Một đêm rong chơi bay lượn khắp bầu trời Nam Bộ, đây có lẽ là món quà ý nghĩa và quá sức mới lạ đối với Băng, đã Bão giờ nàng tưởng tượng được có thể phi hành trên không trung như thế này chứ, một cảm giác quá khó tả, nhất là được đi với người mình yêu thương, chi dù bay ở độ cao vài ngàn mét cũng không thấy lạnh tý nào, mỗi giây phút trôi qua nàng đều coi trọng, đều được nàng xem như vàng bạc, nàng đã ao ước những phút giây này từ lâu rồi, chỉ hai người, con tim cùng nhịp đập, cho dù người đó vai vế vẫn là cậu chủ của nàng, nhưng nàng vẫn không thể ngăn cản lại được tình cảm của mình,Băng muốn thời khắc này là mãi mãi, không gian này là vĩnh cữu, chỉ như thế này thôi.
Bão thấy rong chơi đã đủ, bây giờ phải quay về hoàn thiện ngay bộ động cơ phản lực, hắn,Băng, và Diễm mỗi người một bộ, có cái này như có được thêm một tấm bào hộ thân, người thân của hắn giờ chỉ có hai người này, phải cẩn trọng cho họ là tốt nhất, đừa Băng về lại Đại Học Viện, vẫn không có lấy một sự ngăn cản của người giử cửa nào, Bão có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không mấy quan tâm, nhanh chóng tiến về phía Đại Thành, đến ngoại vi Đại Thành Bão hạ thấp độ cao rồi đi bộ, hắn không muốn gây động tĩnh quá lớn nếu không muốn chết sớm, thửu nghĩ xem có bao nhiêu tu sĩ muốn bay được giống hắn, chưa nói đến các chiến binh cận chiến mà ngay cả đến mấy tên pháp sư cũng muốn nữa là, bay như chim mấy tiếng trên không, đây còn hơn cả một chiếc phi thuyền về mặt tiện lợi.
Một lúc sau, Bão đã đứng trước một gian hàng quá lạ lẫm, chỉ duy nhất bảng hiệu Khí Thiên quán là hắn còn nhận ra, cái tên này ở Đại Thành là độc nhất vô nhị rồi, cũng tại con hẻm nhỏ đó, nhưng diện tích đã được mở rộng ra rất nhiều, dã mọc thêm tầng lầu mới, nhìn có vẽ vừa sửa sang xong, khách vào nờm nợp, chắc chắn sinh ý rất khá, thật không ngờ chỉ mới một tháng mà người kia có thể xây dựng nên cơ ngơi thế này rồi, không những thế khách còn phải xếp một hàng dài để đươc vào mua hàng, mà người từ bên trong đi ra có vẽ rất sung sướng, có lẽ đã chọn được binh khí rất vừa ý a, Bão nhẹ chặn một người tu sĩ mặc trường Bão màu xanh lam hỏi:
-“Xin nhờ vị huynh đài một chút, cho hỏi tại sao lại xếp hàng động như vậy, chẳng phải chỉ là vài món binh khí thôi sao”
Người nam tử kia vẻ mặt tươi cười có lẽ đang rất vui, nhẹ vỗ vai Bão rất thân thiết trả lời,
-“Huynh đệ à, chắc lâu rồi không tới Đại Thành đúng không, tháng trở lại đây tại đây Khí Thiên quán, một khí sư tiền tu lâu năm đã xuất quan, chế tạo ra hàng loạt binh khí, chí ít đều là địa khí hạ phẩm, mà lại bán với giá rất hời nữa, người xem, ta chỉ với ngàn đồng đã có thể mua đươc thanh rồi này, trước đây mấy ai có thể bỏ ra cả một gia tài để sắm một chiếc a, nay chỉ có ngàn, quá rẻ, quá rẻ, từ nay người Đại Thành ta đi ra ngoài không sợ bị ai ăn hiếp nữa rồi, người ở đây xếp hàng đông vì số lượng làm ra rất có hạn, thường phải đợi vài ngày đến một tuần mới có hàng, mà là phải đặt trước, nếu huynh đệ có duyên, cũng vào sắm cho mình một lợi khí đi,”
Bão mặt méo xệch đi, cái thanh trường kiếm có đúng cái vân kim loại chạy ngoằng nghèo kia lại là địa khí hạ phẩm sao??, vậy tính ra mấy cái gọi là binh khí quý hiếm, nào địa khí hạ, trung phẩm cũng quá tệ sao. Vây hắn tiện tay cũng có thể làm ra rồi, mà thanh trường kiếm kia hẳn là ngàn đồng, là ngàn đó, trước đây Bão nói bán là bán ngàn đối với cái cây kiếm tốt nhất mà Cam Tai làm lúc bấy giờ kìa, ai dè với cái giá cắt cổ này mà lại có hàng dài người xếp hàng để đợi đươc chém giá thế này thì….., Bão có chút nói không nên lời.
Bão tiến lên trước định tiến vào Khí Thiên quán, thì bổng nhiên một bàn tay nắm cổ áo hắn lôi lại, Bão máu sùng lên, định quay lại thua đủ, nhưng vừa quay lại, không chỉ một người, mà một rừng con mắt đang nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, người đang nắm cổ hắn gằn giọng.
-“ Người này, ngươi không biết chúng ta đã xếp hàng ở đây từ lâu rồi sao, cho dù là con Chủ quản sài gòn tới đây cũng phải đợi, luật của Khí Thiên quán trước giờ đã vậy, ngươi cũng không nên càn rỡ.”
Bão cũng chưa kịp nói gì, thì một thanh âm ồm ồm khác quen thuộc tự sau lưng vang lên,
-“Các ngươi làm mất trật tự xếp hàng thì sẽ không được mua bảo khí nữa, tự biết điều một chút đi”
Đi cùng tiếng nói là một thân hình béo ú, bộ râu xuề xòa, mặc một bộ đồ rất sang trọng, có vẽ như một trưởng giả vậy, không ai khác chính là lão bản của nông cụ quán lúc trước, mắt nhắm mắt mở nhẹ nhàng đi đi lại lại kiểm tra, có vẽ lúc này ông ta không cần phải ngồi bán hàng nữa, mà rất ra dáng ông chủ a,nhắc nhở qua loa một câu định xoay người rời đi thì một giọng nói làm hắn giật mình
-“ Lão bản ngươi có vẻ ăn diện ra nhiều nhỉ, không phải là người lấy trộm tiền bán bảo khí mà tiêu xài cho bản thân đấy chứ?”
Mọi người đứng gần càng là há hốc miệng, một tên ất ơ từ đâu tới, luật của Khí Thiên quán còn không biết, nay lại còn dám buông lời xấc láo với lão bản ở đây, có không muốn mua hàng thì cũng không nên phá chuyện người khác,đúng là muốn chết, người xếp hàng ở đây nếu tìm kỹ ra rất nhiều người sĩ tầng, úy tầng cũng là vài chục tên, thậm chí có thể có tá tầng thực lực đâu đó mà chúng ta không để ý kỹ được, với cái con kiến hôi sĩ tầng tầng này chỉ nhổ nước bọt thôi cũng chết, nhưng thấy lão bản quay lại, không ai tiến ra nói gì, chuyện này để Khí Thiên quán xử lý là được rồi.
Nhưng ngược lại với suy đoán của mọi người là cái tên này sẽ bị tẩn một trận ra trò, thì một chuyện làm mọi người như rớt tròng mắt ra ngoài, vị lão bản kênh kiệu kia không những không nổi giận, mà còn tỏ ra vẻ mặt như cún con gặp chủ, cười cười, hai tay xoa xoa vào nhau, người hơi cuối thấp thể hiện vẻ tôi tớ tiến tới phái nam tử trẻ tuổi kia, rất nhẹ nhàng giải thích:
-“Ta nào đâu giám, cái này chỉ vì chút xứng đáng với mặt quán nên có chút khoa trương, xin mời cậu chủ vào trong nghĩ ngơi, việc nắng nôi ngoài này đã có bọn hạ nhân lo lắng chu toàn rồi, khí sư đang đợi cậu chủ bên trong”
Cằm mọi người đứng đây như rớt hẳn xuống đất, mồm người nào người nấy dài cả mét chạm tới đất, cái này là cái lý gì chứ, ai ở Đại Thành một tháng nay mà không biết tới việc chủ của Khí Thiên quán là một vị khí sư đại tài tiềm tu lâu năm, nay xuất quan chế tạo ra hàng loạt bảo khí giá rẻ, hai vị khí sư Cam Tai, Cam Tiến nổi danh Đại Thành cũng là đệ tử đích truyền của vị lão khí sư kia, trong lòng mọi người ở đây ai chẳng coi vị lão khí sư chủ của Khí Thiên đường như bâc trưởng lão đi trước, khơi sáng con đường mới giúp bảo khí phổ cập cho tu sĩ hạng thường như họ chứ. Nào ngờ đâu cái vị lão sư phải là tóc bạc trắng, tân chân lấm lem, khí chất trưởng lão nghi ngút thì giờ đây cái hình tượng đó đã bị cuốn đi xa mất tiêu, thay vào đó là một người thanh niên tuổi còn chưa tới, lại là khí sư đại tài, còn là sư phụ của vị khí sư họ Cam, quá ư nghịch lý. Người năm tử đang nắm gáy áo cảu Bão cũng không biết bao giờ đã buông tay, miệng lắp bắp định xin lỗi, với hắn coi như hôm nay cơ hội mua hàng đã không còn, thậm chí cả đời này cũng không mua được bảo khí ở đây, cơ hội tốt cho tu sĩ tầm thường không mấy khi xuất hiện như vậy, nay lại lỡ dại chọc đúng ngay ổ ong vò vẻ rồi,
Bão gật gù tỏ vẻ trưởng lão gật đầu với lão bản, dù sao với quy mô hiện nay, ăn mặt như vậy mới phù hợp, ban nãy chỉ là muốn gọi lão bản quay lại, nhưng muốn cho cool ngầu mưới làm như vậy thôi, còn về thanh niên nắm cổ áo hắn, Bão càng là không hề tức giận, tôn trọng Khí Thiên quán luật lệ như vậy thì cũng nên làm tấm gương, thuân tiện cho buôn bán sau này,
-“Được rồi, chuyện này ta không quản nữa, ngươi tạm thời lấy ra một thanh binh khí tốt một chút cho người này, về phần tiền đó cứ coi như ta mua”
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, nếu trong lời nói của vị khí sư đại tài kia, tốt tốt một chút là đẳng cấp nào, vậy mà còn cho không, chỉ là thuận tay ra nắm cổ áo rồi nói ba xàm một chút lại có lợi như vậy, thế thì ban đầu mình cũng sẳn sàng nắm cổ áo tên kia mấy chục lần, hay là đánh bầm dập luôn cũng được, cơ mà người đó lại là chủ tiệm, đều là việc ngoài tầm tay, coi như số không may mắn như người ta thôi. Nam tử sau khí đươc giao cho một thanh cự đao có tới vân kim loại chạy vòng vèo trên thân đao, mắt hắn như rưng rưng, thậm chí còn chưa hiểu vì sao núi tiền từ trên trời rơi xuống đập vào đầu, phải nhớ mấy hôm đứng xếp hàng chưa thấy ai cầm một thanh nào vượt quá vân kim loại đi ra à nha, tay run rẩy cầm thanh đoa mà ngắm nghía, sau đó như sực nhớ ra điều gì, vọt cái biến mất trong đám người,ai cũng hiểu rõ, với đồ như thế rất có thể có người để ý tới a.
Bên trong cửa hàng được bày biện lại rất rộng, căn tiệm nhỏ đã được nới rộng ra rất nhiều, khắp nơi trên tường đều treo những vũ khí có vân kim loại, Bão cảm tưởng như bản thân trở thành một tài phiệt thứ thiệt, đúng chất làm chủ một mặt hàng, giống bọn điện lực kiếp trước nè, tha hồ bán, tha hồ hét giá nè, phía trong không thấy hai anh em họ Cam, chắc có lẽ đang bận luyện khí, Bão cũng đi ra xưởng rèn thăm một chút, chỗ đó vẫn như cũ, nhưng bên trong chỉ có một người là Cam Tiến, một mình huơ tay múa chân, có vẻ khá thoải mái, nhưng các thanh bảo khí từng lượt từng lượt đươc luyện ra rất nhanh chóng, có vẻ như đã rất thành thục, thấy Bão tới thì dừng lại mà quay ra tươi cười.
-“Sư phụ thấy thế nào, cơ ngơi hôm nay không làm người thất vọng chứ?”
Bão cười muốn híp mắt, thất vọng sao??, tự hào còn không hết, bây giờ hắn thành tỷ phú rồi, giấc mơ giàu sang, có tiền mua tiên cũng được,
-“haha, đương nhiên là không rồi, không những thế còn vượt ngoài mong đợi, nhưng có một điều ta nên nhắc, lượng tiền kiếm được phải tính toán thật cẩn thận, sau này còn có chuyện dùng tới”
-“Vâng sư phụ”
Bão tiếp tục
-“Vậy bây giờ ngươi và anh ngươi làm cho ta bộ chi tiết máy như hôm rồi, nhưng với các chỉnh sửa của ta,”
Sau đó Bão đưa cho Cam Tiến một tờ thiết kế mới và các chỉnh sửa, đây là những điều Bão nghiệm ra được trong thời gian bay trước đây, cần một chút ổn định, cần thêm một chút tốc độ nữa, với cả phải thật dễ điều khiển để Băng và Diễm cùng sử dụng được,vừa nói tới đây Bão lại cảm thấy một sự biến hóa trong cơ thể, hình xăm sau lưng hắn lại lớn lên rồi, nhưng lần này Bão cảm thấy có một sự khác biệt, hkoong biết là chuyện gì nhưng Bão cảm thấy hơi lo lắng bất an, nhanh chóng bàn giao công việc rồi rời đi Đại Thành trở về Đại Học Viện, ít nhất Đại Học Viện là nơi mà hắn hiên tại có thể được an toàn.
Nhưng vì thời gian đi ra khỏi Đại Thành phải đi bộ nên khá lâu, cũng vì giữ bí mật về động cơ,cho nên phải bất đắc dĩ như vậy, vừa ra khỏi ngoại vi Đại Thành lập tức huyễn hóa ra động cơ bay vút lên không trung, đoạn đường từ đại thành về Đại Học Viện cũng không quá xa, chỉ gần km, tính ra chỉ bay một xíu là tới, nhưng không kịp ròi, lưng áo ngay chỗ hình xăm rùa con đã bị bốc cháy theo các hoa văn hình xăm, nay đã lớn như quả trứng đà điểu, một cơn đau truyền đến làm Bão xém chút nửa ngất xỉu, từng trận ong ong truyền lên não, linh lực trong người như tuột đâu mất, luồng khí đen trong người bấy lâu đang ổn định nay lại bùng phát lấn át các loại luồng khí khác, đương nhiên luồng khí đỏ biểu tượng cho hỏa linh lực cũng bị xáo trộn chập giật mất đi kiểm xoát, Bão như quả tên lửa hết nhiên liệu, động cơ lúc chạy lúc không, “phụt…vèo…., phụt….vèo”, như xe máy hết xăng chập giựt rồi tắt hẳn như sao băng rơi xuống theo đường nghiêng, thân thể va vào các ngọn cây rồi đáp xuống đất cà một đường dài mấy trăm mét mới dừng lại được, để lại trên bề mặt rừng một đường rãnh dài ngoằng.
Chưa kịp cảm nhận thân thể có làm sao không, thì cơn đau tại lưng kéo đến,từng trận ê buốt khiến miệng lưỡi hắn như khô khốc, miệng thở hỗn hển cố gắng bò từng chút vào một hang động cách đó vài chục mét, dù sao kiếm được chỗ ẩn nấp vẫn an toàn hơn, bây giờ mà gặp địch nhân coi như là tiêu đời, toàn bộ người Bão đang được bao phủ bởi một làn khói đen, hình xăm trên lưng như chuyển động có thể thấy được, hình như là tiếp tục cái việc mà nó đang làm dở trước đây tại Cổ Loa thành,
Rùa con nay tiếp tục biến hóa, vươn mình lớn lên, mỗi cái vươn vai hay mỗi cái lắc đầu đều mang đến nổi đau thấu trời cho người mang nó, vì trước đây xuất thế bị đè nén lại do yêu cầu bức thiết của Bão, cho nên bây giờ luồng khí tức đó lại cuồng bạo cuốn ra, mây đen trên trời lại cuốn lại, phạm vi bán kính vài chục cây số đều trông thấy dị tượng này, tầng không Đại thành cũng nằm trong phạm vi bao phủ của hắc vân kia, hàng triệu người ngước nhìn lên trời, nhiều người không nhịn được mà cuối xuống quỳ bái, gió mạnh rít gào cuốn đến, cuồng phong cuốn bay mọi thứ, tiếng sét đùng đoàng trong tầng mây đen liên tục nháy lên, không một tia ánh sáng lọt xuống dưới, bên dưới mặt đất như đứng trong một vùng trời đen tối, u ám, một số người tu sĩ tu vi cao một chút rõ ràng có thể cảm nhận sức ép kinh khủng đè xuống, cả tinh thần và thể xác đều truyền đến một cảm giác muốn thần phục,
Bão bây giờ tâm trí đều hỗn loạn, toàn thân là cơn đau tê dại, hai tay bấu chặt mặt đất, hắn cảm thấy như thần trí hắn càng ngày càng yếu, chỉ như thế thêm một chút nữa hắn có thể chết mất, trong lúc không chịu nổi Bão đã gục xuống mà ngất đi, nhưng tất cả không dừng lại ở đó, mặc dù ngất đi nhưng tâm trí của Bão vẫn cảm nhận được tất cả, toàn bộ hắn vẫn cảm thấy được rõ ràng, bầu trời đen tối mịt mù truyền đến một cái cảm giác tà ma dị hợm, tiếng sét đì đùng chớp giật, tiếng gió rít gào cuốn đi đất đá, tiếng réo nhau chạy trốn của linh thú phạm vi gần, nhưng điều duy nhất Bão không cảm thấy được đó là cái sự đau đớn trên lưng mình nữa, Bão lờ mờ cảm nhận được mình dường như đi vào chính tâm trí của bản thân vậy, hắn có thể thấy cơ thể của hắn đang nằm co ro dưới mặt đất mà quằn quại đau đớn cho dù đã ngất xỉu, đủ biết được cơn đau đó khủng khếp tới mức nào,
Trong sự hỗn loạn đó, một âm thanh rất nhỏ nhưng lại cực kỳ đặc biệt dễ nghe thấy vang lên, dường như đang nói với Bão, hắn chỉ lờ mờ nghe được:
-“Chiến đấu”
Chỉ nghe được vậy cảm giác trong tay nằng nặng thực chất lên,Phù Đổng Côn được Bão cất dấu bấy lâu lại một lần nữa được Bão nắm trong tay cho dù không hề triệu hoán ra, mọi thứ bắt đầu được thấy rõ hơn, không còn mơ hồ nữa, bây giờ tâm trí Bão như một người thực chất vậy, mặc dù vẫn nhìn thấy cơ thể mình cách xa vài chục mét bên dưới, nhưng Bão vẫn tin tưởng những gì mình thấy là thật. Chưa kịp định hình lại tâm lý, một cảm giác bất an lao đến, cái cảm giác này Bão đã quá quen, một người trải qua bao sinh tử như Bão thì còn lạ gì cái mùi vị sát khí nồng nặc này chứ.
Một thân ảnh không hề rõ ràng, chỉ mang hình dáng một con người, như đươc tạo nên từ làn khói đen dày đặt mà thành, như một hồn ma ác quỷ đang nhe hàm răng đỏ lòm mà nhìn Bão, trên tay tên đó cầm thiết chùy đầy gai góc, đang lao đến rất rõ ràng muốn kết liễu Bão. Nào đâu chậm trễ Bão muốn triệu hoán ra IRON SIUT để chiến đấu, nhưng không có gì phản ứng cả, hắn vẫn chỉ tay không, người không mảnh giáp, cả khải hoàn giáp cũng không triệu hoán ra được, nguy rồi. CHỉ kịp đưa tay cầm Phù Đổng Côn lên đỡ,
“Binh”
Bão bị đánh văng đi một viên đạn, miệng hộc ra một búng máu, lưng đánh bốp va vào sường núi gần đó, chỉ có một từ để miêu tả tên trước mặt, đó là “quá mạnh”
Thân ảnh như khói đen kỳ dị kia dừng lại, không tiếp tục tấn công, trên miệng lộ ra nụ cười khinh kỉnh, có vẻ hắn đã từng đánh giá quá cao đối thủ này, trước mắt bị đòn chịu còn không nổi, có lẽ hắn đã lo lắng quá rồi, miệng phập phè màu máu tưởi rít lên vài âm thanh ghê rợn, như tiếng nói từ địa ngục vọng về vậy, như hàng trăm cái cỗ máy thười hiện đại cùng phát ra mà trộn vào nhau, không hề nghe rõ điều gì, càng là không hiểu hắn nói điều gì, nhưng rất rõ ràng một điều, đó là một sự đe dọa, một sự khinh thường đối với Bão.
Bão lúc này như một chiếc trống bị dùi sắt đập vào, máu cứ trưc chờ tuôn ra nhưng điều được hắn cố gắng nuốt xuống, suy nghĩ kỹ lại giọng nói thốt ra câu “chiến đấu” lúc nãy không hề giống với âm điệu của tên trước mặt, mà trong lúc đó lại còn có thể tự động lấy Phù Đổng Côn trong rùa con ra nhắn nhở hắn chiến đấu, nếu vậy khả năng lớn là cùng phe rồi, với thực lực như vậy vẫn tự tin kêu Bão xông lên, mặc dù có chút nghi hoặc, không biết có bị lợi dụng hay không, nhưng dù sao trong đánh giá của người kia, trong cuộc chiến này bản thân chắc hẳn có cơ hội thắng, thậm chí là không nhỏ. Thân ảnh kỳ dị kia dường như không có thân hình cụ thể, chỉ lờ mờ bóng dáng một con người, vậy thì thực lực cũng sẽ không như nguyên thủy, cơ hội của bản thân có rồi, thế thì việc gì phải chịu chết.
Linh lực vận lên, Phù Đổng Côn rung bần bật trong tay dường như rất hưng phấn, đúng là bảo khí trải qua trăm ngàn trận chiến mà, cho dù chưa biết sức mạnh nó tột cùng đến đâu, nhưng Bão cảm nhận được hắn có thể điều khiển được, không vì một lý do nào cả, đơn giản, Bão cảm nhận nó dường như là của bản thân hắn vậy, như hòa làm một, trước đây chưa hề có cái cảm giác này, mà ngay lúc này đây nó mới bộc lộ, miệng mỉm cười, hai tay lốc xoáy lửa cuốn lên, cuốn cả lên Phù Đổng Côn, như một cây gậy lốc xoáy lửa rít gào, Bão xông tới đối thủ đang bay lơ lửng trên không, lúc này đây không cần động cơ Bão vẫn có thể phi hành bình thường, đây rất có thể là một trạng thái mà Bão không biết được.
Một bầu trời lửa xoáy, Phù Đổng Côn hai tay toàn lực đập về đỉnh đầu hắc nhân, hắc nhân chỉ mỉm cười bắt chéo thiết chùy lên đỡ,
“Đooong”
Kim thiết va chạm vang lên, phản lực uỳnh ra một vùng bán kính tới vài trăm mét, toàn bộ cây cối ngã ra nát vụn, mặt đất xuất hiện một lỗ hổng rộng tới cả trăm mét, hắc nhân nụ cười trên môi đã tắt, không ngờ cái côn nhìn như tầm thường đó lại quá mạnh mẽ, thậm chí còn hơn pháp bảo của hắn, liên tục là tiếng kim khí đánh vào nhau vang lên, hai thân ảnh lao vun vút trên tầng không, hướng đến những nơi yếu hại mà tấn công, một cuộc chiến không biết từ đầu đã là một cuộc chiến một mất một còn.
Bên dưới Đại Thành, tất cả những gì mọi người nhìn thấy là huyễn ảnh to lớn tới vài trăm mét, như hai người khổng lồ đánh nhau trên tầng mây, đất đá liên tục sụt lún, nứt toác ra, mây mù bị đánh nhiều lúc dạt đi, cuồng phong quét xuống sau mỗi lần binh khí của hai người đi qua đều như những lưỡi phong nhận khổng lồ vài chục mét chém xuống mặt đất tạo ra hàng loạt vết sâu không đáy. Đây cũng là lần đầu tiên mọi người thấy như vậy, đều quỳ xuống mà bái lạy, cho dù không biết hai vị đó có chiến đấu vì gì thì thân phận con người coi như vẫn quá ư nhỏ bé.
Phía trên không, cực lốc quyền đươc Bão tung ra,giao nhau với quyền chùy vỡ nát, kình lực lại nổ toang quét ra, miệng lại không nhịn được nhổ ra một ngụm máu, tên hắc nhân cũng không mấy hơn, có vẻ rất đau đớn, đánh tới bây giờ Bão vẫn khôn hề nhận ra được tư chất của đối thủ thuộc loại gì, đơn giản giống như chỉ dùng tay chân cùng linh lực gia cố mà thôi, rất đơn giản, nhưng lại hiệu quả và cường đại không tưởng, cũng may Bão không phải là một tên pháp sư, mà thể chất lẫn võ học của hắn cũng đươc trau dồi rất nhiều, hai chân kết hợp với trường côn thể hiện ra các thế võ cực kỳ linh loạt, cực kỳ xảo diệu, đương nhiên đó là những ngón võ đã trải qua mấy ngàn năm tinh kết, hiệu quả là không cần bàn cãi, dường như có chút không còn rơi xuống hạ phong nữa, càng đánh càng hăng, càng đánh càng như chìm vào một cảnh giới võ thuật mới.
Hắc nhần càng là ấm ức không thôi, rõ ràng thực lực tên kia chẳng khác nào con kiến hôi, nhưng hết lần này đến lần khác tung ra những ngón võ, những chiêu thức không hề có chút sơ hở, mà hắn còn chưa nghiệm qua bao giờ, mỗi đòn đều có bọc hậu, không dễ dàng mà tấn công được, môn phái này là gì mà mấy ngàn năm hắn còn chưa thấy qua, chưa hết, nó còn có một cây gậy quá ư lợi hại, linh lực tiền ẩn bên trong như biển rộng, như sóng cuồng, thiết chùy cùng tay của hắn va chạm đến tê dại đi, hắn Kỳ Cùng, một trong những lãnh đạo hắc ám quân sĩ, hắn đương nhiên biết rõ côn kia là gì, chính là cây côn năm xưa từng đánh bại hắn, làm hắn phải trút một chút tàn hồn cuối cùng vào Huyền Vũ đợi chờ cơ hội tái sinh, hoặc là chờ đợi cơ hôi đoạt xá, nay cơ hội đến, nhưng cái tên này đâu phải người bình thường đâu, chẳng lẽ là hậu duệ của tên năm xưa sao, từng thống trị hàng triệu hắc ám quân sĩ, từng đứng trên đỉnh vinh quan, từng chiếm cứ bao nhiêu tiềm vực, nay không lẽ lại bại lần dưới cùng một món binh khí sao,
Không thể thế được, linh vận kéo lên, một màu đen hắc ám như làn khói cuốn quanh cơ thể, sau đó như một ngọn lửa màu đen nhạt cháy quanh cơ thể, cơ bắp sau lớp khói kia dường như cũng đươc tăng cường, Bão đứng xa rõ ràng có thể cảm thấy áp lực mà tên kia tao tạo lớn lên rất nhiều, dường như muốn ăn thua đủ rồi, đâu thể chần chừ, toàn bộ sức lực được Bão tung ra, đan điền bị vắt cạn, kinh mạch bị Bão vắt khô, toàn bộ linh lực tuôn ra, cơ thể cơ hồ muốn rạng nứt vì nén linh lực quá nhiều, hai người lại lao vào nhau như con thoi, đan chéo nhau từng chiêu thức, hai màu sắc, hai hình tượng tương phản nhau, một như làn khói đen, như một con quỷ đến từ đại ngục, miệng rít lên những tiếng ghê rợn, đôi mắt và miệng đỏ như máu, hai tay cầm thiết chùy cự đại như nhẹ nhàng tung đòn, nhưng mỗi chiêu đều đánh nứt ra từng hố đất, một bên với linh vận màu trắng nhạt gần như trong suốt, nhưng lại chiếu sáng cả vùng trời u tối, Phù Đổng Côn cũng được Bão vận dụng hết sức, liên tục bổ ra từng đường côn chết chóc hướng vào đầu, cổ ngực đối thủ, trên Phù Đổng Côn được gia cố linh lực ánh lên sáng choang giữa bầu trời đen tối, côn ảnh liên tục lóe liên giữa màn sấm chớp đì đùng.
Lúc này đây sấm chớp đã kéo xuống, đánh vào nơi giao chiến của hai người bời sự ba động lực lớn của linh lực trong không khí, Bão phải vừa đánh vừa né sấm sét, sét trong lôi trạch Bão có thể ngạnh tiếp, nhưng thiên lôi thế này Bão vẫn chưa đủ sức, Bão để ý mỗi lần lôi điện đánh xuống, tên hắc nhân có vẻ còn vội vàng tránh né hơn hắn, phải chăng hắn sợ lôi điện, đã có ý tưởng hẳn phải thử ngay, đúng là thiên thời mà, sấm sét liên tục đánh xuống, ion trong không khí cực nhiều, Bão huyễn hóa ra lôi điện cực kỳ dễ dàng không hề tốn sức, hỏa linh lực trên Phù Đổng Côn bị rút về,
Tên hắc nhân thấy linh lực hỏa hệ bị thu hồi, miệng hét lên sung sướng, hắn phỏng đoán tên trước mặt đã kiệt sức, cơ hội đoạt xá đây rồi, có thể dưới tu vi thấp như vậy có thể chiến đấu ngang ngửa với tàn hồn của hắn, với cả thể chất kinh người kia thì tên này chắc chắc là thiên tài trong thiên tài, thân xác này quá ư là thích hợp để đoạt xá, hắn Kỳ Cùng một lần nữa có thể hồi sinh rồi. Lao tới với ý nghĩ nhất đòn tất sát. Nhưng hắn không ngờ khi vừa tiếp cận, Phù Đổng Côn mất đi hỏa linh lực lại bùng phát lên một tia lôi điện, rồi từng tiếng xoẹt xoẹt rít ra trên thân côn làm hắn hoảng hồn, nhanh chóng lui lại,
Bão thấy hắc nhân có vẻ sợ lôi điện, thật là đúng như những gì nhìn thấy, không biết vì sao người sợ lôi điện, nhưng có thứ khắc chế ngươi thì ngươi chết chắc rồi, lôi ảnh thân pháp mở ra, một khắc biến mất, như một bóng ma Bão lướt ra bên cạnh hắc nhân, một côn đạp ngay vào mạn sườn, hắc nhân la lên đau đớn văng ra vài trăm mét trên không, ngay tại vết thương vẫn còn tia lôi điện xoẹt xoẹt ra, mắt nhìn thấy vết thương không thể trở lại như cũ, Bão chắc bẩm có thể giết chết tên này rồi.
Ngồi trên một chiếc ghế trúc trong một quán ăn bình dân ven đường, một lão giả rách rưới trông như một người ăn xin, đang nhìn lên trời, đôi mắt phát ra linh quan, miệng lẩm bẩm
-“ Cổ thú tái sinh, vạn niên bất diệt, thế giới lại một lần sắp tới vạn kiếp”
Sau đó hắn bị dòng người tò mò đi ngang qua xô đẩy mất hút vào đám đông.
Cũng trong Đại thành, một người Bão quen biết, Bùi Như Nguyệt đang đứng cầm trên tay một lá thư viết vài chữ
-“Hãy đến bìa rừng phía Tây đại thành sau khi cuộc chiến kết thúc”.
-“Haha, biết sợ rồi sao, để xem ngươi còn ăn hiếp ta được nữa không “
Bão miệng vừa nói vừa đánh, tên kia dường như rất rất sợ lôi điện, chỉđành dùng thiết chuỳ ra đỡ, vừa càng đánh càng sung,
-“Ta đánh, ta đánh, ta đánh chết con mẹ mày, con mẹ mày”
Vừa chửi vừa đánh đúng là sung sướng mà, vẫn lần tiếp chiêu xong hắc nhân đều bị khựng lại đôi chút, rất rõ ràng bị lôi điện ảnh hưởng, Bão đâu còn chần chờ gì nữa, linh lực đã gần như cạn kiệt. Hai tay đan quyết, một tấm lưới bằng lôi điện bao trùm phía trên hắc nhân mà trùm xuống, chiêu này được hắn gọi là “lôi võng”, được hắn nghĩ ra trong lúc đi đường rừng ở Trường Sơn lúc rảnh rỗi, nay dùng với tên này đúng là hợp lý rồi.
