạ, vốn không phân phú quý nghèo hèn. Nghĩa Tín Quân chính là một điển hình. Hắn có xuất thân đồng nam thì sao nào? Cách kiến công lập nghiệp không giống nhau, song lại khiến trượng phu thiên hạ nhìn bằng con mắt khác!"
"Cha, phụ nhân này có thể lấy Y Duẫn mà dẫn lời, đích xác hiền phụ!"
"Nghĩa Tín Quân, quân này lấy nghĩa tín làm phong hào, quả nhiên danh xứng với thực!"
"Không quên ân nghĩa người xưa, đây chính là tín là nghĩa, nghèo hèn không đổi ý chí, phú quý không đổi chữ tín, đây là trung. Chao, trung nghĩa nhân tín, quân này đã chiếm ba. Có làm lộng thần, cũng thực đại trượng phu!"
Trong tiếng bàn luận thao thao bất tuyệt, Nghĩa Tín Quân từ từ ngồi xuống. Mãi đến khi hắn một lần nữa ôm Vệ Lạc vào lòng mới có người mơ hồ nhận ra, từ đầu chí cuối, hắn đều không để phụ nhân trong lòng lộ diện. Nghĩa Tín Quân vừa có được phụ nhân này, liền trân trọng cất giữ, ngay cả dung mạo của nàng cũng chẳng muốn cho người ngoài trông thấy.
Hắn dùng hai tòa thành đổi lấy phụ nhân này, lẽ nào thật sự là vì báo đáp ân nghĩa của nàng, thật sự không màng mỹ sắc nàng ư?
Nghĩa Tín Quân ôm ghì Vệ Lạc, trên khuôn mặt mỹ diễm hiện lên một tia châm biếm nhàn nhạt. Hắn quét qua chúng nhân đang nghị luận sôi nổi giữa sân tiệc, đối diện ánh mắt từ xem thường, khinh thị chuyển thành thân thiện của họ, thầm nghĩ: Sắp xếp vài người xen lẫn vào đám đông nói tốt cho ta một chút, tạo một cái thế, quả nhiên tình huống đã rất khác!
Đúng lúc này, Vệ Lạc trong lòng hắn nhẹ nhàng cựa mình, nói thật khẽ: "Tố, ngươi là Tố sao? Ngươi đúng là Tố?"
Trong ngữ điệu có vui mừng vô tận, đồng thời cũng mơ hồ xấu hổ.
Chỉ mới hai ba năm mà thôi, nàng đã sớm quên sạch cậu bé trai ngượng ngùng ngày đó, về sau cũng chẳng nhớ nhung gì hắn, lần thứ hai gặp lại, cả nửa ngày cũng không nhận ra đối phương. Thế nhưng hắn đã đến, hắn lại dùng hai tòa thành trì để đổi lấy mình!
Hắn là Tố! Nghĩa Tín Quân giành được mình chính là Tố!
Khoảng khắc này, Vệ Lạc thực sự cảm thấy mừng rỡ khôn xiết, niềm vui này thậm chí còn đánh tan sự bi thương của nàng.
Nàng chỉ vừa nghĩ đến bản thân rơi vào trong tay Tố, nghĩ đến bản thân không phải là phận tơ liễu, nghĩ đến trong thiên hạ còn có một người quý trọng mình như vậy, trong lòng chỉ độc ấm áp, ấm áp lan tỏa.
Tố cúi đầu, hắn hôn lên tóc Vệ Lạc, thủ thỉ: "Đúng vậy, ta là Tố. Lạc, ta tới đón nàng rồi, nàng vui chứ?"
Vui, đương nhiên là vui!
Vệ Lạc không ngừng gật đầu, không ngừng mà gật đầu, lúc này, mắt của nàng lại bắt đầu xon xót, nàng lại sắp rơi lệ.
Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm bọn họ, tay cầm ly rượu lại siết mạnh, dùng sức siết mạnh.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói từ phía sau lưng hắn truyền đến: "Công tử, Nghĩa Tín Quân đã biết phụ nhân này chính là Vệ Lạc, phải làm thế nào?"
Trong ngữ điệu mang theo sát khí. Công tử Kính Lăng không cần ngoảnh đầu lại cũng biết đây là giọng Dược công.
Nghe được câu hỏi của Dược công, mi tâm của công tử Kính Lăng giật giật.
Hắn mím môi, lạnh lùng trả lời: "Biết thì làm sao? Phụ nhân này tuy là có tài, nhưng tài cũng chưa nghịch thiên! Huống chi, ta đem nàng đổi được hai thành, nếu như vừa được thành liền giết, tín nghĩa của ta ở đâu?"
Ý hắn là Vệ Lạc dẫu rằng có tài hoa, nhưng cũng chỉ là có tài hoa mà thôi, tài hoa của nàng vẫn chưa đến độ nghịch thiên!
Lại nói, mình cũng đã dùng nàng đổi được hai tòa thành trì, lẽ nào lấy được thành trì của người ta, đảo mắt liền đi ám sát phụ nhân đã đưa ra? Làm như vậy, bản thân còn có tín nghĩa gì nữa đây?
Ngữ khí của hắn không bình thường! Vô cùng không bình thường!
Dược công nghe được thì trầm mặc. Lão suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mình có hơi chuyện bé xé ra to, liền thoáng chắp tay, lui về phía sau.
Vệ Lạc cố gắng hít sâu một hơi.
Nàng muốn dùng cách này để ngăn nước mắt đang dâng lên không ngơi, nàng muốn mau chóng bình tĩnh lại.
Thế nhưng, có lẽ vì hôm nay kinh hãi đau khổ mừng vui đến quá nhiều, nên dù có cố gắng thế nào, nước mắt kia vẫn bất chợt tuôn rơi.
(1) Cự Tử: Danh xưng của các đệ tử đời sau phái Mặc gia kế nhiệm Mặc Tử