“Tư Hào, anh đã về rồi!” Hoắc Tư Hào mấy ngày không về nhà nên khi vừa nhìn thấy anh, Tần Ngữ Tâm kích động túm lấy tay anh, tảng đá trong lòng cô ta cũng được đặt xuống.
“Ừ, anh có việc gấp lên phải đi công tác mất mấy ngày.” Anh thoải mái trả lời. Tuy rằng sự việc vượt quá dự định ban đầu, sau lại phải thật sự nằm viện mấy hôm nhưng cũng không coi là thất bại Cú nghĩ đến vẻ lo lắng của Lâm Tuyết Y, sự chăm sóc cẩn thận của cô trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp. Cô bé kia thì ra vẫn còn tình cảm với anh, lần này anh sẽ thử xem sao.
“Vậy sao anh không gọi điện báo cho em biết, làm em lo muốn chết.” Tần Ngữ Tâm quan tâm hỏi.
“À, em xem làm sao mà gọi được.” Anh tiện tay đưa điện thoại đã hết pịn cho Ngữ Tâm nhìn.
“Dù sao anh cũng phải nói với em một tiếng chứ, anh không biết em lo lắng như nào đâu. Em đã đến công ty tìm anh nhưng trợ lý anh nói là anh có việc gấp đi vắng lại không nói rõ là đi đâu.” Tần Ngữ Tâm theo anh đi vào phòng.
Trong lòng Hoắc Tư Hào thầm nghĩ nên tăng lương cho trợ lý của anh. Thực tế thì trợ lý không hề liên lạc gì với anh cả, những lời kia chỉ để trấn an Ngữ Tâm thôi. “Là anh không đúng, nhưng việc gấp quá.” Vì mấy ngày nay tâm tình của anh tốt nên những lời nói của Ngữ Tâm anh cũng không để trong lòng.
“Tư Hào, anh sau này đừng như vậy nữa, em thật sự lo lắng cho anh đó.” Tần Ngữ Tâm làm nũng.
“Được, về sau anh sẽ không như vậy nữa.” Trên mặt hiện nên vẻ áy náy, dù sao đây là việc anh phải giải quyết.
“Tư Hào, em báo cho anh một tin mừng này.” Vẻ mặt Tần Ngữ Tâm tràn đầy hưng phấn làm tan đi hết những suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi.
“Tin gì?” Anh nghi hoặc nhìn cô.
“Tư Hào, anh được làm bố rồi. Em đã có thai!” Tần Ngữ Tâm ôm cổ anh vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Mang thai? Em nói thật?” Anh nắm lấy tay cô, nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt khó tin.
“Anh làm sao vậy? Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ anh nghi ngờ đây không phải con anh?” Tần Ngữ Tâm bị hành động của anh làm mất hứng “Kết quả xét nghiệm của bệnh viện có thể sai sao?” Cô xoay người lấy tờ giấy trong ngăn kéo ở đầu giường đưa cho anh “Anh nhìn đi.”
Hoắc Tư Hào cầm lên xem. Không hề nhầm lẫn, kết quả viết là đã có thai hơn ngày rồi. Không nghĩ rằng cô lại mang thai. Nếu trước đây anh biết được tin này thì nhất định anh sẽ rất vui nhưng hiện tại thì không. Đây là ông trời đang đùa bỡn anh sao, cho anh nhận lấy báo ứng của mình sao? Vì sao ở thời điểm này lại xảy ra chuyện? Tâm anh giờ đang rất loạn.
“Tư Hào, anh không vui sao?” Nhìn vẻ mặt của anh, Tần Ngữ Tâm không biết nên làm sao.
“Không, không phải, anh rất vui, Ngữ Tâm thật vất vả cho em.” Anh ôm lấy cô ghé vào ngực mình nhẹ giọng nói “Từ nay về sau em chỉ cần chuyên tâm dưỡng thai, rồi chúng ta nhanh chóng kết hôn.” Trong mắt anh lúc này đầy vẻ thống khổ. Giờ Tần Ngữ Tâm đã mang thai con anh, anh cần phải cho đứa nhỏ một gia đình hoàn chỉnh.
“Tư Hào, em biết anh rất yêu em mà. Em sẽ sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh.” Tần Ngữ Tâm mừng như điên rốt cuộc mọi chuyện đã được an bài.
Có lẽ đây là lựa chọn ông trời dành cho anh, anh không biết nên vui hay nên buồn. Nếu Tuyết Y biết được tin này thì sẽ sao đây?