Toang rồi.
Lần này không chỉ hình tượng của cô sụp đổ.
Hình tượng của người ta cũng đi đời nhà ma luôn rồi.
Lúc Tống Nghiên hôn thường có thói quen bóp cằm cô, ngón cái và ngón trỏ nhéo nhéo, đầu lưỡi thì dùng lực, răng của cô bị anh cạy ra.
Đây là thói quen sau khi anh và Ôn Lệ bắt đầu thân mật không tự chủ hình thành nên, bởi cô rất hay quên phải mở miệng.
Ngón tay thon dài trắng nõn xoa cằm cô, Ôn Lệ cảm thấy không ổn.
Cô bất chấp thể diện lớn tiếng nói: “Em chưa tắt camera anh bình tĩnh một chút!”
Tống Nghiên lập tức sửng sốt, vẻ mặt ngây ra.
Hơi thở xâm lược và nguy hiểm quanh người cô biến mất trong nháy, hô hấp anh như bị nghẹn lại, hơn nửa ngày vẫn không thấy lên tiếng.
Mặt Ôn Lệ như rỉ máu, vươn tay che mắt, ấp úng nói: “Cái kia, anh…ngồi dậy trước đi.”
Tống Nghiên dùng cánh tay chống giường, chậm rãi ngồi dậy, ngửa đầu nhìn camera ở góc tường trần nhà.
Dường như cái đèn nhỏ trong thiết bị ghi âm nhận ra được tác động qua lại của hai người, đã phụt tắt trong phút chốc.
Đại não trống rỗng vài giây, cuối cùng anh cũng tin lời Ôn Lệ nói.
Tống Nghiên nhắm mắt, thì thầm, phần lớn trong đó đều là sự xấu hổ: “Em làm cái gì vậy?”
Bình thường anh đối với người khác tương đối lạnh nhạt, nhưng giọng nói rất trầm và êm dịu, nói chuyện nhã nhặn, tốc độ nói vừa phải, phần lớn thời gian đều cho người ta cảm giác hòa ái lịch sự, rất ít khi vì cảm xúc chủ quan dùng giọng điệu như này để chất vấn người khác.
“Đây là kịch bản của ekip chương trình.” Ôn Lệ ngồi dậy, đáng thương ôm đầu gối, “Nếu nói có camera sợ anh không phối hợp tốt, nên tôi đã ——”
Tiếp đó cô bắt đầu tự bào chữa đẩy cái nồi này đi thật xa: “Tất cả là yêu cầu của ekip chương trình, không liên quan gì đến tôi cả.”
Tống Nghiên thở dài.
Tự mình làm bậy.
Nói cách khác biết rõ đằng trước có hố, trong lòng đã có chuẩn bị, trước mắt là mồi nhử nhưng vẫn nhảy vào.
Đương nhiên anh không thể vì vừa nãy không khống chế được mình mà quay qua trách Ôn Lệ, cũng không thể trách ekip chương trình.
Ôn Lệ thấy anh thở dài không nói gì, quay qua: “Thầy Tống, anh có ổn không?”
Tống Nghiên liếc cô, duỗi tay gạt mặt cô sang một bên, hiếm khi vứt bỏ phong độ, giọng điệu lạnh nhạt: “Ổn cái đầu em.”
Cô hơi chột dạ, nhưng vẫn mặt dày quay đầu lại, kiên quyết là mình không sai: “Vậy anh không thể trách tôi được.”
Anh thầm nói: “Anh không trách em.”
“Vậy anh tức giận à?”
Tống Nghiên thấy câu hỏi này của cô không đầu không đuôi: “Tại sao anh phải tức giận.”
Ôn Lệ không dám nói, mọi người đều là nhân vật công chúng, đều quen giả vờ trước ống kính, tự giác giữ kín nó xuống dưới, cô cẩn thận liếc phía dưới thắt lưng anh, không thấy điều gì khác thường, vẻ mặt của anh đã bình tĩnh lại, trở về dáng vẻ bạch nguyệt quang không dính khói lửa nhân gian.
