Công tử Kính Lăng vẫn không trả lời, công tử vừa bị Vệ Lạc châm chọc đã hồi phục tinh thần, hắn bật cười nói: "Cưỡng chế pháp luật lại thực thi nhân đức? Ta cũng không biết, là hai việc này có thể cùng thực hiện đồng thời."
Vệ Lạc ngẩn ra.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy tất cả mọi người trong đại điện liên tục gật đầu, có thể nghe ra trong những tiếng xì xầm, bọn họ đều cảm thấy vị công tử này nói rất đúng.
Đúng rồi, lúc này Chư Tử Bách Gia phe phái đã rõ ràng, mỗi một phái đều cảm thấy học vấn của mình đã cao tận trời, tinh tế thấu triệt. Chưa hề nghĩ đến chuyện thông hiểu đạo lý với các phái khác.
Vệ Lạc mỉm cười, đôi mắt mặc ngọc tỏa sáng lung linh: "Lấy pháp luật cưỡng chế, chính là nhằm vào chuyện lớn nhỏ của đất nước, chuyện lớn nhỏ của dân chúng, đều lấy luật viết rõ, người người nhất định phải tuân theo. Lấy đức thực thi, chính là pháp luật không ngoài ân tình, giúp đỡ người gặp nạn, chữa trị kẻ ốm đau, an ủi gia thuộc tử sĩ. Thực thi nhân đức tựa mưa phùn gió nhẹ, chậm rãi từ từ, tỉ mỉ mà trau chuốt."
Lời này của Vệ Lạc rất có đạo lý, nhưng dù sao cũng chỉ là nói suông, thực sự thi hành, lại là một chương trình hết sức đồ sộ, đã thế còn tiêu hao quốc lực rất lớn.
Bởi vậy, vị công tử kia hơi ngẩn ra, lại bật cười nói: "Nô lệ tiện dân chẳng qua cũng như súc vật, lại còn phải ban bố nhân đức như mưa phùn gió nhẹ? Nực cười! Đáng tiếc, đáng tiếc!"
Hắn ta liên thanh nực cười, đáng tiếc, rung đùi đắc ý cười khì không ngừng. Vệ Lạc khẽ cau mày.
Nàng biết, mình nói tất cả những điều này, thật sự thực hiện thì rất khó. Có điều, hôm nay nàng sở dĩ muốn đứng ra đầu ngọn gió, mục đích chỉ có một, chính là để cho tất cả mọi người đều biết mình có tài! Thực sự có tài! Còn việc có thể thực hiện theo lời nàng hay không, người đương thời có tiếp nhận hay không, nàng chẳng mảy may quan tâm.
Hiện tại, nàng từ trong ánh mắt khác thường của mọi người, biết mục đích của mình đã thành. Đã vậy, thì chớ nên tranh miệng lưỡi lợi hại với một vị công tử nữa.
Nghĩ tới đây, Vệ Lạc không còn để ý đến vị công tử đó, quay đầu nhìn công tử Kính Lăng, giọng lanh lảnh hỏi lần nữa: "Tiểu nhân nói như vậy, công tử nghĩ thế nào?"
Trên chủ toạ công tử Kính Lăng hai tay đặt lên đầu gối, cặp mắt thẳm sâu như đêm đen yên lặng đối diện cặp mắt ẩn chứa vẻ đắc ý của nàng. Bốn mắt nhìn nhau chốc lát, hắn từ từ nói: "Cưỡng chế pháp luật, hưng nông lợi khí cũng không sai."
Tiếng hắn vừa buông, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng cao của Vệ Lạc nhất thời hé ra một nụ cười xán lạn. Nàng chờ, chính là câu nói này của công tử Kính Lăng.
Công tử Kính Lăng vừa dứt tiếng, mọi người trong điện cũng liên tiếp gật đầu. Mặc kệ trông từ góc độ nào, trong ba câu nói trên của Vệ Lạc, đều có ít nhiều đạo lý.
Tiểu nhi trước mặt này xem ra mới chỉ mười lăm tuổi, còn chưa được mang quan, lai lịch lại như thế, nhưng không ngờ có kiến thức đến bậc này, thật khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Trong tiếng bàn luận xôn xao của mọi người, một loạt ánh mắt chiếu về phía Vệ Lạc, xác thực thay đổi cái nhìn triệt để. Bất tri bất giác, trong những ánh mắt này đã có chút kính ý.
Ở thời đại này, biết chữ, được dạy dỗ, có kiến thức, chính là biểu trưng cho quý nhân. Nhiều năm chinh chiến không ngớt, khiến vô số tiểu quốc sụp đổ, vương tôn luân lạc làm đầy tớ, công tử biến thành đồng nam. Tất cả mọi người đã quen sự thay đổi này, vì thế dẫu lúc đầu xem thường Vệ Lạc, nhưng sau khi biết hắn có tri thức, ánh mắt lập tức có thiện ý. Vì rằng, Vệ Lạc trước mắt này dù là đồng nam, nhưng suy cho cùng hắn cũng có xuất thân quý nhân, vẫn có quá khứ và tri thức đáng tôn kính như cũ.
Vệ Lạc xoay đầu lại, đối diện một đám ánh mắt thiện ý và khen ngợi, không biết tại sao, trong lòng vô cùng ấm áp. Giờ phút này, một ý nghĩ chưa bao giờ xuất hiện trào lên trong lòng: Những ánh mắt thiện ý tôn kính này thật khiến người thoải mái đó, nếu có thể thường xuyên hưởng thụ một tý thì tốt quá.
Rất nhanh, nàng thu lại cảm giác vui sướng này, trạng thái lâng lâng, chắp tay về phía mọi người, cao giọng nói: "Chư vị, Vệ Lạc tuy bất tài, cũng đường đường một trượng phu, trượng phu có tổ có tông cần tế tự! Trước đây, Lạc đã được chính miệng công tử Kính Lăng tứ phong làm thực khách tam đẳng trong phủ! Đại trượng phu kiến công lập nghiệp, rạng rỡ tổ tông, chính là nguyện vọng chí cao, Lạc cũng không ngoại lệ. Sau này, còn xin chư vị đừng xem Vệ Lạc như đồng nam nữa."
Nàng nói tới đây, trong tiếng xì xầm của mọi người nhìn về phía công tử Kính Lăng. Đối diện với ánh mắt sâu như đêm đen của hắn, không nhìn ra chút sóng dậy nào, Vệ Lạc cười lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, khiến cặp mắt đen huyền tinh khiết lay động tựa làn sóng xuân xanh trong. Chỉ thấy hai tay nàng chắp lại, cao giọng hỏi công tử Kính Lăng: "Công tử cho rằng, với tài năng của Vệ Lạc, có xứng là một trượng phu hay không?" Nàng đang chiếu tướng làm khó!
Trực diện làm khó!
Trước mặt nhiều người, đầu tiên nàng phô bày tài hoa của mình, sau đó lại phát biểu một phen cảm khái như thế, hiện tại câu nói này rõ ràng là yêu cầu chính danh nơi công tử Kính Lăng. Nàng yêu cầu công tử Kính Lăng nhìn thẳng vào tài hoa của nàng, không được xem nàng là đồng nam mà trêu đùa chế giễu hoặc đối xử như lộng thần nữa!
Nàng đoán hắn nhất định sẽ phải đáp ứng, bởi vì hắn không thể để người trong thiên hạ mượn cớ, để người trong thiên hạ cho rằng hắn trọng sắc khinh tài, không thể để người trong thiên hạ cho rằng hắn khuất nhục hiền sĩ, cưỡng ép kẻ sĩ có tài trở thành bề tôi trên giường của mình!
Nghĩ đi nghĩ lại, Vệ Lạc cười rất vui vẻ.
Đó là một nụ cười vui vẻ thực sự, đôi mắt đen như dợn sóng, hào quang lưu chuyển, ánh mắt sáng bừng đến chói lọi toát ra vẻ giảo hoạt, đắc ý, vui vẻ khôn tả, một sự kiêu căng sau khi đạt được thắng lợi.
Vệ Lạc như vậy, dùng ánh mắt sáng chói và đắc ý, hăm hở nhìn chằm chằm công tử Kính Lăng, chờ hắn cho nàng câu trả lời.
Từ từ, khóe miệng công tử Kính Lăng khẽ nhếch.
Vừa thấy hắn giương khóe miệng, nụ cười kiêu ngạo đắc ý của Vệ Lạc hơi héo đi, trong đôi mắt mặc ngọc lưu chuyển hào quang tăng thêm một phần cảnh giác, chẳng khác nào một con mèo mở mắt đăm đăm.
Xem tới đây, công tử Kính Lăng lại giương môi cười.
Hắn cười khẽ, chậm rãi nâng chén rượu từ trên kỷ lên, từ từ uống một hớp. Mãi đến khi cảnh giác trong mắt Vệ Lạc càng ngày càng tỏ, lộ rõ sự đề phòng, hắn mới nhàn nhạt trả lời: "Ngươi cũng nói rồi, ta đã phong ngươi làm thực khách tam đẳng trong phủ, cần gì phải hỏi nhiều như vậy? Hơn nữa, Vệ Lạc ngươi là đồng nam khi nào?"
Đúng vậy.
Vệ Lạc đầu óc váng vất thầm nghĩ, lời của hắn cũng có lý.
Không đúng! Không phải như vậy, hắn phong mình làm thực khách tam đẳng rồi, đằng sau còn nói thêm một câu, nói mình làm hạ thần bên người của hắn.
Haiz, sao vừa nãy mình không một hơi nói luôn cái kia nhỉ?
Thật ra, là một hạ thần bên người của công tử, chưa hề tính là quá mức sỉ nhục. Người đương thời đối với nhục d*c rất dễ dãi, rất tùy tiện, thật sự cảm thấy việc này không có gì quá mức.
Bởi vì việc tiếp xúc cơ thể có thể bỏ qua không tính, cho nên thế nhân chú ý chỉ là sự thay đổi thân phận. Mà hạ thần bên người so với đồng nam rất khác biệt, đồng nam là thân phận thấp hèn, hạ thần bên người cũng đã là gia thần.
Bởi vậy, Vệ Lạc dù có nói ra Kính Lăng phong nàng làm hạ thần bên người của hắn, mọi người cũng sẽ không phản đối. Có thể nói, nàng tưởng rằng "Để người trong thiên hạ cho rằng hắn làm nhục hiền sĩ, cưỡng ép chi sĩ có tài làm bề tôi trên giường của mình!", vốn chính là chẳng đứng được chân.
Vệ Lạc ngây ngốc nhìn công tử Kính Lăng, rồi đột nhiên, nàng phát hiện mình một phen hùng hồn, cũng chẳng cải thiện được tình cảnh của mình là bao. Mình còn phải ở lại bên cạnh hắn, còn phải chịu đựng nguy cơ bất cứ lúc nào cũng có thể bị vạch trần thân phận, vẫn phải chịu đựng hắn trêu đùa. Ực, đương nhiên, bản thân cũng có trêu đùa hắn chứ nhỉ.
Công tử Kính Lăng nhấp một hớp rượu trong chén, một mạch thưởng thức Vệ Lạc đang đầu óc choáng váng ngây người như phỗng, hồi lâu, trong âm thanh huyên náo hắn mới dần quay về phía Vệ Lạc hoà nhã cười nói: "Đã nói xong, sao không ngồi xuống?"
"A? Vâng, vâng." Lúng túng trả lời, Vệ Lạc do dự ngồi xuống. Lúc này, nàng vẫn đang sững sờ, bởi vì trong đầu óc nàng, đang bận bịu sắp xếp, suy tư.