Vinh Quang [Esport]

chương 25: 25: mày nghĩ vì sao tao lại đến đây tất nhiên là vì muốn close…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ một câu như vậy đã khiến toàn bộ FTW bật cười.

Ngay cả Ninh Triết Hàm đang trầm cảm vì bị thua đấu tập cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Khung chat yên tĩnh giây…

Nguyên Trạch gõ: [Thật thú vị! Anh thích chú em rồi đấy]

Vệ Kiêu ngón tay như bay: [Người thích bố mày có thể xếp ba vòng quanh Trái Đất rồi đấy, nhưng tiếc là tôi không thể nhận được nhiều con trai như vậy]

Nhóc Ninh đang vây xem trợn mắt há mồm: Người kia là người đi đường trên mạnh nhất thế giới, là nhân vật có cấp độ truyền thuyết trong giới Vinh Quang, thế mà cũng dám đâm chọt, Đại Sư quá oách!

Nguyên Trạch gửi qua một cái emoji cười haha, câu tiếp theo không phải nói với Vệ Kiêu:

[Close, em tìm được bảo bối này ở đâu vậy, đáng yêu quá]

Đại Sư đang tự kỉ vì bị nói đáng yêu, đang định phản công thì…

Lục Phong giải tán người trong phòng đấu.

Ban đầu Close là người tạo phòng, hắn nhấn giải tán, tất cả mọi người đều bị đẩy ra.

Vệ Kiêu: “!”

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Phong.

Vẻ mặt Lục Phong lạnh lùng, không nhìn ra biểu tình gì.

Vệ Kiêu không cam lòng: “Tôi mới gõ xong tin mà, còn chưa kịp gửi đi…”

Gây thù xong chạy không phải là cách chơi của cậu.

Cảm giác chưa đấu đã thua này rất khó chịu!

Lục Phong liếc mắt nhìn cậu: “Đừng lãng phí thời gian với mấy người tẻ nhạt”

Trời mọe, xích mích giữa Close và Marshal là thật nè!

Vệ Kiêu còn muốn nói thêm gì đấy, nhưng lại nghe Lục Phong nhẹ giọng nói: “Thời gian đó dùng để Solo với anh không phải tốt hơn à?”

Vệ Kiêu: “!!!”

Không cam lòng cái quần què, Marshal cái quần què, hiện tại trong mắt Vệ Kiêu chỉ có Close!

FTW thắng trận đấu tập, cậu được solo với Lục Phong tiếng

Đệt! Nghĩ đến điều này, Vệ Kiêu sướng tê da đầu!

Thần Phong gõ gõ mặt bàn, hạ nhiệt cho Vệ Kiêu: “Khoan làm gì đã, tranh thủ xem lại video quay lại”

Ngọn lửa trong mắt Vệ Kiêu vẫn cứ hừng hực, không hề thay đổi, chuyện tốt phải giữ lại sau cùng, cậu đã chờ năm rồi, chờ thêm lúc nữa cũng không sao, hơn nữa cậu cũng muốn xem lại video thi đấu.

Khi đang đắm mình vào trò chơi, tầm nhìn và giác quan đều bị hạn chế, chỉ khi xem video quay lại thi đấu mới phát hiện ra nhiều vấn đề.

Cậu muốn xem xem mình và Nguyên Trạch chênh lệch đến mức nào.

Ghét thì ghét thật, nhưng thực lực của Nguyên Trạch không thể xem thường, nếu có cơ hội, Vệ Kiêu còn muốn đánh thêm một trận với anh ta.

Đương nhiên…

Nếu không chơi chuyên nghiệp thì cậu rất khó ghép đôi được với Nguyên Trạch.

Dù có chó ngáp phải ruồi ghép được, cũng không có ý nghĩa gì, trận đấu của người qua đường không có sự kích thích như trong trận đấu của tuyển thủ chuyên nghiệp.

Thần Phong đã chuẩn bị xong video, bắt đầu phát.

Anh vốn không định xem lại video ngay bây giờ, vì muốn quan tâm đến tâm lí tuyển thủ.

Bị đánh cho trầm cảm, quá trình xem lại cũng không có hiệu quả gì.

Tuyển thủ còn chưa dứt ra được cảm giác buồn bực vì bị thua trận, khi xem video quay lại cảm xúc ngăn cản việc xem xét khách quan, không chịu nhìn nhận sai lầm của bản thân, cũng không chịu thừa nhận cái hay của đối thủ, nói chung là tâm trạng không ổn định, xem lại cũng chỉ lãng phí thì giờ.

Nhưng ngày hôm này Thần Phong không bận tâm mấy thứ này.

Tuy lo lắng cho Vệ Kiêu, nhưng Thần Phong phải thừa nhận là cậu nhóc này có một năng lực phi thường.

Dưới áp lực không thể vượt qua Marshal cao như núi, Vệ Kiêu không hề hoảng loạn chút nào, còn có thể buông lời chửi người, vô tư thật đấy!

Mấy câu nói xấu kia của cậu, vừa khiến Nguyên Trạch dở khóc dở cười, vừa làm cho tâm trạng của FTW tốt hơn.

Đặc biệt là với người mới Ninh Triết Hàm, cảm xúc dễ dao động.

Nhóc đó dễ buồn nhưng cũng dễ vui vẻ trở lại.

Nhờ mấy câu đùa cợt của Vệ Kiêu, nhóc Ninh chắc không cần tìm bác sĩ tâm lý nữa…

Nếu tâm trạng của tất cả mọi người đều ổn, Thần Phong nhân cơ hội phát video quay lại luôn.

Anh phát trận thứ ba trước, cũng chính là trận mà có Nguyên Trạch tham gia.

Ván này bọn họ thua thảm nhất, nhưng lại là ván tiêu biểu nhất, suy cho cùng phải có Marshal thì L&P mới thật sự là L&P.

Cái đội hình hùng hậu này chưa thể hiện ra thực lực thật sự của họ khi đấu tập, nhưng điều này cho thấy khoảng cách giữa họ và FTW lớn như thế nào.

Xem video quay lại không phải việc gì dễ chịu, một trận đấu thường chỉ có phút nhưng khi xem lại có thể kéo dài suốt tiếng.

Khi xem lại thì cần phải xem lại từ nhiều góc độ khác nhau, ví dụ như góc nhìn tổng thể, góc nhìn của mỗi người trên từng tuyến đường, hơn nữa có những chi tiết nhỏ phải phát chậm nhiều lần.

Thần Phong làm huấn luyện viên nhiều năm như vậy, mắt nhìn rất tinh tường, không cần xem lại lần nữa cũng biết được trọng điểm là ở đâu.

Lỗ hổng lớn nhất trong ván thứ ba này là Ninh Triết Hàm, sau đó là Việt Văn Nhạc

Hai vị trí C (tấn công chính) này bị L&P chèn ép quá ác, đặc biệt là Ninh Triết Hàm, là người đi đường giữa, nếu nhóc bị cướp mất tuyến đường, phe mình gần như bị mất một phần ba quyền nắm giữ đường rừng, chỉ tiếc cho người đi rừng là Lục Phong, nếu đổi người khác, cho dù đối thủ là Gary, cũng bị vồ nát.

Ở bên Việt Văn Nhạc có thể gắng gượng chống đỡ, có lẽ do hồi sinh muộn, cậu ta từ đầu đến cuối cũng không giết được xạ thủ của đội bên kia, không chỉ tổn thất rất nhiều binh lính, mà còn để đối thủ mạnh lên rất nhanh, một sai lầm nhỏ tạo nên sóng gió, FTW bị đánh tan tác.

Về phía phụ trợ, Thần Phong không nói gì.

Không phải vì Bạch Tài quá giỏi, mà là do cậu ta quá bình thường.

Đây là tật xấu của anh Cải, không khiếu khích hay dính líu đến ai, cảm giác như cậu ta chưa chơi hết sức, nếu cậu ta không phạm sai lầm gì thì không ai chỉ trích được gì cậu ta cả.

Có người đã giải thích bằng một câu nói sâu sắc —— Bạch thần, thiếu mất linh hồn.

Cậu ta rất mạnh, nếu không FTW đã không dùng một số tiền lớn mời cậu ta đến, nhưng rõ ràng là cậu ta có thể mạnh hơn nữa, thế mà cứ không chịu phát huy.

Cuối cùng Thần Phong nói đến Vệ Kiêu.

Anh dừng lại, nói: “Xuất sắc”

Chỉ có hai chữ, nhưng từ miệng Thần Phong phát ra, có thể lên hot search.

Những người được Thần Phong dùng hai từ này để đánh giá đều trở thành trụ cột của khu thi đấu Trung Quốc.

Ví dụ gần đây nhất có một người là A Thụy.

Thụy thần ra mắt vào năm , cùng năm đó đã dẫn dắt đội ngũ thi đấu trên thế giới, lúc đó U rất được coi trọng, có hi vọng vượt qua vòng loại.

Đáng tiếc vận may U không tốt, ở vòng loại gặp ngay đội quán quân Châu Âu, bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, chán nản về nước.

Mặc dù thua nhưng màn trình diễn của A Thụy vẫn vô cùng xuất sắc, thậm chí còn lao thẳng vào bán kết giải đấu đôi với đội phó.

Cuối cùng chỉ đấy được huy chương đồng nhưng hoàn toàn xứng danh là tuyển thủ tân sinh mạnh nhất.

Gương mặt xinh đẹp không góc chết của huấn luyện viên Thần Phong nói ra hai từ ‘xuất sắc’ lại càng thêm quyến rũ, gương mặt này đã từng nổi đình nổi đám trong giới Vinh Quang, trở thành hình yêu thích của mọi người trong kho tàng memes.

Bây giờ Thần Phong lại tặng hai chữ này cho Vệ Kiêu.

Tuy bị Nguyên Trạch giết lần, nhưng Vệ Kiêu đã làm hết những gì một người đi đường trên phải làm.

Cậu kiềm chế Nguyên Trạch, cho dù phải hy sinh tính mạng của mình.

Thậm chí sau cùng còn tìm được cơ hội để giết Nguyên Trạch.

Người đi đường trên nếu có thể giữa chân đối thủ đã đủ tư cách, nếu có thể chèn ép được đối phương, thậm chí chèn ép được cả hai người là vô cùng xuất sắc.

Tuy đi đường trên không phải là sở trường của Vệ Kiêu, nhưng cậu có thể sẽ trở thành người đi đường trên mạnh nhất.

Làm được đến mức như vậy, Vệ Kiêu quả thật rất ghe gớm.

Lúc FTW nghiêm túc xem video quay lại, ở Bắc Mỹ L&P cũng đang xem video quay lại.

Họ phát lần trận thứ hai bị thua.

Người đàn ông tóc đen không rời mắt khỏi màn hình, một lúc sau cười nhẹ: “Bạn nhỏ này lợi hại thật đấy”

Gary chua chát nói: “Tôi không nhìn ra đấy”

Nguyên Trạch: “Đấu sĩ không phải là sở trường của cậu ấy”

Gary cắt ngang: “Không am hiểu Đấu sĩ mà cũng dám đi đường trên cơ đấy”

Đây là tướng mà tất cả tuyển thủ đi đường trên phải am hiểu, bởi vì tỉ suất được chọn rất cao, bắt buộc phải luyện giỏi.

Nguyên Trạch mỉm cười, đáy mắt lóe lên ánh sáng: “Cậu ấy là người đi rừng”

Gary: “Hả?

Huấn luyện viên của L&P nhướng mày: “Làm sao có thể chứ? FTW không bao giờ cần một người đi rừng dự bị.

Nguyên Trạch: “Không cần dự bị thật, nhưng cần một người trong đội hình chính”

Lão G gần như nhảy dựng lên: “Close sắp giải nghệ? Hắn mới chỉ có tuổi thôi mà? Hắn…”

Nguyên Trạch nhìn vào mắt tên ngốc này: “Cậu biết cậu hơn Close ở điểm nào không?”

Lão G: “???”

Nguyên Trạch búng trán cậu ta: “Cậu ngu hơn cậu ta nhiều đấy”

Lão G: “…………………… Fuck!”

Nguyên Trạch không lắm lời với người này nữa, tiếp tục xem video trận đấu.

Tròn tiếng đồng hồ sau, anh ta khẽ thở dài: “Đúng là thiên tài mà, thật khiến người khác phải ghen tị.

Anh ta nói bằng tiếng Trung, Gary học tiếng Trung với anh ta cũng miễn cưỡng nghe hiểu hai từ

–Thiên tài

Thứ Marshal ghét nhất chính là thiên tài.

Loại tồn tại này, vốn sinh ra để đứng cao hơn người khác, khiến người ta muốn tự tay hủy diệt nó.

Mặc dù Thần Phong khen ngợi Vệ Kiêu, nhưng anh cũng không bỏ qua bất kì thiếu sót nào.

Anh chiếu qua chiếu lại từng khung ảnh, phóng to từng cái cho Vệ Kiêu, từng câu từng chữ có thể khiến người khác suy sụp.

Nhưng mà…

Vệ Kiêu thẳng thắn gật đầu: “Đúng! Lúc đó em giống như bị thiểu năng vậy á, không ngờ con gà súng ngắn (vũ khí của tay súng tầm gần là súng máy) lại bắn vào khoảng dưới đại đao của em, sao em lại ngu như vậy cơ chứ…”

Thần Phong: “…”

Là một vị huấn luyện viên tuyển thủ càng khóc thì mắng càng ác, bây giờ anh lại có cảm giác hơi ngượng khi nói Vệ Kiêu.

Bây giờ thì mắng thế nào đây, không bằng để thằng điên này chửi mình cho xong.

Đầu hàng.

Huấn luyện viên Thần thế mà thua ở việc độc miệng!

Sau khi xem lại xong xuôi, Vệ Kiêu nhiệt huyết dâng trào, rất muốn hẹn đấu tập tiếp với L&P, sửa lại sai lầm, tìm lại danh dự!

Tất nhiên là không thể rồi.

Lục Phong đứng dậy nói: “Cũng đến giờ rồi, mọi người hoạt động tự do đi”

Dù sao thì bây giờ cũng đang là kỳ nghỉ ngơi, không cần thiết phải căng thẳng như vậy, nghỉ ngơi thả lỏng hợp lí cũng rất quan trọng.

Hắn vừa nói xong lời này, khát khao muốn thi đấu với L&P lập tức tan biến, cậu nôn nóng nhìn về phía Lục Phong: “Solo đi”

Lục Phong cúi đầu nhìn cậu: “Không đói bụng à?”

Vệ Kiêu: “Không!”

Lục Phong: “Nhưng anh đói”

“Éc…” Vệ Kiêu lẩm bẩm: “Ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, solo mới là quan trọng, sao không làm hai hiệp trước…”

Lục Phong đột ngột dừng lại, Vệ Kiêu suýt thì va vào lưng hắn.

Lục Phong quay đầu lại nhìn cậu: “Nếu ăn nhiều thì sẽ được thêm một tiếng”

Vệ Kiêu: “Đù!”

Sao Close lại tốt như vậy cơ chứ!

“Ăn chừng nào thì tính là nhiều?” Vệ Kiêu bắt đầu suy tính.

Lục Phong nghĩ một hồi: “Nhiều hơn Thang Thần”

Thang Thần nằm yên cũng trúng đạn: “”??? Ý chú là gì đấy, lão Lục ý chú là sao? Chú chê anh ăn nhiều à? Hu hu hu FTW bọn mình không phải lắm tiền sao? Ông đây chỉ ăn hơi nhiều chút thôi mà chú không nuôi nổi nữa à?”

Thang Thần bị nghiện diễn kịch, ngả đầu vào vai Thần Phong: “Nó chê em kìa, nó thấy em giải nghệ thì không cho em ăn nữa”

Thần Phong bị anh ta áp sát đến mức đứng lảo đảo: “Một bữa ăn hai con cua hoàng đế cũng chưa đủ no, ai mà nuôi nổi cậu?”

Thang Thần: “Hầy, giải nghệ thì mất hết nhân quyền, giới Esport này lạnh lẽo như gió mùa đông”

Vệ Kiêu hai mắt sáng lên: “Thang Thần, đi ăn thôi nào!”

Thang Thần: “… …”

Ánh mắt tên này không giống như muốn ăn cơm mà muốn ăn mình thì đúng hơn!

Đồ ăn ở FTW rất ngon, còn đặc biệt mời một vị bếp trưởng đến làm bữa tối, cách biệt hoàn toàn với chiến đội hàng xóm phải gọi đồ ăn bên ngoài về mỗi ngày.

Không hổ là câu lạc bộ xứng đang với danh hiệu dưỡng sinh trong truyền thuyết FTW.

Vệ Kiêu vì Solo mà ăn như sắp chết đói đến nơi, một bữa ăn đủ lượng thức ăn của một ngày.

Thang Thần cảm thán: “Tuổi trẻ thích thật, tràn trề tinh lực”

Ai ngờ sau khi ăn xong Lục Phong lại có việc phải xử lí.

Vệ Kiêu không muốn làm phiền, chỉ có thể bị Đậu Tương kéo đi dạo sau bữa tối.

Dựa trên nguyên tắc chuẩn mực rằng mình khổ thì thằng bạn không được sướng của bản thân, Vệ Kiêu kéo luôn Bạch Tài theo.

Lão Bạch còn nghiện nhà hơn cả cậu: “Cái dmm, mày tình nguyện bị chó hành hạ nhưng tao không muốn”

Vệ Kiêu: “Mày được Đậu Tương hôn nhiều như thế rồi sao có thể làm người chú độc ác tàn nhẫn như vậy?”

Bạch Tài nhìn Đậu Tương…

Đậu Tương thấy nhiều trai đẹp hơn rồi, cảm thấy ghét bỏ nước luộc bắp cải này: “Gâu gâu” Tạm chấp nhận được.

Bạch Tài tức giận đến trong lòng đau xót: Chủ nào chó nấy, cùng một giuộc cả!

Một lúc sau, Lục Phong gửi đến một tin nhắn: “Anh xong việc rồi”

Vệ Kiêu lập tức giao dây dắt chó lại cho Bạch Tài: “Người anh em! Con trai tao giao cho mày đấy!”

Bạch Tài khóe miệng giật giật: “Cmm, mày biết bây giờ mày giống gì không?”

Vệ Kiêu: “Hả?”

Bạch Tài nói mỉa: “Y chang một…”

Vệ Kiêu cướp lời: “Con vợ đói khát?”

Bạch Tài: “… … … … Đệt!”

Vệ Kiêu chớp mắt với cậu ta vài cái, nói một câu khiến Bạch Tài suýt tắc thở

“Mày nghĩ vì sao tao lại đến đây, tất nhiên vì thèm khát ~ tài năng của Close rồi!”

Bạch Tài: “… … … … …”

Cứ buông thả

Cho mày thoải mái buông thả đó!

Có ngày chết luôn ở trên giường!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio