Sau khi giọng nói máy móc của người phụ nữ vang lên, đồng hồ bỗng bắn ra một luồng ánh sáng.
Tần Chấp ấn gì đó trên luồng sáng, rồi tắt nó đi.
Skynet AY là trí tuệ nhân tạo mà toàn bộ các nhà khoa học của công ty họ dốc toàn lực phát hiện ra. Sự xuất hiện của nó đến quá đột ngột, sau khi họ nghiên cứu xong thì phát hiện không thể nhân bản nó, ít ra thì với kỹ thuật hiện tại vẫn chưa được.
Đây là một thứ đi trước thời đại.
Sự xuất hiện của nó đã biến thành những giả thuyết thành hiện thực, sức bền của nó sẽ dần dần được sẽ sử dụng rộng rãi cho tất cả đồ vật, sau đó mọi thứ sẽ giống như trong tiểu thuyết. Đối với các quốc gia, điều quan trọng nhất là sự xuất hiện của Skynet… Sau này sẽ là thời đại của Skynet, đồng nghĩa là thời Trung Quốc lên hương.
Công ty họ đã giao máy chủ của Skynet cho quốc gia để cải cách đất nước. Bây giờ chính phủ đang thử nghiệm Skynet trong phạm vi hẹp, nhìn bên ngoài vẫn bình thường nhưng thật ra sóng ngầm đang nổi lên.
Tuy vậy, anh đã giữ lại thiết bị đầu cuối*. Anh chưa từng quên việc bảo bối bị người khác chửi rủa, chỉ một câu đương sự không bị tổn thương là đã xong chuyện? Anh tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
*Thiết bị cuối: Một loại thiết bị vào/ra, bao gồm một bàn phím và một màn hình, được dùng phổ biến trong các hệ thống nhiều người dùng (Theo tratu Soha).
Anh thành kính hôn lên môi cô rồi nói: “Bảo bối, em là nữ vương của anh.”
YA - Nguyện em bình an.
“Đây là gì vậy A Chấp?” Sau khi tỉnh lại, cô ngạc nhiên khi phát hiện trên cổ tay của mình có thêm một thứ gì đấy.
Lúc bấy giờ là buổi tối, cô đang ngồi trong phòng của hai cục cưng và chơi với tụi nhỏ.
Bàn tay mũm mĩm nghịch ngợm của thằng út nghịch ngợm ôm lấy tay Tô Uyển, sau đó bỏ nó vào miệng. Đứa bé chỉ mới lú mấy cái răng sữa cứ say sưa gặm thứ trên tay mẹ, khiến nó dính đầy nước dãi.
Tần Chấp nhìn hai đứa bé “nịnh nọt” quấn lấy vợ yêu thì lẳng lặng khịt mũi.
Anh vuốt tóc cô, môi nở nụ cười dịu dàng, trả lời với vẻ bâng quơ: “Đây là thẻ căn cước mới mà mấy tháng nữa quốc gia sẽ lưu hành.”
“Vậy nó có dễ bị hư hỏng không?” Cô chớp mắt, đôi mắt cong lại thành một vầng trăng khuyết, ngẩng đầu hỏi chồng yêu.
“… Không đâu.” Anh nhìn “đồng hồ” bị tình địch gặm, câu “Bị nước vào sẽ hư” cứ nấn ná trong cổ họng, cuối cùng lời thốt ra lại thành không sao cả.
Anh biết chỉ cần mình nói có thì bảo bối luôn chú ý dù phiền phức đến cỡ nào, nhưng anh không nỡ để cô phải làm vậy.
Cô cười, tiếp tục chơi với cục cưng.
“Bảo bối, trẻ con không thể cắn bậy được, vi khuẩn nhiều lắm.” Anh nghiêm trang nói với vợ.
“Mộ Mộ ngoan nào.” Cô gật đầu, vừa dỗ dành cục cưng vừa gấp gáp rụt tay về. Sau đó, cô lấy một cái lục lạc nhỏ ra dời sự chú ý của bé: “Mộ Mộ nhìn đây là gì nè?”
Tư Mộ vui vẻ gặm đồng hồ đến chảy cả nước dãi cảm nhận được mẹ bỗng nhiên rụt tay về thì bĩu môi, bi bi bô bô phản đối, sau đó đã bị tiếng lục lạc hấp dẫn.
Tư Triều ở bên cạnh cũng bị tiếng lục lạc hấp dẫn, sau đó bé đột nhiên cảm thấy mất trọng lượng, hoá ra mình đã bị ba ôm.
Cái đầu nhỏ của Tư Triều khẽ nhúc nhích, đôi mắt đen láy nhìn ba trong giây lát, rồi lại quay sang nhìn mẹ.
Tần Chấp nhìn theo ánh mắt của bé rồi nói: “Đó là vợ ba biết chưa hả?” Vẻ mặt của anh vẫn ôn hoà, nhưng đôi mắt đã trở nên âm u.
Tư Triều như biết ba đang nói chuyện với mình, bàn tay nhỏ khẽ siết lại thành nắm đấm, bi bi bô bô đáp lại ba.
“A Chấp mới nói gì vậy?” Tô Uyển loáng thoáng nghe được gì đó, quay lại nhìn anh rồi hỏi.
Anh cười đáp: “Anh nói đôi mắt của Tư Triều díp lại rồi.”
Cô nhìn đồng hồ, khó hiểu hỏi: “Sớm vậy á?”
“Ừm.” Anh híp mắt, vờ như vô tình nói: “Chắc là hôm nay đi chơi với mẹ nên mệt rồi.”
“… À.” Cô suy nghĩ trong giây lát, cảm thấy cũng có lý: “Vậy sao Mộ Mộ vẫn còn chưa ngủ?”
Anh dịu dàng nói: “Chắc là ráng thức ấy mà.”
“Vậy ạ.” Cô cau mũi, mím môi, tay lại bỏ lục lạc xuống, để dì Tần và dì Vương dỗ cục cưng ngủ.
Dì Vương giữ chặt dì Tần đang bày ra sắc mặt cứng đờ, còn bà thì tủm tỉm cười nói: “Thiếu gia và thiếu phu nhân đi ăn đi ạ. Hai người còn ở đây thì các thiếu gia nhỏ không chịu ngủ đâu.”
“… Dạ.” Tô Uyển lưu luyến chớp mắt, người đã bị chồng ôm eo đến tận cửa. Anh dịu dàng dỗ dành cô: “Bảo bối ngoan nào, ngày mai lại đến chơi với tụi nhỏ nhé? Giờ tụi mình đi ăn trước được không?”
“Bà kéo tôi lại làm gì?” Dì Tần nhìn dì Vương đang dỗ Tư Mộ với vẻ khó hiểu.
Tuy hai người họ đều đến từ nhà chính, nhưng dì Vương đã dọn ra ở chung với vợ chồng Tần Chấp kể từ khi đôi trẻ kết hôn. Vì vậy, bà hiểu Tần Chấp hơn dì Tần nhiều lắm. Bà nhìn dì Tần với vẻ tội nghiệp, sau đó phổ cập kiến thức cho bà.
Thế nào… Tam quan của dì Tần cũng sẽ đổi mới cho mà xem.
***
Trẻ con lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc đã đến lúc hai cục cưng mười tháng.
Trong căn phòng dành cho trẻ con trải một lớp thảm nhung thật dày, dì Tần và dì Vương đang vịn hai cục cưng đứng, còn Tô Uyển đang đứng ở một nơi khác: “Mẹ ở đây này, Triều Triều, Mộ Mộ, …”
Tư Mộ bi bô đáp lại tiếng mẹ, vẫy vẫy món đồ chơi trong tay mình, đôi mắt đen láy cũng tìm được bóng dáng của mẹ.
Lúc thấy mẹ, mắt Tư Mộ sáng rực, quăng đồ chơi sang một bên rồi vội vàng bò đến chỗ cô.
“Con nghịch quá đi!” Cô ôm bé vào lòng, búng nhẹ mũi con. Sau đó, cô chìa cánh tay còn lại về phía Tư Triều, dịu dàng nói: “Triều Triều tới chỗ mẹ nào…”
Tư Mộ vỗ tay khi bị mẹ búng mũi, ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ, nước dãi vẫn chảy ròng ròng. Bé nghe thấy mẹ gọi tên anh trai thì nhìn về phía đó, bi bô nói gì đó.
Đôi mắt đen láy của Tư Triều bình tĩnh nhìn mẹ xinh đẹp và em trai đang cười hả hê, sau đó thử đi một bước.
“Triều Triều giỏi quá!” Tô Uyển ngạc nhiên nhìn đứa con đầu lòng tập tễnh đi đến chỗ mình, bế bé lên hôn lấy hôn để, rồi cất giọng khen con.
“Dì Tần! Dì Vương! Hai người nhìn nè! Triều Triều biết đi rồi…”
Tư Triều xấu hổ chui tọt vào lòng mẹ.
Khuôn mặt mũm mĩm của Tư Mộ không vui khi nghe mẹ khen anh trai, bàn tay nhõ khẽ động đậy, hôn lên má mẹ, rồi nói: “… Bao… Bao.”
Tuy Tô Uyển không hiểu bé đang nói gì, nhưng cô vẫn vui mừng không thôi, nghe vậy cũng hôn bé mấy cái.
Cô bắt đầu dạy cục cưng: “Triều Triều, Mộ Mộ, đây là mẹ…”
Sau đó, cô chỉ vào mình rồi chậm rãi nói: “Mẹ…”
“A…”
“Mẹ…” Tô Uyển chỉ vào mình, kiên nhẫn lặp đi lặp lại mãi thôi.
“Mẹ…”
“A… Mẹ.”
“Đúng rồi!” Mắt Tô Uyển sáng rực, vui mừng hôn cục cưng: “Mẹ đây!”
Sau khi hai đứa nhỏ biết gọi mẹ, Tô Uyển cực kỳ vui vẻ, cầm lấy điện thoại gọi cho chồng yêu.
Tần Chấp ra hiệu cho mọi người im lặng, cả người bỗng trở nên dịu dàng: “Sao vậy bảo bối?”
Mấy giám đốc bị lời lẽ cay nghiệt của sếp tổng làm cho hoài nghi cuộc đời thở dài nhẹ nhõm, cả đám nhìn nhau với vẻ tội nghiệp. Sau đó, họ âm thầm ba quỳ chín lạy vợ sếp.
“A Chấp ơi, Triều Triều và Mộ Mộ đã biết gọi mẹ rồi…”
“Thật sao?” Đôi mắt anh u ám, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Bảo bối giỏi quá!” Rõ ràng đây là công lao của các cục cưng, vậy mà anh lại khen cô. Vì anh nói tỉnh bơ nên cô chẳng cảm thấy có gì sai cả.
Cô cười tít mắt, hớn hở chia sẻ tin vui với người quan trọng nhất đời mình: “Triều Triều và Mộ Mộ ngoan, đây là ai nè?”
Hai giọng nói bập bẹ từ đầu bên kia truyền đến.
Thằng lớn nghiêm trang suy nghĩ, sau đó gọi: “Mẹ…”
“… Bao!” Tư Mộ nghe thấy từ “bảo bối” từ đầu dây bên kia liền phấn khích không thôi, siết chặt tay rồi lớn tiếng gọi.
Tô Uyển khó hiểu chớp mắt, kiên nhẫn sửa lại cho đúng: “Là mẹ mới đúng.”
“… Bao!” Tư Mộ chớp mắt, vẫn cứ kiên trì gọi như vậy.
Tư Triều ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay mẹ đột nhiên bật cười.
Vẻ mặt Tần Chấp tối sầm, đáy mắt xuất hiện sự vặn vẹo. Tuy bảo bối không hiểu nhưng anh chỉ cần nghe là đã hiểu tình địch muốn gọi cô là “bảo bối.”*
*Vì từ “Bao” (包) và “Bảo” (宝) đọc gần giống nhau (bǎo với bāo) nên Tư Mộ đọc nhầm, Tô Uyển mới không hiểu ý bé.
Anh lạnh lùng cười, áp suất quanh người bỗng trở nên đè nén.
“Ngày mai tôi muốn nhìn thấy bản kế hoạch có não. Tối nay mấy người lo đổ hết nước trong não ra cho tôi! Tất cả đi ra ngoài hết đi!” Anh vừa dứt lời liền giận dữ đi ra khỏi văn phòng.
Toi đời rồi! Giám đốc các phòng liếc nhau thì thấy sự chán chường của đối phương, ai nấy đều lau mồ hôi với vẻ mặt không thiết sống nữa.
Hôm nay ai ngủ thì họ phục người đấy luôn!
Tần Chấp với vẻ mặt u ám gấp gáp về nhà vừa hay nghe được giọng nói bập bẹ hưng phấn gọi vợ yêu là: “… Bao!”
Anh âm u nhìn tên tình địch ngây thơ vô số tội, sau đó nói: “Để anh bế nó cho bảo bối!”