Ủa, tiền tiêu vặt?
Chương trước tôi có dịch là tiền riêng nhưng đến chương này tôi thấy để tiền tiêu vặt sát nghĩa hơn nên đổi
Cho dù là nhóc điên Vệ cũng hoang mang.
Trong phòng huấn luyện im phăng phắc, không ai dám phát ra tiếng động gì, ai cũng muốn chui xuống lỗ cho rồi.
Thần Phong: “…”
Lục Phong nhìn anh: “Có chuyện gì rồi”
Thần Phong tóm tắt lại sự tích anh dũng của Vệ Kiêu.
Và tất nhiên, Bạch Tài lại bị đào lại quá khứ.
Đúng là muốn vết thương khỏi hẳn thì phải cho tiếp xúc với bên ngoài.
Chỉ trong một tiếng đồng hồ, tâm lý của Bạch Tài đã có sự thay đổi lớn.
Sa với chả sút, phản với chả bội, thằng gà Chu Hưng Phi không xứng để anh Cải tuyệt vọng đâu!
Lục Phong nghe xong, nhìn về phía Vệ Kiêu nói: “Sau này đừng lấy tiền của mình nữa, mấy chuyện này cứ lấy tiền của câu lạc bộ mà dùng”
Phòng huấn luyện: “!!!”
Mắt của huấn luyện viên Thần Phong sắp bay vào vũ trụ rồi!
Vệ Kiêu lập tức vui vẻ: “ đội trưởng tuyệt quá!”
Khóe miệng Bạch Tài run rẩy, mẹ mày, không tính vụ nói chuyện tục tĩu, đã nói thì ít nhất thêm dấu câu vào đi chứ! Cái kiểu ăn nói lạ đời gì thế!
Lục Phong: “Hả?”
Vệ Kiêu cảnh giác, lập tức đổi giọng: “Đội trưởng anh thật là tốt!” Nghe rất ngoan ngoãn.
Tai Lục Phong khẽ chuyển động, vẻ mặt không đổi: “Ừm”
Vệ Kiêu nói thêm: “Nhưng anh đừng lo, tiền này không mất được đâu!”
Cậu nhìn về phía Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc: “Các anh em, đội trưởng đã rộng lượng như thế, chúng ta không thể để anh ấy thất vọng được, cuộc chiến này không chỉ vì sự trong trắng của Bạch Tài mà còn là vì thể diện của đội trưởng nữa!”
Bạch Tài bất lực giải thích: “Trong trắng cái con khỉ ấy…”
Thần Phong cũng đau đầu, về chuyện truyền lửa này, Vệ Kiêu nhận thứ hai thì không ai dám làm thứ nhất.
Sau khi Vệ Kiêu dập lửa, cậu bắt đầu nghĩ đến chuyện tiền bạc.
Cậu ngồi ngay ngắn bên cạnh Lục Phong, bởi vì anh Cải quá may mắn nên hôm nay cậu ta tiếp tục làm chủ phòng, quyền bấm chọn đối thủ nằm trong tay anh Cải, trước khi vào trận Vệ Kiêu chỉ cần treo máy là được.
Cậu đến gần hỏi nhỏ Lục Phong: “Đội trưởng, vụ tiền tiêu vặt là sao vậy?”
Cứ khiến người ta băn khoăn mãi!
Hai chữ này lên mạng tra định nghĩa thì chỉ thường phát sinh giữa các cặp đôi thôi.
Lục Phong vì vướng chuyện lúc nãy nên vẫn chưa bắt đầu chọn đối thủ:
“Em thấy sao?”
Vệ Kiêu nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ triệu kia là tiền tiêu vặt của anh? Anh có bạn gái rồi sao?”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu thậm thụt nói: “Là ai vậy? Sao không thấy phong thanh gì vậy, đội trưởng…”
Lục Phong cắt ngang: “Vệ Kiêu”
Vệ Kiêu: “Có!”
Lục Phong: “Đó là tiền tiêu vặt của cậu”
Vệ Kiêu hoang mang-ing: “Ơ?”
Lục Phong nhìn cậu đầy ẩn ý.
Vệ Kiêu cảm thấy hồi hộp, không hiểu sao lại nhớ lại mấy lời mình nói linh tinh trước kia ——
Bạn gái em rất có năng lực, nhưng bên trong lại rất đáng yêu…
Dễ thương nhất là lúc trêu chọc người ta, cứ chơi đùa trái tim của tôi suốt…
Đệt, không thể nào!
Lục Phong đẩy cái đầu nhỏ của cậu sang: “Ghép được đối thủ rồi kìa”
Vệ Kiêu quay đầu xem, ồ, trận đấu bắt đầu rồi.
Nếu muốn nằm trong TOP thì chỉ thắng thôi chưa đủ, phải thắng được nhiều trận nhất có thể trong thời gian quy định.
Cho nên thời gian rất quan trọng, phải trân trọng từng phút từng giây.
Nhưng…
Vệ Kiêu vẫn cảm thấy khó chịu, cậu cứ cảm thấy Lục Phong đang ám chỉ gì đó.
Chẳng lẽ đội trưởng thật sự là ông sếp kia.
Sếp là bạn gái cậu, bạn gái cho cậu tiền tiêu vặt?
Trong đầu Vệ Kiêu bây giờ rất hỗn loạn…
Bạch Tài: “Mày muốn chơi gì?”
Vệ Kiêu: “Đạo tặc bóng đêm”
Nói xong, Vệ Kiêu thở dài, tỉnh táo lại.
Việc quan trọng bây giờ là thi đấu, tối này còn phải trả thù nữa, không được phân tâm!
Chuyện tiền tiêu vặt này không vội, để tối nay về hỏi rõ “bạn gái” sau!
Lục Phong nhìn cậu, trong mắt hiện lên ý cười khó thấy.
Hắn cố ý.
Cố ý kích thích Vệ Kiêu, để cậu bối rối.
Phẩm chất tâm lý tốt không phải chỉ là bình tĩnh khi lên sàn đấu, mà còn phải chịu được áp lực lớn, khi gặp tình huống bất ngờ thì có thể nhanh chóng ổn định cảm xúc.
Điều hấp dẫn của thi đấu đó là không thể đoán trước được gì.
Tất cả bất ngờ, biến cố, sự cố đều có thể phát sinh.
Có thể ổn định cảm xúc dưới tầng tầng áp lực mới gọi là tâm lý mạnh mẽ.
Hiển nhiên, Vệ Kiêu có phẩm chất này.
Cậu có thể phân biệt được việc nên ưu tiên, biết điều chỉnh theo mức độ ưu tiên.
Đây không phải là thứ muốn là được, nó phụ thuộc vào tính cách và trải nghiệm của mỗi người.
Nghĩ đến thời thơ ấu của Vệ Kiêu, Lục Phong cảm thấy tim mình nhói đau——
Đằng sau sự xuất sắc chính là hi sinh.
Khi vào game, Vệ Kiêu quên sạch chuyện đội trưởng và sếp.
Cậu điều khiến đạo tặc bóng đêm lưỡi liềm đỏ, trong lòng cảm thấy dâng lên một cảm xúc mới lạ
Đây là lần đầu tiên cậu chơi với tư cách là người đi rừng mới của FTW.
Mặc dù đây không phải là trận đấu chính thức, dù cho đây chỉ là thi đấu tự do, dù cho không ai biết đến… Vệ Kiêu vẫn cảm thấy khác trước.
Như thể lúc này, cậu hoàn toàn nắm giữ được đạo tặc bóng đêm.
Thực sự thử khắc tên mình lên chiếc áo choàng đỏ tươi
Theo tôi thì do skin của đạo tặc bóng đêm mà Vệ Kiêu dùng có màu đỏ, việc ‘khắc tên mình lên chiếc áo choàng đỏ tươi’ giống như việc tạo ra một đạo tặc bóng đêm của riêng mình á.
Trước đây do Lục Phong chơi đạo tặc bóng đêm nên mọi người đều gán Lục Phong với tướng này.
Bây giờ Vệ Kiêu có thể có đạo tặc bóng đêm của riêng mình nên mới có cảm giác khác.
Đó là ý kiến của tôi, các cô có ai đọc raw rồi có cách hiểu đúng hơi thì cứ chia sẻ với tôi nhé
Vệ Kiêu thờ nhẹ một hơi: “Lão Bạch, dọn quái khu xanh trước”
Bạch Tài: “Được”
Ván đầu tiên, Vệ Kiêu và Bạch Tài chèn ép đối thủ từ đầu đến cuối.