() Bạch nguyệt quang (白月光): Hay còn gọi là ánh trăng sáng, là ngôn ngữ mạng TQ, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Ý là anh đã trở về người mà nhiều người con gái mến mộ không hề dính khói lửa của đời.
Cô ồ một tiếng, thuận tiện nói: “Tôi cho rằng vừa nãy gọi anh như vậy khiến anh buồn nôn muốn chết.”
Tống Nghiên lạnh nhạt: “Không có.”
Ôn Lệ yên tâm, dù sao camera đã tắt, cô ngồi xếp bằng trên giường nói chuyện thẳng thắn với anh: “Vừa rồi tôi định gọi anh là đàn anh, nhưng nghĩ lại thấy chúng ta đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, gọi như vậy quá giả tạo, cho nên.”
Tính tổng thời gian từ lúc tốt nghiệp THPT đến lúc cô ở nước ngoài về debut đã qua một thời gian dài lúc trước khi gặp mặt Tống Nghiên cô vốn định gọi anh là đàn anh nhưng sợ bị nghi là đeo bám hoặc lấy lòng, suy xét nửa ngày đến vai vế trong vòng, cuối cùng gọi anh là tiền bối, sau này chậm chạp đổi thành thầy Tống.
Lúc đó có ai nghĩ là sau này họ có thể kết hôn cơ chứ.
Nghe thấy có nhắc đến trước đây, yết hầu Tống Nghiên cuồn cuộn, hơi nghiêng đầu nói: “Việc này liên quan gì đến tuổi tác, bảy tám chục tuổi em vẫn là đàn em của tôi không phải sao?”
Anh đứng dậy đi xuống giường, ngồi xổm xuống nhặt trái cây bị rơi trên mặt đất.
Ôn Lệ cũng nhảy xuống giường nhặt cùng anh.
“Đĩa bị vỡ rồi cẩn thận đứt tay.” Anh cúi đầu không ngước mắt lên, nhưng giọng điệu lại như ra lệnh cho cô: “Đừng có phá.”
Quả nhiên trên giường dưới giường là hai giọng điệu khác nhau, Ôn Lệ không hiểu sao cô lại nghĩ đến lúc nãy khi anh gọi cô ‘Tiểu đà tinh’.
Cách xưng hô này nghe vừa buồn nôn lại vừa sến, nghe xong khửu tay nổi hết da gà, trong lòng thì ngứa ngáy.
“Cái kia, anh cảm thấy vừa nãy tôi thể hiện thế nào? Nếu không tốt thì chúng ta có cần quay lại lần nữa không?”
Tống Nghiên phì cười: “Em còn muốn làm nũng lần nữa à?”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Ôn Lệ lập tức giải thích, “Tôi chỉ sợ hiệu quả lúc đó không tốt, lúc chiếu sẽ bị Trịnh Tuyết đè đầu thôi.”
Mỗi người một kịch bản, ai có thể so với cô chứ?
Tống Nghiên từ chối: “Khá tốt.”, sau vài giây giọng điệu ấm áp trở lại, “Tha cho anh đi.”
Bị từ chối, ý tưởng ngo ngoe rục rịch trong lòng cô bị đè xuống dưới, Ôn Lệ mím môi khinh thường nói: “Hứ.”
—
Vì đây là một tư liệu sống rất tuyệt vời, đạo diễn kích động đến mức đã cho cắt nối biên tập ngay ngày hôm sau.
May tối hôm qua không phải livestream, đây là vấn đề hình tượng trước công chúng nên không đợi đạo diễn tiền trảm hậu tấu, sáng sớm hôm sau Tống Nghiên đã tới tìm đạo diễn.
Gameshow không có kịch bản nên dựa vào sự phát huy của khách mời để có tư liệu sống, đương nhiên khách mời có quyền đề xuất cắt bỏ cho hợp lý.
Đến giữa trưa, Ôn Lệ cũng xuống tầng tìm ông nói chuyện.
Lúc cô đi vào, toàn bộ nhân viên công tác đều nhìn cô chằm chằm, bình thường đứng trước đèn tụ quang có công suất cao cô Ôn không hề chớp mắt, đây là lần đầu cô né tránh ánh mắt sáng quắc của mọi người, cô mong đạo diễn có thể nể mặt chừa cho cô với Tống Nghiên chút mặt mũi.
Cả hai người đương sự đã yêu cầu như vậy, đạo diễn đành phải nhịn nỗi đau trong lòng đồng ý, ngoài tắt tiếng còn phải tiến hành xóa bỏ một số hình ảnh.
Vì thế bản trailer bị cắt xén đã được công chiếu trên toàn bộ các nền tảng vào trưa thứ ba.
Đúng giờ Weibo đăng bài, sau đó mua một cái hotsearch, fan cực kỳ mạnh, ngay lập tức topic đã vươn lên xếp đầu.
Thế Gian Có Người trailer tập đầu của cặp vợ chồng Muối
Trong giây, cảnh Ôn Lệ tranh cãi với tổ camera từ trên không đã bị xóa bỏ, mở đầu là bối cảnh nền nhạc vui nhộn.
[Có giây? Có phải họ khinh thường tui đúng không?]
[Điện thoại của tôi có G thuê bao hàng tháng! Họ đậu má cho mị có giây trailer?]
[Quên đi các anh em, giây cũng không tệ lắm ít nhất họ chung khung hình còn có cả nhạc, thế là thỏa mãn rồi]
Sau đó các tuyển thủ lướt internet không quen được với sự cương trực của Mỹ Nhân.
[Tống tiên sinh, xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?]
[Tui muốn nói cái này, các thím ngàn vạn lần đừng sợ]
[Chúng tui đều là fan CP, không sợ đâu, thím cứ nói đi]
[Theo tui thì vợ của chúng ta đang làm nũng]
[Cái gì cơ làm nũng?]
[Chính là cái loại đà đà, cái mà làm cho người đàn ông không thể chống cự được ý…]
Sau đó, màn hình chuyển đến đoạn Ôn Lệ đút trái cây cho Tống Nghiên, tổ hậu kỳ còn đặc biệt thêm một đoạn nhạc cực kỳ ám muội, kết hợp giữa sự thẹn thùng với sến súa, hòa vào sự xấu hổ muốn đội quần.
[Ôn Tam Lực chị thay đổi rồi, không còn là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất trong lòng em nữa]
[Mỹ Nhân nè, anh còn không lên được có phải anh không được không! Chị em đâu mau đưa ‘Tống Nghiên không được’ lên màn ảnh rộng]
[Tống Nghiên không được]
[Tam Lực nếu không phải cô có vẻ ngoài rất đẹp thì tôi muốn đánh chết cái kỹ thuật diễn rách nát của cô]
[Diễn phim thần tượng với nam nghệ sĩ khác thì ngọt ngào muốn chết, quay chương trình với chồng mình thì cứng đờ, không hổ danh là Ôn! Tam! Lực!]
[Vừa nãy bạn trai tôi bảo tôi mua da mặt cho anh ấy, tôi lập tức ném video này cho anh ấy bảo anh ấy học tập Tam Lực, coi xem cái gì mới thực sự người con trai mạnh mẽ làm nũng, các chị em à tôi làm như vậy có được không?”
“Tống Nghiên: Vợ không làm nũng còn có thể to tiếng sao, cố chịu đi nào.”
Tới lúc còn giây, màn hình bỗng tối sầm lại.
Chỉ còn lại mỗi âm thanh.
[Tiểu đà tinh, tắt camera rốt cuộc là muốn làm gì?]
[Người ta muốn ăn nho mà]
[Anh thấy em thiếu bíp bíp ——]
Trực tuyến có sự cố, phía trên còn có cả dòng phụ đề đầy tiếc nuối: “Theo yêu cầu của Đài Phát thanh truyền hình và khách mời, hình ảnh này không phù hợp để phát sóng.”
Ý ngầm chính là “Không phải do chúng tôi không muốn phát sóng, là Đài Phát thanh truyền hình và khách mời không cho phép phát sóng”, mưu đồ cực kỳ nham hiểu, phủi sạch hoàn toàn trách nhiệm của ekip chương trình, đồng thời khiến khán giả có những suy nghĩ thật xa xôi, đây có thể nói chiêu chiến đấu tổ hậu kỳ tung ra.
Trailer vừa được phát xong, khu bình luận trực tiếp đã bị oanh tạc.
[??? má má má]
[Tiến lên, bỏ số tiền lớn mời đại thần máy tính về khôi phục âm thanh!!!]
[Em thieesy cái gì cơ!!! Em thiếu cái gì cơ!!! Á!!!!]
[Xin hãy mời hai người này đi đóng kịch truyền thanh, thù lao phim đó chúng tui trả cho! @Cẩu nhĩ FM]
() Cẩu nhĩ FM (狗耳FM): Kênh kịch Truyền thanh.
[Các ngươi muốn ngược chết chó độc thân đúng ko hả? Định giết xong lấy thịt đi mở quán thịt cày à?]
[Hãy tung chiêu lớn tiễn em đê]
[Có gì mà tài khoản VIP hằng năm của chúng ta không thể nghe không thể xem?]
Ekip chỉ mua duy nhất một cái hotsearch, còn lại là Rốt cuộc Tống Nghiên đã nói gì, Tiểu đà tinh Ôn Lệ còn có Trailer thần thánh của Thế Gian Có Người.
Một loạt các hotsearch phổ biến đều hot một cách tự nhiên.
Trailer được tung ra được hai giờ, lượt chia sẻ trên nền tảng chính thức lúc này đã được làm mới, nó gấp rưỡi lượt chia sẻ của cả ba trailer đã đăng trước kia cộng lại.
Có thể là do đoạn trailer quá xấu hổ nên cả Tống Nghiên và Ôn Lệ đều chưa chia sẻ đoạn trailer này.
Bài viết Weibo mới nhất vào vài ngày trước, chia sẻ bái Weibo hợp tác với bên quảng cáo.
Khu bình luận bên dưới thê thảm không nỡ nhìn, fans rất phẫn nộ.
Tống Nghiên: “Giới thiệu quảng cáo.”
[Mỹ Nhân, rốt cuộc anh đã nói lời hổ báo gì khiến cho ekip chương trình phải tắt tiếng của anh]
[Không phải anh nói bị ốm à? Không phải anh nói rất mệt ư? Cũng không phải nói thiếu đánh? Rốt cuộc là cái gì vậy!]
[Suy đoán của hot comment lầu cũng quá bình thường rồi, mị mạnh dạn đoán chính là lái xe]
() Lái xe (开车): Là ngôn ngữ mạng TQ, ý chỉ việc đó đó. Mn hiểu mà đúng không? =))) (Nguồn:Baike.baidu.com)
[Hai người đang lái xe, hình ảnh cũng không thấy, tui đoán Mỹ Nhân đang thế này thế kia với Tam Lực]
(Mình cũng không biết tương tương nhưỡng ngưỡng nghĩa là sao hưng chắc có liên quan đến mấy việc đó đó. Bạn nào có từ hay hơn thì sửa giúp mình nhé.)
Từ trước đến này Super Topic của Muối luôn là nơi tụ hội của các thần tiên, không có hình ảnh cái rắm, tự mình ra tay mới đủ no.
Chỉ ít giờ sau khi trailer được tung ra, các đoản văn ngắn không thể miêu tả của các bà vợ thần tiên đã được ra lò.
[Hơ hơ các anh/cô/cậu cho rằng không nhìn thấy gì là có thể ngăn cản những người ham muốn như chúng tôi ]ư
[Nhóm người mê sắc! Tâm hồn mê sắc! Nhóm người mê sắc đều là những người ở trên!]
Mà khu bình luận dưới Weibo của Ôn Lệ khá hài hòa, từ trên xuống dưới đều rất đồng đều:
“Hey, tiểu đà tinh!”
Ôn Lệ: “…”
Cô thật sự không nhịn được, trả lời hot comment đầu tiên.
[Chỉ là kịch bản được xây dựng thôi!]
Tổ số liệu Ôn Lệ trả lời: [Ý chị gái, bộ dạng mạnh miệng của chị đáng yêu ghê]
Fans hậu viện hội Ôn Lệ trả lời: [Chị nổi nóng chị nổi nóng chị nổi nóng]
() Hậu viên hội (后援会) = Fanclub chính thức: Tổ chức đứng đầu đại diện cho fandom, được thành lập và quản lý bởi fan hoặc phòng làm việc của nghệ sĩ. Khi công ty/phòng làm việc/đoàn đội muốn thông báo điều gì đó tới fan sẽ thông báo thông qua Hậu viện hội.
Tiểu Đà Tinh Cầm Quả Nho Trong Tay trả lời: [Có dám đối chất không @Tống Nghiên]
Ôn Lệ đang ở nhà lướt Weibo cực kỳ tức giận, chạy thẳng đến thư phòng chỉ vào mũi Tống Nghiên, nổi giận đùng đùng: “Anh mà dám trả lời comment dưới Weibo tôi, tôi đánh chết anh!”
Tống Nghiên đang chuẩn bị gửi bình luận: “…”
—
Nhờ có độ nóng của trailer trước đấy, tập một của chương trình được phát sóng vào tám giờ tối, bởi vì người xem quá nhiều nên đã gây ra lỗi hệ thống trên nền tảng trong một thời gian ngắn.
Tập đầu của chương trình dài hai tiếng, tỷ lệ kịch bản vừa phải, hầu hết đều liên quan đến việc ở nhà hằng ngày của khách mời.
Phần quay đầu tiên được ghi riêng bởi mỗi khách mời, để khảo sát sự ăn ý của các cặp vợ chồng.
Khi được hỏi tại sao lại tham gia chương trình này, ba đôi khách mời còn lại trả lời rất lãng mạn và tình tứ.
Đặc biệt khi phát đến hai CP được chú ý nhiều nhất, cả hai đều nhận được một loạt các comment.
Lục Minh cười dịu dàng trước ống kính: “Thường thì tôi rất bận, không có nhiều thời gian bên cô ấy nên muốn mượn cơ hội này để ở cạnh cô ấy nhiều hơn.”
Trịnh Tuyết cũng cười dịu dàng: “Coi nó như một quyển nhật ký sống, về già có thể xem cùng nhau.”
Tới đoạn của Tống Nghiên với Ôn Lệ.
Ôn Lệ không hề nhận được bất kỳ lời nhắc nhở nafp trước buổi phỏng vấn, càng không được thông báo trước về vấn đề này, sau khi suy nghĩ cô cười nói: “Kiếm tiền đó.”
Tống Nghiên cũng trả lời rất thành thật: “Chương trình trả cho tôi rất nhiều.”
[? Đừng nói đây là một loại ăn ý ngầm]
[Ôn Tam Lực, biểu hiện này của chị khiến em hoài nghi có phải câu “Còn sống là bất ngờ” có phải do chị tìm người khác viết hay không]
[Quá thực tế nên không biết phải nói cái gì]
[Muối, không hổ danh là anh chị]
[Muốn nghe lời yêu thương của hai người khó vậy sao? Hả?]
Vốn dĩ sóng comment trên màn hình chỉ có của hai nhà, fans nhà khác không nên vào để spam, cũng không biết là vô tình hay cố ý.
[Cười chết tao mất??? Fans CP cổ vũ gì chứ?]
[Hừ, vậy đó, đừng để vị ngọt đường hóa học của nhà bọn mày nhiễm sang đây]
[Đấy nghiền áp hai anh chị nhà chúng mày, màn hình quay đến nhà bọn tao cái là hót hòn họt luôn, có tức không hì hì hì.”
Fans CP nhà Muối rất nhiều, lại có vô số những bậc thầy quái gở, cuối cùng trận battle xoi mói kì quái trên sóng comment đã bị báo cáo xóa, kết quả người phát ngôn đã bị cấm trong ba ngày vì bị nghi ngờ có những lời nói ác ý.
Trong tập một, Tống Nghiên dành hơn nửa thời gian ở bên ngoài để quay phim, vợ chồng hai người tách ra để ghi hình, so với đường đã bị lộ ở buổi livestream và trong trailer thì không có gì khác nhau, tập một của chương trình đã kết thúc, nhóm fans lâm vào tình trạng vô cùng trống trải, bắt đầu nhộn nhạo mong tập hai.
Khi chương trình lên sóng Ôn Lệ mới biết Tống Nghiên tạm thời về nhà, còn cô phải làm nũng là kịch bản ekip chương trình dành cho cô.
Nhưng không còn cách nào khác, đã ký hợp đồng thì phải hoàn thành công việc thật tốt, Tống Nghiên rộng lượng không so đo thì cô có gì mà phải so đo.
Tập đầu của chương trình đã có một khởi đầu tốt đẹp, nên ekip quyết định làm cái gì đó đa dạng trong tập hai.
Trong hợp đồng đã ghi rõ các khách mời sẽ có những buổi ghi hình kết hợp, Ôn Lệ nghĩ ít nhất phải đến tập năm gì đấy nhưng không ngờ đã ghi hình ngay ở tập hai.
Nguyên nhân của việc này thì ai trong giới cũng hiểu rõ, ekip muốn rating bùng nổ.
Hơn nữa địa điểm ghi hình không phải ở Yến Thành, mà ở thành phố có đặt Đài Truyền hình do ekip sắp xếp.
Nghệ sĩ vốn phải bay đi nhiều nơi, bên ngoài thì nói là đi công tác nhưng thật ra cũng chỉ là đi làm việc bình thường thôi.
Trên đường xuất phát ra sân bay, thừa dịp các anh quay phim không ở trên cùng một chiếc xe với họ, Ôn Lệ tạm thời tắt camera, nghiêm túc nói chuyện với Tống Nghiên: “Thầy Tống, tất cả dựa vào anh, không cần khiến hai người Hứa Minh Trịnh Tuyết tức chết nhưng ít nhất phải đạp bọn họ dưới chân!”
Nhìn vẻ mặt anh không mặt không nhạt, Ôn Lệ cười tươi như ánh mặt trời, bắt đầu thổi cầu vồng với anh: “Anh đã giành được giải nam diễn viên xuất sắc nhất, tôi tin tưởng kỹ năng diễn xuất của anh, nhất định sẽ khiến tôi cảm động.”
Hôm nay Tống Nghiên mặc một áo khoác sáng màu, phần tóc mái mềm mại lệch sang một bên, trông rất trẻ trung và giản dị.
Anh không để ý đến việc rải cầu vồng của cô, ngược lại hỏi cô: “Đã hai năm trôi qua mà em còn chưa quên anh ta?”
“Đương nhiên rồi, tôi đây có thể quên được à?” Ôn Lệ nói xong câu đó quay qua nhìn phong cảnh, vẻ mặt không muốn nói chuyện, bĩu môi hỏi anh: “Anh làm sao đấy? Lúc trở thành công cụ còn thấy tủi thân à?”
Tống Nghiên nghiêng mắt đánh giá cô, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Vợ anh xem anh như là công cụ, anh không nên tủi thân à?”
“Vậy anh không muốn giúp tôi đúng không?” Ôn Lệ nhất thời tức giận, cảm thấy người bạn tốt này nhàm chán, “Không bằng lòng thì sao anh không nói sớm, hôm nay anh khỏi cần đến, nằm ở nhà còn thoải mái hơn.”
Rõ ràng đã hứa là đến quay hình chương trình, nói thì phải làm được chứ, giờ lại ở đây kỳ kỳ quái quái.
Hay do anh lòng dạ hẹp hòi ghim cô.
Hai năm trước người bị mắng đến thảm hại đâu phải anh, anh thì biết cái gì chứ.
Ôn Lệ kiên quyết mình không sai, quay đầu dựa vào cửa sổ bên này ngắm phong cảnh.
Cô nàng này thật là ——
Dù trong lòng cực kỳ bất lực nhưng anh không thể làm được gì.
Tống Nghiên hít sâu hai hơi, trong lòng không biết thuyết phục mình như nào, khẽ nói: “Không phải không muốn.”
——-