Nụ cười của Trần Hòa Thành lập tức cứng đơ lại trên khuôn mặt, lủi thủi quay lưng đi, đợi đi được vài bước, Trần Hòa Thành mới dừng lại, anh ta không cam tâm nên nhổ nước bọt xuống đất: "Hừ, biết ngay là cô sẽ tỏ vẻ trước mặt tôi mà, không biết là trước mặt ông chủ thì lẳng lơ thế nào! Đợi tôi có tiền thì xem tôi xử lý cô thế nào!"
Trần Hòa Thành vừa ảo tưởng sức mạnh vừa đắc ý bước đi.
Lâm Hiểu Hiểu và Tô Thanh Dương trò chuyện được một lúc, chương trình quay hình lại bắt đầu rồi, vì Tô Thanh Dương là người phụ trách cũng là tổng giám đốc tập đoàn nên trường quay ai cũng làm việc rất nghiêm túc.
Nhân viên làm việc tích cực, đạo diễn nghiêm túc phụ trách, Amanda với đôi má đỏ không dám nói gì nữa, chỉ có vẻ mặt lạnh băng của Lý An Ni vẫn chưa tan đi, thỉnh thoảng lại trừng ánh mắt căm ghét với Lâm Hiểu Hiểu
Thân là trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu, An Điềm rất lo, vừa nãy Hiểu Hiểu và Lý An Ni gây nhau như vậy không biết là có ảnh hưởng gì đến việc quay hình tiếp theo không.
Tuy nhiên sự thực chứng minh, An Điềm lo lắng cũng bằng thừa, vì bất luật Lâm Hiểu Hiểu và Lý An Ni có hiềm khích, nhưng một khi xuất hiện trước ống kính thì tình cảm trở nên tốt đẹp ngay, ngay cả việc mặc cùng một chiếc váy.
Điều này khiến cho An Điềm không thể không nể phục, diễn viên chuyên nghiệp tốt thật, có thể nhập vai mọi lúc mọi nơi.
An Điềm đi theo Lâm Hiểu Hiểu, lo trước lo sau bận rộn cả buổi chiều không ngừng nghỉ, nhưng quá trình quay hình cũng coi như diễn ra suôn sẻ.
Vừa tan ca, Lâm Hiểu Hiểu đã bảo An Điềm đi đón An An rồi.
An Điềm cũng không từ chối, thấy việc ở trường quay cũng gần xong rồi thì rời khỏi.
Khi An Điềm đón An An từ nhà trẻ về thì cũng đã là sáu giờ chiều.
Bầu trời mùa đông luôn tối sớm hơn, khi sắp đến dưới lầu của căn hộ, mặt trời đã xuống núi, xung quanh là màu xám xịt, An Điềm và An An mặc kín cả người, tay to nắm tay nhỏ, cười nói đi lên lầu hai.
Tuy nhiên ở ngay khúc rẽ góc, hai mẹ con đột nhiên phát hiện có một bóng người đứng trên cầu thang.
An Điềm lập tức ôm An An vào lồng, rồi lùi lại hai bước hỏi: "Ai vậy?"
Lúc này, bầu trời đã tối sầm lại, vì tiếng hét của An Điềm mà bóng đèn hoạt động bằng giọng nói ở hành lang cũng sáng lên, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt người đó giúp An Điềm nhìn thấy được khuôn mặt người đó.
Sau khi nhìn kỹ, An Điềm từ hoảng hốt chuyển sang ngạc nhiên vui mừng: "Tư Kỳ, sao cậu lại đến đây?"
"Tiểu Điềm..." Lý Tư Kỳ đứng ngây ra từ nãy giờ nhìn thấy An Điềm lập tức muốn khóc ra.
Nghe được tiếng khóc nấc của Lý Tư Kỳ, An Điềm mới thấy người bạn của mình trông rất hốc hác, cô phát hiện ra Tư Kỳ đang mặc chiếc áo khoác màu xám mà năm ngoái đi dạo sắm cùng cô, bên trong là chiếc áo len cổ cao màu trắng, dưới là đôi ủng màu đen và quần đen.
Có thể là do đã đứng khá lâu ở hành lang nên cơ thể Lý Tư Kỳ lạnh đến run người, vẻ mặt nhợt nhạt, ngay cả đôi mắt tràn đầy năng lượng trông cũng rất buồn tẻ, ngoài mắt còn có túi mặt và quầng thâm rất sâu.
Nhìn thấy Lý Tư Kỳ như vậy, An Điềm vội đặt An An xuống, nắm tay Lý Tư Kỳ: "Tư Kỳ, đừng khóc, ngoài này lạnh lắm, có gì chúng ta vào nhà nói."
Trong căn hộ của An Điềm…
Sau khi An An chào Lý Tư Kỳ thì chạy vào trong phòng đọc sách.
Lý Tư Kỳ ngồi trên sofa bằng da thật màu nâu, cô đón lấy ly nước nóng An Điềm đưa rồi lại đảo mắt quanh một vòng nội thất trong căn hộ của An Điềm, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Điềm, nội thất có vẻ rất mắc tiền này đều là cậu tự mua vào sao?"
"Mình làm gì có tiền!" An Điềm xua tay giải thích, "Thời gian trước, nhà mình bị ngập nước nên tất cả nội thất đều hỏng cả, là Lâm Hiểu Hiểu bạn mình mua cho đấy."
Nói đến đây, vẻ mặt An Điềm đầy lo âu: "Tư Kỳ cậu biết không? Hiểu Hiểu nói với mình, vì bạn của bạn cô ấy kinh doanh nội thất nên những đồ nội thất mà cô ấy mua cho mình rẻ lắm. Nhưng mình biết, những nội thất này rất mắc tiền, Hiểu Hiểu chỉ là muốn mình an tâm nên mới nói như vậy."
Nói đến đây, An Điềm thở dài, cau mày nói: "Tư Kỳ, mình vốn không có khoản tiết kiệm nào cả, giờ lại nợ cô ấy món ân tình lớn như vậy, thật không biết phải làm sao nữa."
Nghe An Điềm nói như vậy, khuôn mặt Lý Tư Kỳ lập tức tỏ vẻ thất vọng và chán nản, cô cúi đầu nhìn ly trà nóng đang nghi ngút khói, thất vọng nói: "Vậy à!"
"Chứ sao nữa!" An Điềm thở dài, sau khi nói chuyện của mình xong thì cô vội nhìn qua Lý Tư Kỳ hỏi, "À, đúng rồi, Tư Kỳ, bộ dạng vừa nãy ở ngoài của cậu, có phải là có gì muốn nói với mình không?"
"Không, không có gì." Lý Tư Kỳ cười miễn cưỡng, cô đặt ly trà lên chiếc bàn gỗ quý rồi đứng dậy, "Giờ cũng không còn sớm nữa, mình về trước nhé Tiểu Điềm."
An Điềm thấy Lý Tư Kỳ nói chưa được hai câu đã đi, rõ ràng là có gì đó không ổn!
Cô vội nắm tay Lý Tư Kỳ hỏi: "Tư Kỳ, nhìn cậu là biết có chuyện rồi! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì cả." Lý Tư Kỳ né tránh ánh mắt của An Điềm, rồi lại cười miễn cưỡng.
An Điềm thấy thái độ của Lý Tư Kỳ như vậy thì càng lo lắng, cô vội hỏi: "Tư Kỳ, chúng ta đã là bạn tốt nhiều năm rồi, cậu có chuyện hay không có chuyện lẽ nào mình không nhìn ra sao? Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?"
Lý Tư Kỳ nhìn vẻ mặt quan tâm của An Điềm, cô sụt sịt mũi hai lần, cuối cùng không chịu được, cô lao vào vòng tay của An Điềm, nghẹn ngào nói: "Tiểu Điềm, mình thực sự không còn cách nào nữa rồi!"
"Tư Kỳ, đừng khóc, có mình đây." An Điềm nhìn bộ dạng của Lý Tư Kỳ là biết có chuyện nghiêm trọng rồi, cô vội đỡ Lý Tư Kỳ ngồi xuống, sau đó nghiêm túc hỏi: "Từ từ nói nào, rốt cuộc là sao?"
Được An Điềm an ủi, tâm trạng Lý Tư Kỳ cũng nguôi ngoai, nhưng vẫn không ngừng khóc: "Tiểu Điềm, cậu còn nhớ hôm cậu đón An An về không, mình có nói với cậu về tình trạng của mẹ chồng?"
"Nhớ chứ." An Điềm gật đầu, lập tức hỏi, "Lẽ nào mẹ chồng cậu mắc bệnh thật rồi sao?"
Lý Tư Kỳ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Giống hệt như mình đoán, ung thư phổi giai đoạn cuối."
An Điềm thở dài cũng không biết nên nói gì. Tuy tính tình mẹ chồng của Tư Kỳ không được tốt lắm, nhưng bất luận thế nào thì vẫn là mẹ chồng của Tư Kỳ, biết được tin dữ này, trong lòng An Điềm cũng rất sốt sắng
An Điềm nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lý Tư Kỳ, thương cảm nói, "Đừng khóc, có mình đây."
Nhưng nghe lời an ủi của An Điềm rồi nước mắt của Lý Tư Kỳ càng tuôn ra nhiều hơn: "Mẹ như vậy, nên mình và Ôn Minh định để bà ấy nằm viện ngay hôm đó luôn, nhưng mẹ giữ thẻ nhận lương của Ôn Minh, sống chết cũng không cho bọn mình lấy tiền đó chữa bệnh. Tiền lương của mình thì dùng cho chi tiêu cuộc sống hàng ngày rồi, tuy có dư một ít, nhưng cũng không đủ. Mình và Ôn Minh lại mượn đồng nghiệp bạn bè một chút, bố mẹ mình cũng đã giúp đỡ rất nhiều, tổng cộng vay được 600 ngàn. Nhưng..."
Truyện convert hay : Đế Thiếu Lùng Bắt Lệnh, Thiên Tài Manh Bảo Hàng Tỉ Thê