Đạo tặc bóng đêm hỏa lực đầy mình khiến thợ săn băng của đối thủ lạnh gáy, ở giai đoạn sau, thấy có ký hiệu ẩn thân, cậu sợ đến mức phải rút về trụ chính hồi máu, tiếc là vẫn không tránh được đòn trí mạng kia.
Thần Phong đứng sau lưng Bạch Tài.
Đúng như nhiều bình luận viên hàng đầu nói, hỗ trợ của FTW rất tốt, nhưng vẫn có thể tốt hơn nữa.
Cậu ta làm mọi việc không có gì sai sót, nhưng lại chưa khi nào muốn đột phá bản thân.
Nhưng Bạch Tài hiện tại không giống vậy.
Nhiệt huyệt nguội lạnh được nhóm lên, máu nóng chạy dọc khắp cơ thể!
Trong ván thứ hai, Vệ Kiêu và Bạch Tài gặp Lý Thuần, cái vị MID của U mật báo cho họ lúc trưa
Vệ Kiêu đã từng kể cho Bạch Tài nhưng anh Cải vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn.
Vệ Kiêu nhắn vào khung chat: [Anh Thuần, xin lỗi nha]
Tại thời điểm đó, Lý Thuần vẫn chưa ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra, sau đó…
“A a a!”
“A a a a!”
“A a a a a!”
Mọi người trong phòng huấn luyện của U: “Chú mày bị làm sao thế?”
Lý Thuần nước mắt lưng tròng: “Quiet, Quiet hổng phải là người!”
Là một MID, một pháo đài MID, nhược điểm trí mạng của anh chính là máu mỏng chân ngắn.
Gặp phải cuồng tặc như người điên này, chiêu thức hỏa diễm của Lý Thuần là một chiêu thức thụ động, đúng vậy… chuyên môn phục vụ hết mình cho cuồng tặc!
Hết trận, Bạch Tài nhìn về phía Vệ Kiêu nói: “Mày có cảm thấy mình hơi ác không?”
Vệ Kiêu bẻ đốt ngón tay nói: “Anh em thân thiết là phải vậy đó”
Sau trận này, Lý nhút nhát có thể đổi tên là lý can đảm, cuồng tặc thì có gì mà phải sợ, có đáng sợ bằng Quiet không?
Hai người họ mỗi trận đều lấy được điểm, nom hứa hẹn hơn so với hôm qua nhiều.
Ngày hôm qua không phải là hai người họ không nghiêm túc, mà là chưa được khai sáng.
Một người chỉ nghĩ đến việc luyện TOP, một người thì lo lắng bị trừ tiền, trong tình huống đó, kiếm được điểm của các nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp là nhờ sự ăn ý nhiều năm của họ.
Hôm nay thì khác, Vệ Kiêu giống như con ngựa hoang thoát cương, lao nhanh hết cỡ, không ai có thể ngăn lại.
Dưới sự dẫn dắt của cậu, Bạch Tài chỉ có thể nỗ lực đuổi theo.
Ván thứ ba bọn họ ghép được với người đi rừng của Black Knights, đội xếp thứ của hôm qua.
Vệ Kiêu: “Black Knights thuộc khu thi đấu Châu Âu đúng không?” OD cũng ở khu này.
Bạch Tài: “Đúng”
Vệ Kiêu: “Dập anh ta đi!”
Đi rừng của Black Knights: “???”
Vua đi rừng của khu thi đấu Châu Âu bị nhắm vào một cách khó hiểu.
…FTW Quiet có vấn đề gì không vậy?
Không phải là tuyển thủ đường trên à, sao lại đi rừng ác liệt như vậy?
Vào ván thứ , bọn họ được xếp vào trận đấu đôi.
Đối thủ vẫn là người quen, đó là cặp đấu đôi của khu thi đấu Hàn Quốc mà Vệ Kiêu và Nguyên Trạch đã từng gặp trong trận đấu biểu diễn lúc trước.
Khu thi đấu Trung Quốc đã đặt cho họ một cái tên CP cùng theme với tổ hợp Cẩm Lý——Cá chép.
Đội cá chép từng bị đạo tặc bóng đêm của Vệ Kiêu gọt cho trầm cảm, lúc này vô cùng căng thẳng.
Trùng hợp như vậy sao!
Vệ Kiêu cười hì hì: “Lão Bạch, nhớ theo kịp tao đấy”
Bạch Tài: “Có một câu hát rất hợp với mày…”
Vệ Kiêu: “Hả?”
Anh Cải cất lên giọng hát: “Nụ cười của chàng như con chó dữ, cắn vào gáy của hắn…”
Chế từ bài Đạo Tướng Hành
Họ không hề biết là người hâm mộ xem đấu trong nước đang phát cuồng lên!
Ban đầu có rất ít người xem họ thi đấu, Vệ Kiêu có gáy to đến đâu thì cũng chỉ là tân binh mà thôi
Nhiều tuyển thủ nổi tiếng thi đấu tự do như vậy, mọi người nhìn hoa cả mắt, chọn người để xem chẳng khác gì hoàng đế chọn người trong hậu cung người, ai rảnh xem hết.
Nhưng chỉ cần lọt hố Vệ Kiêu thì không ai có thể thoát ra
[Hai người này là ma túy hay sao vậy!]
[Mạnh vậy cơ á???]
[Người đi rừng này là TOP của FTW đúng không?]
[Đù, cậu ta điên rồi sao, giết gì mà gớm vậy!]
Fan lâu ngày đã xem hết cả tập bình tĩnh phổ cập khoa học: [Nhớ xem lại mấy trận trước, trận nào cũng là hiện trường cắn xé hết!]
Bình luận hoang mang-ing: [Hiện trường cắn xé?]
Người phát minh ra từ này giải thích: [Cắn xé kẻ thù thành hai mảnh]
Sau khi được phổ cập, những người qua tình vô tình nhấn vào do dự một hồi nhưng vẫn tiếp tục xem.
Sau đó…
Dùng từ cắn xé còn lịch sự chán!
Kiểu này có khác gì mấy con chó dại đâu chứ!
A Ly và A Vũ của SK sau khi hết trận đã ôm đầu khóc rống.
Ủa, gì vậy trời!
Chẳng phải Quiet là người mới ư? Sao nhìn giống bạn nối khố đã chinh chiến nghìn trận của phụ trợ FTW hơn thế!
Hai người họ thật sự vô cùng ăn ý
Trong năm qua, hơn ngày, Vệ Kiêu và Bạch Tài đã cùng nhau đấu đôi không biết bao nhiêu trận, con số đáng kinh ngạc như sao trên trời.
Nói thế nào nhỉ, ở mức độ nào đó, anh Cải thật sự rất may mắn
Ngày hôm qua bọn họ muốn kích thích, anh Cải ghép được với đủ loại lão súc sinh, khiến cho Vệ Kiêu thua vô cùng sáng khoái.
Hôm nay họ muốn kiếm điểm, anh Cải thậm chí còn không gặp trắc trở gì, cả quá trình đều xem Vệ Kiêu hoành hành, quậy tưng bừng cái hẻm núi.
Thoát cái đã được tiếng, anh Cải cảm thấy được đau ngón tay đã lâu không gặp.
Đúng vậy…
Chắc sau vụ này, bàn phím của cậu ta sẽ bị gõ cho bể mất!
Phía FTW tràn đầy nhiệt huyết như vậy, hai đội còn lại cũng đang chăm chỉ cày cấy.
Lão G ngày hôm nay giành giật từng điểm, từng giây, để tăng tỷ lệ thắng thậm chí đấu đôi với hỗ trợ bên mình.
Người đàn ông từng gáy chỉ có kẻ yếu mới đấu đôi đã bắt đầu tự vả để giành lấy vị trí đầu tiên.
Nhưng mà….
Còn phút nữa là hết thời gian, lão G toàn thắng ngẩng đầu lên.
Rất tốt!
L&P hơn điểm thắng hiểm.
Đội đứng đầu có quyền chọn trước, hôm nay hắn muốn bùng nổ…
“Đụy mọe!” Lão G chửi tục bằng tiếng Trung sứt sẹo.
Nguyên Trạch luôn để ý đến bảng xếp hạng nên biết kết quả như thế nào.
Thứ nhất: L&P
Thứ hai: Pro
Thứ ba: FTW.
Lão G điên mất thôi: “Sao FTW lại đứng thứ !”
Ba đội đứng đầu chỉ có thể chọn, chứ không thể bị chọn.
Lão G nỗ lực nửa ngày——
Lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng?.