Việt Cơ

chương 54: lại thăng chức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay khi tim Vệ Lạc đã nhảy lên tới cổ họng, thì cô công chúa này lại tách khỏi nàng, cười nói: "Đi thôi!"

Vệ Lạc vội vàng đồng ý, cúi đầu, ngoan ngoãn theo đuôi nàng ta đi về phía thư phòng.

Chỉ chốc lát, đoàn người đi đến cửa thư phòng. Khi công chúa đi tới đây, khuôn mặt ngọt ngào sáng rực liền mang vẻ tươi cười rạng rỡ, nàng ta vừa nở nụ cười hết sức xán lạn vừa hất tung rèm châu lên, chạy vào bên trong. Xuyên qua bức rèm châu, Vệ Lạc có thể thấy nàng ta chạy thẳng đến bên cạnh công tử Kính Lăng, lôi kéo ống tay áo hắn, thân thiết líu ríu bên cạnh hắn, cười chẳng khác chi hoa xuân.

Công tử Kính Lăng nghe xong, ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Lạc, đôi mắt thần bí đen tựa màn đêm của hắn ánh lên chút suy tư, khóe miệng hơi cong ẩn giấu ý cười. Vệ Lạc thấy biểu hiện của hắn, lập tức cúi đầu: công chúa chắc là đem chuyện mình cùng nàng ta nói khi nãy kể cho công tử Kính Lăng. Từ lúc mở miệng, Vệ Lạc biết chắc rằng sẽ có một khắc như vậy.

Tuy nhiên, Vệ Lạc vẫn vô cùng khẩn trương, vừa rồi vị công chúa này vừa sờ vừa ngửi mình, đặc biệt lúc cuối còn nhìn mình cười, nghĩ lại làm cho người ta cảm thấy có chút quỷ dị, cũng không biết có phải nàng ta đã nhìn thấu mình đang dịch dung? Hay hoài nghi gì khác?

Công chúa vừa líu ra líu ríu nói, lắc lắc cánh tay của công tử Kính Lăng, bộ ng ực đầy đặn dốc sức cọ lên người hắn, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, "Bát huynh có ánh mắt thật tốt, đứa bé này thật là thú vị!"

Công tử Kính Lăng cười nhạt, ngẩng đầu dán mắt vào rèm cửa, hô lớn: "Vào đi!"

Vệ Lạc đáp khẽ, cúi đầu đi vào. Tuy hắn không gọi thẳng tên nàng, nhưng ngoài cửa này đâu có mấy người, mà đủ tư cách vào thư phòng chỉ có một mình nàng.

Vệ Lạc đi nhanh đến bên trái công tử Kính Lăng, thấp người chào, cung kính nói: "Vệ Lạc ra mắt công tử."

Công tử Kính Lăng nâng mắt nhìn nàng, ánh mắt kia phảng phất toát ra một loại áp bức vô hình, khiến cho tim Vệ Lạc lại bắt đầu không khống chế nổi run rẩy đập liên hồi. Tim đập hơi loạn, làm cho ngực nàng bắt đầu đau đớn.

Công tử Kính Lăng nhìn nàng cười nhẹ nói: "Đá thô sao? Trong mắt Vệ Lạc, ta là vật gì, công chúa là vật gì?"

Vệ Lạc ngẩn ra.

Hắn hỏi mình, trong mắt mình hắn có thể so với vật gì, công chúa có thể so với vật gì. Đây thật sự không phải câu hỏi của một công tử Kính Lăng luôn luôn tự tin uy nghiêm.

Tuy Vệ Lạc không hiểu rõ, vẫn rất đàng hoàng chắp hai tay, thanh giọng trả lời: "Công tử cao quý phi phàm, tất nhiên là rồng trên trời cao, công chúa xinh đẹp cực kỳ, sánh ngang với phượng hoàng."

Mình trả lời rất quy củ, chắc là không sai chứ?

Công tử Kính Lăng nghe câu trả lời này xong, hiển nhiên cũng không hài lòng, hắn nhìn chằm chằm nàng, thấy bàn tay nhỏ bé ở một bên chân đang nắm chặt run rẩy, lại cười hỏi: "Tiểu nhi làm người cao ngạo, vì sao lại sợ ta đến thế?"

Vệ Lạc ngẩn ra: mình xưa nay làm người cao ngạo sao?

Nàng trừng mắt nhìn, nghĩ mãi không ra mình khi nào thì biểu hiện cao ngạo. Nàng không biết rằng từ trong cốt cách của nàng toát ra vẻ người người đều

bình đẳng, chí ít là nàng bình đẳng với bất kỳ tư tưởng quyền quý nào, trong lúc vô tình ảnh hưởng đến hành vi của nàng.

Vệ Lạc không nghĩ ra thì không muốn nghĩ tiếp, nàng cẩn thận trả lời: "Uy danh công tử lôi đình, tiểu nhân khiếp sợ!"

Nịnh nọt như vậy, chắc là được chứ?

Vệ Lạc vừa nghĩ thế, công tử Kính Lăng đã lạnh lùng nói: "Lời không thật lòng!"

Hắn nói rất nhẹ, tuy lạnh, ngữ khí cũng rất bình thường. Ngữ điệu đơn giản bình thường như thế, nhưng nghe ra như có sấm sét nổ, làm hai mắt Vệ Lạc tối sầm, mồ hôi lạnh từ áo lót, trên trán, sau tai ào ào tuôn rơi, chỉ chốc lát, thâm y nàng đã ước đẫm mồ hôi, trái tim đập nhanh đến cực hạn.

Vệ Lạc hơi lui lại sau một chút, hai đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất, cần hắn tha thứ.

Công tử Kính Lăng nhìn nàng chăm chú, thấy nàng hoảng loạn, bất an, ánh mắt thực chất, tầng tầng uy thế đè ép lên người nàng, không buông lỏng chút nào!

Ngay lúc này, hai tay vị công chúa kia đã đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn quỳ ngồi ở một bên, vẻ sốt sắng có chút thích ý nhìn Vệ Lạc, chờ xem phản ứng của nàng.

Trong cực độ khủng hoảng, tim vừa co rút vừa gấp gáp vận động trong lồ ng ngực, Vệ Lạc hít sâu một hơi, cuối cùng lấy lại được giọng nói của mình.

Nàng lần thứ hai lui một bước về sau, bước lui này so với trước ổn định hơn rất nhiều, cũng thong dong hơn.

Vệ Lạc không chú ý tới, thấy cảnh này, khóe môi công tử Kính Lăng lần thứ hai nhếch lên, còn vị công chúa đang ngồi kia cũng hơi nghiêng người, có chút kinh ngạc nhìn Vệ Lạc --Uy thế công tử Kính Lăng, người bình thường hay quyền quý đều không chịu nổi, huống chi là một tiểu nhi thấp kém? Lại nói, hiện tại công tử Kính Lăng tận lực ra oai, chỉ sợ toàn bộ nước Tấn, ngoại trừ phụ hầu ra, các công tử khác nhìn thấy cũng sẽ run chân.

Vệ Lạc tiếp tục hít sâu một hơi, lui về sau bước thứ ba.

Lui xuống bước này xong, nàng đã phục hồi vẻ thong dong, Vệ Lạc thấp người vái thật sâu, cao giọng nói: "Sấm chớp mưa sương, đều là thiên uy. Công tử nhăn mày giận dữ, với tôi cũng là thiên uy. Công tử nhận uy từ trời cao, lắm kẻ khiếp sợ, há có thể trách Lạc lời nói không thật?"

Tôi so anh với trời xanh, so sánh vui buồn của anh với sấm chớp mưa sương của trời cao, nịnh hót như vậy, anh nghe xong chắc là rất vui mừng, rất đắc ý chứ?

Lại nói, uy nghi trời sinh của công tử Kính Lăng như thế, hẳn không ít người sợ sệt, mình không thể làm cho hắn chú ý ở mặt này!

Vệ Lạc thầm nghĩ, nàng hít sâu một hơi, lanh lảnh nói tiếp: "Tiểu nhân chính là hạng người thấp hèn, cũng ao ước ở gần công tử hưởng phú quý. Nhưng tim mật lại nhỏ, nếu ở bên công tử thì lại kinh hoàng chịu không xiết, nơm nớp lo sợ khác với lúc trước. Tiểu nhân thực sợ cứ mãi thế này, cuối cùng nhát gan làm hỏng việc, tự rơi vào chố chết."

Nàng nói lời này rất rõ ràng, nàng nhát gan, một khi hầu bên người công tử Kính Lăng thì cử chỉ thất thường, rất sợ nếu tiếp tục như vậy sẽ sai sự dẫn đến mất mạng. Bởi vậy mới có cử chỉ tránh né sợ sệt công tử Kính Lăng, nói thế, hẳn là hắn hài lòng rồi chứ? Ha, mình nói như vậy rồi, không chừng hắn vừa nghe thì cảm thấy có lý, liền ném mình tới nơi cách hắn thiệt xa đi.

Vệ Lạc cúi đầu, thành thật chờ công tử Kính Lăng phản ứng.

Một lát sau, công tử Kính Lăng cuối cùng "À" một tiếng. Vệ Lạc chờ mong lắng nghe, hắn cười như không cười nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Tốt. Tiểu nhi tuy không đáng chú ý, nhưng biết tiến biết lùi, biết có thể và không thể. Bắt đầu từ hôm nay, "

Vệ Lạc nghe đến đây, hai lỗ tai xoạt dựng thẳng, hô hấp cũng không tự chủ ngừng lại.

Âm giọng trầm thấp từ tính của công tử Kính Lăng từ từ truyền đến, "Vệ Lạc sẽ làm sai vặt bên người ta, đương nhiên sinh hoạt hàng ngày cũng phải theo cạnh!"

"Ầm -- "

Cái gì gọi là lên voi xuống chó? Chính là đây!

Cái gì gọi là rơi từ trên mây xuống? Chính là đây!

Cái gì gọi là đau đến không muốn sống? Chính là đây!

Dưới sự tương phản mãnh liệt, Vệ Lạc chẳng thể kiên trì được nữa, "Ầm" một tiếng, mông cứ thế nặng nề tiếp đất.

Trong tiếng vang, mọi người nhất loạt quay đầu nhìn, công tử Kính Lăng cũng thế, khi thấy Vệ Lạc đặt mông ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay một bộ choáng váng, ánh mắt đăm đăm đờ ra, khóe miệng liên tục co rúm rõ ràng đau đến muốn chết, thì hắn cũng không nhịn được nữa, phá lên cười ha ha.

Tiếng cười trầm hùng dội vang điện không ngừng truyền xa.

Công tử Kính Lăng cất tiếng cười khiến mọi người lần thứ hai lại quay đầu kinh ngạc nhìn hắn -- Vị công tử này tuy thường hay mỉm cười vui vẻ, nhưng đa phần là cười giả lả, nào có khi cười thoải mái như vậy chứ? Vị công chúa kia càng kinh ngạc nhìn Bát huynh của nàng ta, nửa ngày đều không dời được mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio