“A Xảo, mình phải làm sao bây giờ? Hai ngày nay Hoắc Tư Hào cứ quấy rầy mình, hôm nay Cảnh Nhất Phị lại nói thích mình. Không phải mình làm gì sai chứ?” Lâm Tuyết Y đang nằm trên giường vẻ mặt chán chường nói chuyện điện thoại với A Xảo.
“Hả, Cảnh Nhất Phi nói thích cậu sao?” Đợi nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng nhận được tin tốt rồi. A Xảo vui vẻ hỏi lại cô.
“Cậu vui cái gì? Mình không thích Cảnh Nhất Phi. Cậu có biết không khi mình đứng cạnh anh ấy mình cảm thấy rất áp lực.” Lâm Tuyết Y không hiểu tại sao A Xảo cứ thích gán ghép mình với anh ta.
“Ai, sao cậu lại không hiểu chuyện như vậy.” A Xảo thật muốn đem đầu Tuyết Y bổ đôi ra để xem bên trong chứa cái gì. Cô chẳng nhẽ lại không hiểu sao. Của cải, năng lực của anh ta đủ để sủng người khác lên tận trời, anh ta có cái gì không tốt?
“Mình mặc kệ, cậu với anh ta không phải rất tốt sao, anh ta nhất định sẽ đối xử tử tế với cậu.” Cảnh Nhất Phi sau lần gặp đầu tiên có mầy lần lén hỏi thăm tình hình của Tuyết Y, cô đều nói rõ ràng cho anh. Khi nghe Tuyết Y từng ly hôn vẻ mặt anh lại có vẻ thoải mái, anh ta chỉ sợ là cô ấy đã có chồng.
“Được rồi, Tuyết Y, mình khuyên cậu nên biết nghĩ cho bản thân đi, cậu đã ly hôn lâu như vậy, người kia cũng chuẩn bị kết hôn rồi cậu còn tiếc nuối cái gì nữa? Cậu nên tìm người đàn ông khác tốt hơn Hoắc Từ Hào để cho hắn hối hận đi.” Mỗi lần nghĩ đến tên Hoắc Tư Hào kia cô lại tức giận, cô không thể tha thứ cho người dám phản bội người bạn thân nhất của cô được.
Lâm Tuyết Y ở đầu bên kia im lặng. Đúng vậy, hắn chuẩn bị kết hôn rồi cô còn do dự gì nữa. Nghĩ đến những tổn thương hắn gây cho cô, cô không kìm được lại tức giận. Nhưng cô không thể cùng một chỗ với Cảnh Nhất Phi được, người đàn ông vừa thành công vừa có tiền ở cùng bọn họ rất không an toàn. Cô từng nghĩ sẽ tìm một người đàn ông bình thường, tạo dựng một gia đình bình thường, sinh con, một gia đình vui vẻ là đủ rồi.
Cố nén nước mắt trong trái tim không cho nó rơi xuống……..
Điện thoại trong tay cô đột nhiên rung làm cô giật mình. Xong rồi. Trong lòng thầm than, lúc này anh gọi đến làm gì?
“Alo, là anh, Cảnh Nhất Phi đây.” Tiếng nói trầm ấm của anh vang lên.
“Xin chào ngài- Tổng giám đốc” Lâm Tuyết Y bất đắc dĩ đành mở miệng.
“Lâm tiểu thư, có thể đừng gọi anh là tổng giám đốc được không? Hãy gọi anh là Cảnh Nhất Phi hoặc Rock cũng được.” Cảnh Nhất Phi bất mãn nhỏ giọng kháng nghị.
“Nhưng là anh là tổng giám đốc của tôi.” Cô cúi đầu giải thích.
“Chẳng nhẽ trong lòng em ngoài là tổng giám đốc ra thì anh không có thân phận nào khác sao?” Đối phương không chịu bỏ qua cho cô.
Không gian tĩnh lặng, trầm mặc.
“Vậy ngài giờ này gọi điện đến có việc gì không?” Cô không chịu nổi không khí trầm mặc làm người ta khó thở như này đành phải mở miệng trước.
“Điều anh nói em đã suy nghĩ như nào rồi.” Cảnh Nhất Phi hỏi cô, trong lòng cũng lo lắng không yên chỉ sợ cô từ chối.
“Cái này………. Tổng giám đốc, hiện tại tôi chưa suy nghĩ về điều này.” Cô quanh co lấy lý do, giọng nói vội vàng, sợ tiếp theo anh sẽ nói những điều làm cô khó xử.
“Ý của em là không đồng ý sao?” Đối phương không nhanh không chậm nói. Quả nhiên là cô từ chối.
“Không phải là không đồng ý, điều kiện của ngài tốt như vậy muốn tìm người phụ nữ nào mà chẳng được, không nên lãnh phí thời gian với tôi. Chúng ta không thích hợp với nhau.”
Trầm mặc một lúc lâu, người bên kia mới mở miệng nói: “Nếu em không cho anh cơ hội thì làm sao biết được chúng ta có hợp nhau hay không?” Anh vẫn không lùi bước.
“Cái này không cần, tôi giống như những người phụ nữ bình thường khác chỉ thầm mong tìm được một người bạn trai bình thường, người suất sắc như ngài tôi không dám với tới.” Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Cuộc hôn nhân hào môn, bi thương cuối cùng vẫn là người phụ nữ, cô không muốn tiếp tục dẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
“Được, vậy em hãy nói cuộc sống em mong muốn đi, anh đều có thể đáp ứng em. Nếu em muốn một cuộc sống bình dị, anh sẽ sống bình dị. Em muốn nổi tiếng anh sẽ làm em sáng chói.” Khẩu khí của Cảnh Nhất Phi đầy bá đạo cùng tự tin, công nhận anh có năng lực làm những điều này. Thật khó khăn lắm mới thích một người con gái làm sao có thể dễ dàng để tuột mất cô.
“Tổng giám đốc về vấn đề này chúng ta sau này bàn bạc lại được không, hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi.” Lâm Tuyết Y cảm thấy đầu óc cô hiện tại rối tung không thể suy nghĩ được cái gì
“Được, hôm nay anh không quấy rầy em nữa, em nghỉ ngơi đi ngày mai chúng ta nói tiếp. Chúc em ngủ ngon!” Đầu bên kia Cảnh Nhất Phi biết hiện tại nhiều lời cũng vô ích, chúc cô ngủ ngon sau đó mới ngắt điện thoại.
———————
Bài hát nhạc chuông của Lâm Tuyết Y: 爱情重点 (Yêu hết mình)
ca sỹ: Shi Mei
Link:
Lời:
Cố nén nước mắt trong trái tim không cho nó rơi xuống.
Những lời mật ngọt ngọt ngào dần bị thay thế bởi những tiếng cãi vã qua ngày.
Không nên lừa mình dối người để tự làm tổn thương chính mình.
Hạnh phúc, niềm vui đã trở thành kỉ niệm rồi, sự thờ ơ của anh đã bao phủ lấy em.
Em đã không còn trở thành duy nhất trong anh.
Từng lời anh nói giờ chỉ là những lời nói dối.
Anh không còn yêu em tại sao không nói ra mà phản bội nhau như vậy.
Vì anh không còn chung thủy nên chúng ta hãy chia tay thôi, không còn nhớ nhung, không cần nói tạm biệt đừng gây thêm đau khổ cho nhau.