Việt Cơ

chương 71: vệ lạc giáo huấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Môi Vệ Lạc run bần bật!

Nàng ngây ngốc quay đầu nhìn bốn xử nữ sắc mặt đang đỏ ửng thoắt trắng bạch, vô cùng tuyệt vọng cúi thấp đầu, lại ngây ngốc nhìn công tử Kính Lăng, khóe miệng bỗng giật giật.

Dưới ánh nhìn đăm đăm, u trầm mà lẳng lặng của công tử Kính Lăng, Vệ Lạc trừng to hai mắt, giọng lạc đi hoảng sợ hỏi: "Ngay ở đây? Hoan lạc ngay trên tháp này?"

Không chờ công tử Kính Lăng trả lời, mắt nàng liếc hắn một cái, hừ hừ nói: "Thiên địa khởi nguồn, vạn vật có thứ tự, nhân luân chi thường(luân lý làm người thông thường) tuy là thiên đạo, nhưng phải theo lễ mà làm, tại tĩnh thất mà thực thi. Tuỳ ý ở những nơi thế này, có khác chi dã thú đâu? Con người sở dĩ khác với dã thú, chính là con người biết xấu hỗ, biết căm hận, biết thị phi. Công tử lòng mang thiên hạ, chứa cả vạn vật, vẫn nên tuân thủ chút lễ nghĩa bậc thánh nhân, nếu không sẽ bị thế nhân khinh thường!"

Nàng càng nói càng lớn, ánh mắt công tử Kính Lăng lại càng ngày càng sâu, mặt cũng càng ngày càng lạnh.

Vệ Lạc bị bức đến mức này, cũng đã ném rốt ráo toàn bộ sợ sệt khủng hoảng. Nàng một hơi thao thao bất tuyệt xong, nhíu nhíu mày, quay sang quát bốn xử nữ kia: "Các ngươi còn không lui xuống?"

Tiếng quát của nàng vừa dứt, "Bốp - Bốp -" hai tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên, đã thấy công tử Kính Lăng hai tay vừa vỗ, vừa đi về phía Vệ Lạc, môi mỏng hắn hơi cong, mỉm cười dễ mến nói: "Tốt! Rất tốt! Đã lâu không nghe lời của hiền giả rồi!"

Hắn nói đến hai chữ "hiền giả" ngữ khí cố ý nâng cao. Vệ Lạc biết hắn đang trào phúng mình, nhưng vẫn khẽ nâng cằm, một bộ việc đáng làm thì phải làm.

Công tử Kính Lăng chậm rãi đi tới trước mặt Vệ Lạc, hắn cách nàng không tới một thước mới dừng lại. Sau đó, hắn cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống, hơi thở rõ rệt nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

Từ lúc hắn đến gần, hai chân Vệ Lạc liền mềm oặt, nàng cố nén kích động lùi về sau, cố gắng ngẩng đầu lên, mở to mắt đối diện công tử Kính Lăng! Cố gắng làm ra tư thế chính nghĩa lẫm liệt! Thực tế nàng đang sợ hãi, tâm đập loạn, cặp mắt hạnh mở to, lúc này nào có chút chính khí nào? Rõ ràng là một đôi mắt thỏ thấp thoáng nỗi khiếp sợ, nhưng lại cưỡng ép trấn định!

Công tử Kính Lăng chậm rãi tới gần Vệ Lạc, mỗi một tấc hắn tới gần, khí nóng phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc kia lại dày thêm một chút, hơi thở thốc vào mũi nàng kia lại đậm thêm một phần. Dần dần, hai mắt đen láy tỏa sáng, lấp lánh chính khí của Vệ Lạc bắt đầu trở nên hoảng loạn mơ màng. Đương nhiên, nàng đang nỗ lực che đi sự hoảng loạn cùng mơ màng này.

Công tử Kính Lăng chậm rãi tới gần, tới gần. Mãi đến khi chóp mũi hai người suýt chạm nhau, hắn mới dừng lại. Hắn vừa dừng, liền thấy con ngươi của Vệ Lạc co rút, vô tình lại rất giống một đôi mắt gà chọi!

Khóe miệng công tử Kính Lăng bỗng nhiên co giật mấy lần!

Hắn thoáng ngửa ra sau, vẫn để hơi thở hai người quyện lấy, nhưng góc độ này có thể khiến hai mắt Vệ Lạc trở lại bình thường.

Hai mắt sẫm tối thâm trầm nhìn chằm chằm Vệ Lạc gần trong gang tấc, môi mỏng công tử Kính lăng hé mở, chậm rãi nói: "Chốn hoan nhạc như dục trì, thậm chí cả thánh nhân cũng mang ra? Tiểu nhi Vệ Lạc rất trịnh trọng!"

Hắn áp quá sát, khi nói chuyện hơi thở tươi mát đều phả vào mặt Vệ Lạc, làm màng tai nàng ngứa ngứa, không ngừng chui vào nơi sâu thẳm cù nhẹ, khiến mặt nàng nóng lên, đến cả vành tai cũng nóng, khiến nàng bất tri bất giác có chút mê muội.

Trên căn bản, hắn dựa vào gần như vậy, Vệ Lạc có thể tư duy đã rất tốt rồi, còn mà tâm tư xoay chuyển vùn vụt, mở miệng phản bác, cái đó thì xa lắm.

Khóe mắt công tử Kính Lăng xoay chuyển, liếc đến màng tai nàng đỏ như sắp nhỏ máu, đầu hắn hơi nghiêng, môi mỏng kề vào tai ngọc của nàng. Hắn dựa quá sát, môi hầu như chạm vào lỗ tai nàng, hơi thở hắn phả ra, bên tai Vệ Lạc thấp giọng nói: "Đầu môi chót lưỡi, nghĩ một đằng nói một lẻo!"

Câu từ rét buốt, ngữ điệu lại vô cùng mềm mại, tựa như đang tỉ tê tâm tình. Bởi lời này không mang ngữ khí k1ch thích, Vệ Lạc đang ngơ ngác cũng không hề sợ hãi. Nàng chỉ cảm giác khí nóng kia ào ạt lọt vào màng nhĩ nàng, khiến cơn tê dại nơi đáy lòng trào lên! Một chút lại một chút, từng đợt sóng nối tiếp, như nước thủy triều, như gió xuân từng cơn ùa vào, kéo dài vô tận.

Đến lúc này, Vệ Lạc cũng không nhịn được nữa, buông xuôi. Nửa người trên của nàng đổ ra sau, chân trái khuỵu xuống!

Ngay khi Vệ Lạc không thể kiên trì thêm, lui về sau, chuẩn bị ngã bệt xuống đất thì công tử Kính Lăng duỗi tay trái ra, cánh tay cứng như thép nhẹ nhàng nâng hông nàng lên.

Bàn tay lớn của hắn vừa chạm vào eo nhỏ của Vệ Lạc, bắp thịt Vệ Lạc lập tức cứng đờ, hít vào một hơi, hai mắt trừng tròn xoe!

Vô cùng kinh hãi, giọng Vệ Lạc run rẩy, lắp ba lắp bắp nói: "Công tử, tiểu, tiểu nhân thật sự không thích nam sắc!"

Gương mặt tuấn tú của công tử Kính Lăng phát lạnh, bàn tay đang ôm eo nàng hơi dùng lực! Nhất thời một cơn đau đớn từ bên hông truyền đến.

Vệ Lạc dường như không biết đau đớn chút nào, giọng nàng vẫn run rẩy như cũ, vô cùng đáng thương nhìn công tử Kính Lăng, lắp ba lắp bắp nói: "Còn, còn có, tiểu nhân mới mười ba, vẫn chưa trưởng thành, thân, thân thể quá nhỏ, còn chưa hiểu chuyện h0an ái." Nàng nói tới đây, tựa hồ lấy hơi một chút, âm thanh lại lớn thêm ba phần, "Công tử muốn xem tiểu nhân h0an ái, phải chờ một năm nữa mới được."

Nàng nói tới đây, khuôn mặt nhỏ lần thứ hai nghiêm túc, quang minh lẫm liệt không hề lộ vẻ nghi ngờ, "Tất nhiên, tiểu nhân cho rằng, công tử lúc này lấy chí tại thiên hạ, việc nam nữ h0an ái quá tổn hại sức khỏe này, vẫn là nên hạn chế một chút mới tốt! Vả lại, công tử từng nói, kẻ sĩ là nền tảng đất nước, tiểu nhân tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng khá tài trí, cũng miễn cưỡng nói được một chữ "sĩ". Công tử đối đãi kẻ sĩ như vậy, ngay cả việc h0an ái cũng c**ng bức, không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?"

Khuôn mặt tuấn mỹ của công tử Kính Lăng lần thứ hai trầm xuống!

Hai mắt mơ hồ sâu thẳm của hắn lần nữa biến lạnh!

Toàn bộ thị tỳ xử nữ đều đã sớm quỳ trên mặt đất, cúi đầu, lần này ngay cả hô hấp cũng ngừng, chỉ kém chưa giấu mình xuống sàn nhà.

Dưới cặp mắt to tròn đang chớp chớp của Vệ Lạc, công tử Kính Lăng bắt đầu suy tư.

Hắn thật sự đang suy tư!

Vệ Lạc tranh thủ nhìn động tác này của hắn, không biết vì sao, đầu tiên hiện lên trong đầu nàng lại là đắc ý: Thiên hạ này, có thể bắt đường đường một công tử như hắn tìm cách lý sự, không phải Vệ Lạc ta thì không còn ai khác!

Đương nhiên, cái ý nghĩ không đúng lúc này chỉ vụt qua mà thôi.

Công tử Kính Lăng không hề chớp mắt nhìn xoáy Vệ Lạc, dưới ánh nhìn chòng chọc lạnh lẽo mà âm trầm của hắn, Vệ Lạc thực sự chịu không nổi, nàng rũ mắt, đôi môi xinh xắn trắng bệch, bắt đầu run rẩy.

Rất lâu sau đó.

Công tử Kính Lăng rốt cuộc chậm rãi buông tay đang ôm eo nàng ra. Hắn kiềm chế tốt ngoài dự đoán, chỉ véo Vệ Lạc một cái, sau đó thì không hành hạ nàng nữa. Bởi vì eo mình vừa được thả ra, Vệ Lạc vui mừng hu lên một tiếng.

Đầu hắn hơi ngửa, môi rời khỏi lỗ tai nàng, bước chân hắn cũng lùi về sau một chút, để Vệ Lạc có thể thở một cái.

Sau đó, hắn nghiêng đầu, yên lặng nhìn chăm chú Vệ Lạc, âm giọng trầm thấp khàn khàn vang lên, "Người đến!"

Hắn gọi người!

Vệ Lạc ngơ ngác ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch nhìn công tử Kính Lăng: Hắn gọi người, chẳng lẽ muốn giết ta? Làm thịt? Không ngờ đã quá mức rồi! Không được, nhất định phải giãy chết một cái!

"Dạ!" Đáp lời chính là mười thị tỳ kia! Ống tay áo công tử Kính Lăng phất một cái, tao nhã xoay người, từ tốn nói: "Ném Vệ Lạc vào ao cho thanh tỉnh!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio