“Vào đi.”
Trợ lý Tôn đẩy kính rồi đi vào, sau đó đặt một chồng văn kiện lên bàn: “Đây là số văn kiện cần được xử lý ạ.”
Tần Chấp lạnh lùng ngẩng đầu, cây bút trong tay vẫn xử lý văn kiện, nhíu mày nói: “Để đó đi, rồi cậu đi lấy cho tôi tách trà.”
“Dạ.”
Trợ lý Tôn bỏ văn kiện xuống, sau đó bưng một tách trà vào.
Mãi đến khi chồng văn kiện bên trái nhiều lên, bên phải vơi đi thì Tần Chấp mới dừng bút, sau đó bưng tách trà uống hai ngụm.
Anh đứng dậy giãn gân cốt, rồi nhíu mày nhìn đồng hồ trên cổ tay. Tần Chấp biết giờ là lúc Uyển Uyển tỉnh giấc, vừa định gọi đến nhà chính thì…
“A Chấp A Chấp! Mau nhận điện thoại!” Tiếng chuông điện thoại do anh quấn quýt lấy bảo bối để ghi âm bỗng vang lên.
Ánh mắt của anh bỗng tối sầm, trong lòng dâng lên cảm giác không lành.
Tuy vậy, giọng nói của anh vẫn dịu dàng và trầm ấm khi nhận điện thoại: “Uyển Uyển tỉnh rồi hả em?”
Giọng nói ngọt ngào hoà cùng với tiếng bi bô của trẻ con truyền đến tai anh: “Vâng ạ.” Cô cười khúc khích khi thấy thằng út chảy nước dãi lúc gặm ngón tay bụ bẫm của anh trai.
Đôi mắt của Tần Chấp đen sẫm, anh nheo mắt khi nghe thấy giọng nói của trẻ con, ngữ điệu càng ôn hoà hơn nữa: “Bảo bối ăn cơm chưa? Hôm nay mưa lâm râm, bảo bối nhớ mặc quần áo cho ấm khi ra đường nhé?”
Tô Uyển ngọt ngào gật đầu, sực nhớ chồng yêu không thấy thì trả lời: “Sáng nay em ăn đồ A Chấp làm, lát nữa sẽ đến gặp A Chấp.”
Cô nhớ đến lời anh nói, chạy đến phòng thay đồ rồi lấy ra một cái áo khoác màu vàng: “Em mặc cái áo khoác màu vàng nhạt được không A Chấp?”
“Em đang nói cái áo có chỉ thêu màu xanh dương phải không?” Anh vuốt tay áo của mình rồi cười đáp: “Được chứ, bảo bối ngoan quá.”
Tô Uyển vui vẻ gật đầu rồi mặc nó vào.
Hai đứa nhóc thấy mẹ thay đồ đẹp thì ánh mắt sáng rực, thằng út vừa nhả bàn tay của anh ra vừa bi bi bô bô gì đó với mẹ.
Nhóc lớn bị em gặm tay cũng không nói gì, đôi mắt đén láy nhìn chằm chằm vào mẹ, sau đó nở nụ cười.
Trái tim của Tô Uyển liền bị cả hai làm cho nhũn ra, sao bọn nhỏ lại đáng yêu đến thế cơ chứ? Cô không kìm được mà cọ mặt cục cưng, đôi mắt sáng như sao: “Em dẫn theo hai cục cưng đến gặp A Chấp nhé!”
Cô càng nghĩ càng thấy ý này hay. Vì A Chấp phải đi làm, mà nhà chính quá xa chỗ làm của anh nên họ đã dọn về nhà mình từ hai ngày trước.
Tuy mẹ Tần không nỡ nhưng sau khi nói chuyện A Chấp thì bà cũng đồng ý.
Dù trong nhà đã có hai bà vú từ nhà chính, các cục cưng thường xuyên ngủ thì cô vẫn không nỡ xa bọn nhỏ quá lâu.
Sắc mặt Tần Chấp u ám, nhẹ giọng dỗ dành vợ: “Bên ngoài lạnh thì sao giờ? Chúng nó còn nhỏ, lớn chút nữa mới có thể đến thăm anh.”
“Đúng nhỉ.” Tô Uyển suy nghĩ rồi do dự hỏi dì Tần: “Dì Tần, nếu con dẫn hai cục cưng đến gặp A Chấp, thì tụi nhỏ có bị lạnh không ạ?”
Dì Tần nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Uyển, rồi nở nụ cười hiền lành: “Để tôi đi với phu nhân, chỉ cần người cẩn thận chút thì sẽ không sao đâu.” Trẻ con vẫn nên đi theo ba mẹ thì hơn.
Tô Uyển ngẩng đầu, hai má lúm đồng tiền lập tức xuất hiện: “A Chấp đợi em chút nhé, giờ em dẫn các cục cưng đến liền đây!” Nói xong cô cúp điện thoại, trông có vẻ vô cùng phấn khích: “Cục cưng cần những gì vậy dì Tần?”
Tay Tần Chấp khẽ siết khi nghe thấy tiếng “Tút tút, sự vặn vẹo ánh lên trong mắt, tình địch lại phá đám!
Anh nhìn chồng văn kiện đã xử lý xong, sau đó gọi điện thoại nội bộ cho thư ký Tôn: “Ai lập ra những bản kế hoạch ngu ngốc lại đơn điệu này vậy? Người đó không biết tiếng Trung hay não chưa phát triển đầy đủ vậy hả? Trong đầu bọn họ đều bị úng nước hết rồi sao?”
Trợ lý Tôn bình tĩnh ngồi hứng trọn những lời nói độc địa từ ngữ điệu bình thản lại không kém phần cao quý của sếp. Sau đó, anh ta đồng loạt gọi cho mấy Giám đốc làm ra những phần kế hoạch rồi thuật lại toàn bộ lời sếp. Lúc nghe thấy giọng nói run rẩy của Giám đốc nọ, anh ta vừa giữ chặt cánh tay đang run rẩy của mình vừa mỉm cười nghĩ thầm, giọng nói của mình bình tĩnh nhất luôn, mình giỏi quá đi mất!
***
Mãi đến khi Tô Uyển dẫn hai cục cưng đến thì công ty mới thoát khỏi bầu không khí bi thảm trước đó.
Tiếp tân bị ngược chết: Phu nhân dẫn các cục cưng tới rồi! Cuối cùng cũng được siêu thoát!
Tiểu vương bị ngược chết: A a a! Tôi muốn khóc quá, cuối cùng cũng không cần phải nhìn khuôn mặt đưa đám của lão Trương nữa… *Miệng cười nhưng nước mắt tuôn rơi.jpg*
Mỹ nhân bị ngược chết: Ôi chao! Nhóm con rể của tôi tới rồi!
Chị Tôn bị ngược chết: Hu hu hu… Đảm bảo các cục cưng siêu đáng yêu! Tôi muốn nhìn quá đi mất!
Tiếp tân bị ngược chết: Ha ha, tôi sẽ không nói cho mấy người biết mấy hoàng tử nhỏ trắng trẻo mềm mại đẹp trai đến cỡ nào đâu!
Người lùn bị ngược chết: Tôi đã xắn tay áo lên rồi, chỉ cần cậu nói cách mà mình muốn chết thì tôi đảm bảo nó sẽ thành hiện thực *Nụ cười hiền lành*
Người lùn bị ngược chết: Nếu cậu không thích kiểu này thì… Thanh đao của tôi có thể tâm sự với cậu đấy *Cười tủm tỉm.jpg*
Tiểu vương bị ngược chết: Thẳng thắn được khoan hồng! Không nói sẽ thả người lùn! *Nụ cười gian xảo*
Mỹ nhân bị ngược chết: Thẳng thắn được khoan hồng! Không nói sẽ thả người lùn! *Nụ cười gian xảo*
Một lát sau…
Tiếp tân bị ngược chết: Tôi quỳ luôn, phòng mấy người để người lùn đến tính sổ với tôi thật đấy à!
Tiếp tân bị ngược chết: Mấy cô mất trí cả rồi… Mấy người thắng rồi đấy. Ha ha ha, thật ra thì tôi cũng không thấy rõ, nhưng nhìn thoáng qua thì một đứa giống y chang boss luôn á! Chu choa, lúc nhíu mày trông chẳng khác gì boss luôn! Đứa còn lại rất hoạt bát, khuôn mặt mũm mĩm kia… Khiến tôi muốn véo quá đi mất T_T
Chị Tôn bị ngược chết: Muốn véo +1
Cong cong bị ngược chết: Muốn véo, ôm và hôn cơ!
Cẩu chia tay bị ngược chết: Mấy người nghĩ boss sẽ cho tụi mình ôm hai hoàng tử nhỏ sao? →_→
Mỹ nhân bị ngược chết: Có khi còn không được nhìn thấy tụi nhỏ luôn ấy chứ →_→
Cừu bị ngược chết: Mọi người ngây thơ quá đi mất. Theo tôi thì có khi boss sẽ biết ơn tụi mình vì đã ôm hai hoàng tử đi ấy chứ.
Cẩu chia tay bị ngược chết: Vì sao vậy? Tôi thấy đàn ông rất để tâm đến con cái mà.
Cừu bị ngược chết: Ha ha, người boss đã xin nghỉ thai sẽ giống đàn ông bình thường ư?
Chị Tôn bị ngược chết: Ha ha, người boss đã xin nghỉ thai sẽ giống đàn ông bình thường ư?
Mỹ nhân bị ngược chết: Ha ha, người boss đã xin nghỉ thai sẽ giống đàn ông bình thường ư?
Tiếp tân bị ngược chết: Đồng ý với lầu trên. Boss của tụi mình là hôn quân, mà hôn quân thì cứ thích cho con mình ăn hành vì phụ nữ. Vả lại, boss còn có lòng chiếm hữu cực cao… Tôi cảm thấy tụi mình nên đốt nến cầu nguyện cho các hoàng tử nhỏ ←_←
Tiểu vương bị ngược chết: Hôn quân +1!
Chị Tôn bị ngược chết: Hôn quân +2!
Tấn Giang bị ngược chết: Hôn quân +10086!
Dae Jang Geum bị ngược chết: Giấy chứng nhận thân phận hôn quân đây!
Cẩu chia tay bị ngược chết: Mấy người thắng rồi… Tội nghiệp cho các hoàng tử nhỏ quá đi! ≥﹏≤
Cẩu chia tay bị ngược chết: Có khi nào cảnh u ám ban nãy là vì ảnh hậu Tô dẫn theo hai hoàng tử nhỏ không?
Chị Tôn bị ngược chết:… Suy một ra ba luôn… Lợi hại phết!
Tiểu vương bị ngược chết: Mợ nó! Khả năng là vậy cao lắm đấy! Trước kia boss độc miệng là vì không có ảnh hậu Tô, còn bây giờ…
Cừu bị ngược chết:…
Cừu bị ngược chết: Tam quan của tôi vốn đã thay đổi từ “Cừu non mới đến” thành “Cừu bị ngược chết”.
Cừu bị ngược chết: Giờ tam quan của tôi lại được đổi mới tiếp rồi… Tôi đã không thể nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của boss được nữa rồi T_T
…
Chị Tôn bị ngược chết: Thôi không nói chuyện này nữa. Hôm nay Vùng đất nguy hiểm ra rạp, mọi người đã giành được vé chưa đấy?
Tiểu vương bị ngược chết: Đừng nói nữa, tám giờ tối qua là tôi đã canh me rồi, ai dè vẫn không giành được vé nào… Đúng là quá trình gian khổ và chua xót mà ≥﹏≤
Mỹ nhân bị ngược chết: Ha ha! Tôi giành được nè! Phim của đạo diễn Morris luôn hấp dẫn, tôi rất mong chờ bộ phim này đấy!
Tiểu vương bị ngược chết: Tôi cũng thích ông ấy lắm! Hệ liệt của Cuộc chiến giữa các vì sao siêu hay luôn! Tối nay tụi mình đi chung nhé mỹ nhân?
Chị Tôn bị ngược chết: Người phụ nữ phải ở nhà chăm con chỉ nhìn mấy người với vẻ vô cảm thôi.
***
Dĩ nhiên là vợ chồng Tần Chấp không biết mọi người trong công ty đang bàn tán gì cả.
Tần Chấp đứng chờ ngay cửa thang máy với vẻ mặt ôn hoà. Lúc thấy vợ đến thì anh bước nhanh để bế thằng lớn, rồi nói: “Bảo bối mệt không? Để anh bế Tư Triều nhé?”
Tần Tư Triều như cảm nhận được mình đang rời khỏi cái ôm thơm tho mềm mại của mẹ thì nhíu hàng lông mày nhỏ xíu của mình.
“Em không mệt!” Cô ngẩng đầu, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, để mặc chồng yêu vừa ôm con vừa ôm mình.
“Khoan đã!” Tô Uyển sực nhớ ra gì đấy, bèn dừng bước rồi rút tay ra khỏi tay anh, xoay người ôm thằng út từ dì Tần: “Tư Mộ cũng đến nữa nè A Chấp!”
Cục cưng vui vẻ siết chặt tay khi được mẹ ôm vào lòng, ngoài miệng còn không quên thổi bong bóng.
Đầu ngón tay trống rỗng khẽ động đậy, anh cụp mắt che khuất sự vặn vẹo trong mắt mình.