Mọi người bên dưới chỉ thấy hai thân ảnh một đen, một trắng đánh nhau đã cả giờ đồng hồ, mặt đất không ngừng rung chuyển, xuống rít gào, cây đối ngã gãy, linh thú cũng không nhìn được nằm xuống phủ phục, Thân ảnh màu trắng kia đột nhiên chiếm đươc thượng phong, liên tục ra đòn làm hắc thân ảnh bị đánh lùi,
Bão dùng toàn lực chuyển hóa thành lôi điện, một cơn bổ xuống đầu hắc nhân,
“Hây aaaaaaaaaaaaaaaa”
Hét lên một tiếng dứt khoát, Bão bổ gãy cả thanh thiết chùy to lớn, một chiết nát đầu đối phương, tia lôi điện rét qua kéo nát cả thân thể hắc nhân khiến hắc chỉ thét lên một tiếng chói tai, rồi như một làn khói tan biến giữa không trung.
Cuộc chiến kết thúc rồi, Bão đã không còn chút sức lực, đôi mắt như muốn nhắm lại nghỉ ngơi một giấc thật thật lâu, linh hồn Bão nhẹ nhỏ lại rơi xuống nhập vào thân xác đã bớt quằn quại vì đau đớn, đôi mắt Bão vẫn mở ra nhìn lên phía chiến trường vừa rồi, thân thể hắn đang nằm dưới một hố sâu do cuộc chiến vừa gây ra, mắt thấy một hình ảnh cực kỳ hùng vĩ,một con rùa đen không lồ to tới vài dặm xuất hiện trên tầng không, tiếng gầm của nó vang vọng không biết bao nhiêu dặm đường, trời đất rung chuyển dưới tiếng gầm kéo dài đó, thân thể đen tuyền đầy gai góc, đầy lân phiến và móng vuốt dần chuyển thành màu xanh lam ngọc, tiếng thét đã bớt chói tai, mà như tiếng tù và âm trậm rung động không gian, sau đó từ từ biến mất cùng với vùng trời u ám đó, tất cả mọi thứ đã kết thúc, bầu trời đã trong sáng trở lại, cuồng phong đã ngừng thổi, sấm sét đã rút đi, yên bình đã trở lại.
Bão định nhắm mắt ngủ một giấc thì cảm giác có người xuất hiện bên cạnh, nhưng hắn không hề lo lắng, vì cái khí tức này chính là người đã nhắc nhở hắn, đã đưa Phù Đổng Côn cho hắn để mà chiến đấu, dù sao hắn cũng muốn có sự giải thích một chút rõ ràng.
-“Không cần nói gì, hẳn ngươi rất nhiều thắc mắc, hy vọng chuyện ta nói ra có thể phần nào giải đáp cho ngươi, ta là Gióng, một tàn hồn của một người sống, cũng chính là thực thể của ta ở lại đây tìm một người cho sứ mệnh sau này, sứ mệnh đó có thể ngươi chưa muốn biết đâu, còn chuyện ngày hôm nay rất là do Huyền Vũ xuất thế mà gây ra, tên hắc nhân mà ngươi vừa giết là chủ cũ của huyền vũ, để có được sự đồng tình tuyệt đối của huyền vũ, thì ngươi đương nhiên phải giết chết tên đó rồi, cho nên cuộc chiến giữa ngươi và tàn hồn kia nhất thiết phải xảy ra, rất may cho ngươi, tàn hồn đó đã trải qua quá nhiều năm mà không có cơ hội hoàn kiếp cho nên chỉ còn lại một ý niệm, đó là lý do chỉ linh hồn của ngươi mới chiến đấu được. và các phần bổ trợ như tư chất của ngươi sẽ không dùng được vì nó chưa đạt đến đẳng cáp có thể chứa linh hồn, còn Phù Đổng Côn của ta thì có thể, cho nên ngươi chỉ sử dụng được Phù Đổng Côn mà thôi“
Bão không nhịn được hỏi tiếp:
-“Vậy hẳn ngươi biết tên đó là ai chứ?
-“Đúng, không những biết mà năm xưa ta còn từng đánh bại hắn, đẩy hắn tới chỉ còn một tia ý niệm, hắn ta là Kỳ Cùng, một trong chủ tướng của đạo quân hắc ám,”
-“Đạo quân hắc ám??”
-“Đúng, đạo quân hắc ám, một đạo quân chuyên đi xâm chiếm các tiềm vực yếu kém, mà năm xưa cũng chính là lúc mà Việt Tinh phòng hộ tới chu kỳ mỏng yếu, cho nên hắc ám đội quân mới tới xâm chiếm, chó nên lúc nãy không không thể nhận biết đươc thuộc tính của đối thủ là vậy, bây giờ ngươi là chủ của Huyền Vũ, cũng như chủ của Phù Đổng Côn, ta hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ, mọi chuyện còn lại đều nhờ vào ngươi”
Nói xong không đợi Bão trả lời, tàn hồn của Thánh Gióng đã biến mất vào đêm tối, Bão cũng kiệt sức chìm vào giấc ngủ, không còn biết gì nữa.