Vĩnh Sinh

chương 1095: nguyên tiên lão tổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thủ lĩnh thái thượng trưởng lão của Hư gia thực lực còn trên cả Đạo Húc thánh tử, là nhân vật trung giai trong cảnh giới vô thượng Tổ Tiên, siêu việt hơn xa so với một số Tổ Tiên sơ giai.

Thế nhưng hắn lại bị một chưởng của Phương Hàn đánh cho lăng không nổ mạnh, biến thành huyết vụ khắc trên vách tường, lún thật sâu vào, đã trở thành một đạo nhân huyết hình.

Đây là lực lượng cùng thần thông lớn cỡ nào mới có thể làm được?

Pháp lực của Tổ Tiên trung gian hơn xa so với Tổ Tiên sơ giai, thế nhưng đối mặt với Phương Hàn thật giống như kiến càng mà thôi.

Một chưởng đánh bay thủ lĩnh thái thượng trưởng lão của Hư gia, sau đó quang vũ toàn thân Phương Hàn thu liễm lại, ngay cả khí tức cũng không có, chậm rãi bước về chỗ ngồi: "Các ngươi không thể nào thắng được ta. Mau thả Hư Mộ Vân ra, để ta mang về Vũ Hóa Môn, ta còn có thể lưu chút tình cảm đối với các ngươi, bằng không Hư gia cũng sẽ có kết cục giống như Nam Cung thế gia vậy."

Đạo huyết nhân trên tường vặn vẹo, phát ra tiếng kêu thảm thê lương, thủy chung không cách nào thoát ra khỏi bức tường, tiếng kêu lại quanh quẩn trong đại điện, làm cho người ta sởn tóc gáy, một số chân truyền đệ tử bán Kim Tiên ở bên ngoài thiếu chút nữa hôn mê.

Trong Hư gia, đệ tử cũng chia làm ngoại môn, nội môn, chân truyền, hạt giống hạch tâm, Thánh tử... Giống như môn phái, nhưng tất cả mọi người đều mang họ Hư, là thứ xuất của Hư gia.

Một đại gia tộc phồn vinh, tại mấy ngàn năm Thiên giới có thể sinh ra hơn vạn, ức dân cư.

Hư gia là đại gia tộc, dân cư cũng không biết nhiều bao nhiêu.

Thiên giới không có sinh lão bệnh tử, chỉ cần có một vị cao thủ tọa trấn, đời đời con cháu sinh sôi nảy nở phi thường dễ dàng.

Hiện tại nếu như Phương Hàn tới một đại châu xa xôi hoang tàn vắng vẻ nạp mấy vạn thiếp, tìm một số nữ tiên, như thường cũng có thể sinh ra rất nhiều đời con cháu.

"Phong Duyên! Ngươi cho rằng ngươi chiếm được truyền thừa của Cốt Thánh là có thể tới Hư gia diễu võ dương oai sao? Chẳng lẽ thật sự cho rằng không có ai có thể trị được ngươi?"

Khuôn mặt của thanh niên huyết mạch đích hệ Hư Nhân Chủ cũng trở nên xanh lét.

"Ta đây chỉ cho các ngươi một lời cảnh cáo nho nhỏ, nếu quả thật là diễu võ dương oai, cả đám các ngươi đều phải chết. Ta không phải Vô Thường, lúc trước Vô Thường ở sơn môn nhà các ngươi bắt người của Thiên Đình đi, kích thương chín đại thái thượng trưởng lão nhà các ngươi. Nhưng mà trong mắt của ta, hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi."

Phương Hàn bất động thanh sắc.

"Gì? Ngươi biết chuyện Vô Thường vừa mới xuất hiện?" Một vị thái thượng trưởng lão bị kích thương ngây ngẩn cả người, đay là một chuyện dọa người vừa mới phát sinh tại Hư gia.

"Đương nhiên là ta biết, ta đều đã thôi toán ra cuộc chiến trên sông Lương Hư Hà." Phương Hàn nhẹ vỗ lên tay vịn của tọa ỷ,.... bộp bộp bộp, một chuỗi thanh âm tựa hồ như âm phù đoạt mệnh.

"Nếu như các ngươi không muốn chuyện này truyền ra ngoài thì mau đem Hư Mộ Vân ra, để chúng ta mang về Vũ Hóa Môn." Đạo Húc thánh tử trông thấy Phương Hàn đại phát thần uy, trên mặt cũng hiện ra vẻ khiếp sợ, hắn biết ngay cả / lực lượng Phương Hàn cũng chưa dùng hết.

Nếu như xuất ra toàn bộ lực lượng, chỉ sợ Nguyên Tiên, cảnh giới trên Tổ Tiên cũng không vững vàng như hắn.

Có thực lực như vậy quả thật là có thể quét ngang tại Thiên giới.

Ô ô, ô ô ô!

Không biết là ai âm thầm thổi kèn, tiếng kèn thê lương giống như Triệu Tập Lệnh của đại quân Thiên giới. Lập tức nguyên khí bốn phía đều gợn sóng theo thanh âm này.

Táng Kiếm Đại Hà!

Huyết hình trên vách tường lập tức được nguyên khí gia trì, bay ra khỏi vách tường, qua một hồi biến hóa, liền biến thành thủ lĩnh thái thượng trưởng lão chẳng qua là sắc mặt tái nhợt, nguyên khí đại thương.

Phương Hàn đã hạ thủ lưu tình rồi, bằng không một kích có thể giết chết hắn mười lần.

Từ lúc chưa tấn thăng làm Tổ Tiên, Phương Hàn đã có thể diệt sát Tổ Tiên, đùa bỡn Âu Dương Xương lão tổ thật giống như tiểu hài nhi vậy. Về sau lại trải qua hấp thu tàn phiến Tạo Hóa thần khí, Thương Tâm Cung, Tuyệt Tình Tiến. Càng có thể kích thương chín đại Tổ Tiên của Hư gia.

Sau đó hấp thu thượng phẩm tiên khí Bát Bộ Phù Đồ, tất cả tu vi của Đồ Cương, tấn chức Tổ Tiên. Thực lực cường đại gấp mười lần so với khi chưa tấn chức.

Tu vi như vậy, thổi một hơi có thể giết chết Tổ Tiên cấp thấp, huống chi là trực tiếp xuất thủ?

Nhưng mà Phương Hàn cũng không muốn giết người tại Hư gia, là vì nể mặt mũi của Hư Mộ Vân.

"Phong Duyên sư đệ, Hư gia phát động đại trận, đây là thanh âm phát ra từ Hư Vô Chi Hào Giác, mỗi một lần phát ra, chính là đại sự mà Hư gia gặp phải, những lúc quan đầu khẩn yếu khi kẻ thù xâm lấn, bọn họ muốn liên hợp tấn công chúng ta? Chúng ta làm sao bây giờ? Giết ra ngoài, hay là yên lặng theo dõi kỳ biến?" Hiện tại Đạo Húc thánh tử tựa như trở thành người tâm phúc của Phương Hàn.

"Không sao, cho dù có phát động trận pháp đi nữa cũng không ngăn cản được chúng ta. Chúng ta muốn đi thì đi. Trừ phi là Thánh nhân của Hư gia xuất thủ. Nhưng mà... Thánh nhân sẽ không dám xuất thủ."

Phương Hàn nhớ tới Hỗn Loạn Thiên Quân.

Vị Thiên Quân cự đầu trốn tránh Thiên Đình này đã tới Thiên giới, âm thầm thủ hộ chính mình. Nếu như gặp nguy hiểm, hắn mới đi ra. Đương nhiên, Phương Hàn rất muốn chủ động liên lạc thoáng cái với Hỗn Loạn Thiên Quân, để vị Thiên Quân này chỉ điểm Đạo thuật, nhất định sẽ đột tiến. Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi.

Tiếng kèn không ngừng vang vọng.

Rất nhiều bóng người từ sâu trong Hư Lượng Sơn bay ra.

Đều là một số ít cao thủ Hư gia tiềm tu, ngàn vạn đệ tử hạt giống hạch tâm. Hiện ra nội tình hùng hậu của gia tộc.

Tạo thành đại trận!

Có người cao giọng, liên tục kêu gọi, thật giống như triệu hoán oan hồn từ thái cổ vậy.

Lập tức một số Kim Tiên pháp lực cao thâm đã hợp thành từng tòa đại trận, mỗi một trăm vị Kim Tiên quán thông nguyên khí, đứng tại không gian đứt gãy, phong tỏa toàn bộ đia vực.

Từng đạo từng đạo nguyên khí cầu vồng từ trên rủ xuống, sát khí tỏa ra từ sâu trong lòng đất, liếc mắt thật sâu nhìn qua, Phương Hàn liền phát hiện sâu trong lòng đất, từng tầng đại võng đã ngưng tụ thành hình.

Là thiên la địa võng.

Ngón tay của hắn hơi chút vẽ trên không trung, hỏa hoa lập tức tuôn ra. Trong không khí lại xuất hiện một số điện hỏa hoa rời rạc.

Mở ra thần nhãn, Phương Hàn lại lần nữa trông thấy trong không khí của cả Hư Lượng Sơn, khắp nơi đều có những đạo phù lục tia chớp thật nhỏ, những phù lục này có lực sát thương rất lớn, thế nhưng lại không có chút thương tổn nào đối với đệ tử Hư gia. Chỉ có tạo thành đả kích mang tính hủy diệt đối với người ngoài.

Hơn nữa cũng không chỉ có phù lục tia chớp, còn có một số tiểu phù lục kiếm hình, nhỏ như không gian bụi bặm, cũng là một môn cấm pháp.

"Phong Duyên, Đạo Húc thánh tử, Thần Nhất Mi, các ngươi dám quấy rối Hư gia ta? Chính là tự rước lấy nhục. Thật tưởng cho rằng Hư gia ta là giấy sao?"

Hư Nhân Chủ ha ha cười, trông thấy đại trận đã bố trí xong, hắn hùng hổ bước ra: "Nhanh chóng thả Quốc thúc ra, nếu không ba người các ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt tại đây. Hư gia chính là nơi đầm rồng hang hổ, không ai có thể xâm nhập vào mà thành công thoát ra."

"Đầu năm nay thật sự là có rất nhiều người không muốn sống nữa, xem ra phân lượng của tên Quốc thúc này cũng không cao, còn cho các ngươi bố trí đại trận tới giết ta. Chỉ có thể bắt ngươi, dùng Ma công tra tấn, mới có thể để người thả Hư Mộ Vân ra."

Phương Hàn thở dài một hơi, một lần nữa đứng thẳng dậy.

Một đạo minh quang hình ô một lần nữa dựng lên.

Đây cũng không phải là Vô Thiên Tán, mà là hắn dùng phù lục Kỷ Nguyên Thần Quyền bắt chước Vô Thiên Tán chèo chống, vạn pháp bất xâm, cũng có tư vị coi trời bằng vung.

Bước chậm hành tẩu, trong không khí, vô số phù lục rời rạc đánh lên quang minh hình ô, phát ra từng đạo tia điện hỏa quang, lại không có chút điểm dấu vết tổn hại nào.

Hành Giả Vô Cương!

Phương Hàn liền đi tới trước mặt tên thanh niên đích hệ huyết mạch Hư Nhân Chủ, tất cả mọi người đều trở tay không kịp, bất kỳ đại trận cấm pháp nào cũng không ngăn cản được cước bộ của hắn, nhàn nhã dạo chơi, lấy tính mạng người ta.

Đại thủ tung ra môt trảo.

Tay của Phương Hàn thật giống như Minh thần thu hoạch tính mạng, thật giống như Thiên Quân đứng đầu quần tiên, hơi chút khẽ động chậm rãi duỗi ra bao phủ phạm vi rất dài. Cả thiên địa tối sầm lại, Hư Lượng Sơn, Hư gia giống như bị bao phủ ở trong đó.

Sắc mặt của Hư Nhân Chủ cuồng biến, muốn chạy trốn, thế nhưng thủ chưởng của Phương Hàn che khuất bầu trời, phá hủy hết thảy, căn bản hắn không thể nhúc nhích được.

"Phá nhật trên trời, cực đạo Vũ Thần!"

Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, một quyền đánh lên trời, muốn xuyên thủng màn đêm, thu lấy quang minh! Trên người của hắn xuất hiện từng mảnh áo giáp, khiến hắn trông giống như một vị Vũ Thần.

"Hư Nhân Chủ? Chủ nhân trong đám người, đúng là cuồng vọng. Đáng tiếc chính là ngươi cũng không phải là chủ của chúng nhân!" Trên bàn tay Phương Hàn xuất hiện rất nhiều con mắt lôi quang, mỗi một con mắt đều lớn như ngọn núi, lạnh lùng nhìn người.

"Hình Chi Thủ!"

Tất cả cao thủ của Hư gia trông thấy đại thủ nhãn cầu này xuất hiện, sắc mặt đều cuồng biến, liên tiếp lui về phía sau.

Hình Chi Thủ bao trùm xuống.

Hư Nhân Chủ phát ra tiếng kêu thảm, bị Phương Hàn trực tiếp trấn áp.

Quang thải đầy trời tan đi.

Phương Hàn dùng một tay xách Hư Nhân Chủ đi vào trong đại điện, ngồi xuống. Bàn tay nhấn một cái, Hư Nhân Chủ liền ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, trong thất khiếu thẩm thấu ra máu tươi.

"Quỳ xuống hảo hảo tỉnh lại, có giao Hư Mộ Vân ra hay không? Nếu không, ta sẽ để ngươi quỳ tại đại châu phồn hoa nhất Thiên giới, cũng không phải ba ngày ba đêm nữa, mà là ba năm. Ta không sợ Nam Cung thế gia, đồng dạng cũng không sợ Hư gia."

Phương Hàn nói.

"Ngươi! Phong Duyên, mau chóng dừng tay, Hư Nhân Chủ chính là huyết mạch đích hệ của Hư gia ta. Ngươi tuyệt đối không thể động đến hắn, nếu không sẽ gây ra mâu thuẫn không thể hòa giải giữa Vũ Hóa Môn cùng Hư gia ta, sẽ phải giải quyết bằng đại chiến!"

Một vị thái thượng trưởng lão sợ ném chuột vỡ bình không dám động thủ, sợ tên Hư Nhân Chủ kia bị thương.

"Vậy sao? Vậy hãy thả Hư Mộ Vân ra."

Đạo Húc thánh tử nói.

"Chúng ta đã tiếp nhận lời cầu hôn của một vị thiếu chủ Hiên Viên thế gia. Nếu không các ngươi thương lượng với Hiên Viên thế gia đi?" Một vị thái thượng trưởng lão khác lên tiếng.

"Đi ăn ct đi!" Đạo Húc thánh tử tức giận mắng: "Đến lúc này mà các ngươi còn rề rà chày bửa? Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phỏng. Phong Duyên sư đệ, phế tên Hư Nhân Chủ này đi, để ta xem hắn rốt cuộc trọng yếu hay Hư Mộ Vân trọng yếu. Bất kể là ai, muốn đối phó với đệ tử của Vũ Hóa Môn, nhất định phải trả giá đắt."

"Cũng tốt! Ta liền thu lấy pháp tắc Tổ Tiên của hắn, biến hắn thành người thường." Thủ chưởng của Phương Hàn liền đặt lên trên đỉnh đầu của Hư Nhân Chủ.

"Lão tổ tông cứu ta! Lão tổ tông!" Hư Nhân Chủ đã cảm nhận được lực lượng của Phương Hàn, căn bản không cách nào phản kháng, cho nên hắn không khỏi thét to cầu cứu.

"Truyền nhân của Cốt Thánh quả nhiên là bá đạo, so với Cốt Thánh năm đó còn bá đạo hơn..." Một thanh âm già nua đột nhiên từ bên ngoài truyền vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio