Lâm Kính Trạch biết Lý An Ni cũng hiểu điều này, nên làm gì cũng có chừng mực, nhưng sao bây giờ lại thành ra thế này?!
Vẻ mặt Lâm Kính Trạch lạnh đi một lúc, cuối cùng anh nhẫn nhịn, cười miễn cưỡng nói với Lý An Ni: “An Ni, anh không thích người phụ nữ mà chuyện gì cũng hỏi đến cùng đâu!”
Trong lòng Lý An Ni bỗng hoảng hốt, một cảm giác lạnh lẽo vây quanh cô ta: Lâm Kính Trạch chung quy cũng không yêu mình, anh ấy chỉ quen với việc có mình có bên cạnh hoặc xem mình là vật thay thế mà thôi.
Nếu mình không biết điều tiếp tục đặt câu hỏi, Lâm Kính Trạch nhất định sẽ quay người đi như ở buổi tiệc tối hôm đó!
“Em biết rồi, Kích Trạch, em không hỏi nữa.” Lý An Ni nhẹ nhàng áp vào lòng của Lâm Kính Trạch: Như vậy cũng tốt, ít ra thì Kính Trạch không bỏ mặc cô ta!
“Vậy mới ngoan chứ!” Lâm Kính Trạch mỉm cười hài lòng, anh hôn lên trán của Lý An Ni hỏi, “Em và Hiểu Hiểu cùng quay hình phải không? Nó đâu rồi?”
Lâm Kính Trạch vừa nhắc đến Lâm Hiểu Hiểu thì lập tức như xối nước lạnh lên người của Lý An Ni vừa được an ủi: Chùm đèn! Cô ta vừa nới lỏng ốc vít của chùm đèn rồi!
Lý An Ni nghiến răng, đột nhiên tỉnh mộng: Sao mình lại làm ra việc như thế? Chùm đèn đó mà rơi trúng đầu của Lâm Hiểu Hiểu thì mình sẽ thế nào đây? Tại sao mình có thể nới lỏng những con ốc đó chứ?
“Kính Trạch...” Lý An Ni run cầm cập, nhưng lại không biết nói gì.
Lúc này, người quản lý đi khắp nơi tìm Lý An Ni thì cuối cùng cũng tìm được cô ta rồi, anh ta nhìn thấy cử chỉ thân mật của Lý An Ni và Lâm Kính Trạch thì hớn hở chạy đến.
“Anh Cố, Anh Lâm!” Sau khi người quản lý của Lý An Ni chào Lâm Kính Trạch và Cố Thiên Tuấn thì quay sang nói với Lý An Ni, “An Ni, đừng hờn dỗi nữa được không? Thợ trang điểm đó không chịu trang điểm cho cô thì nhờ anh Lâm mời một người khác vậy?”
Nghe xong câu nói của người quản lý, Lý An Ni không nói gì cả, còn Lâm Kính Trạch thì không vui nói: “Thợ trang điểm? Thợ nào? Tại sao không trang điểm cho An Ni?”
“Đừng nhắc nữa!” Người quản lý của Lý An Ni vờ như nhẫn nhịn nói, “Thợ trang điểm đó lúc bới tóc làm An Ni đau, An Ni không chịu được có nói thợ đó vài câu thì thợ đó quẳng đồ bỏ đi!”
“Ha ha, còn có chuyện như vậy sao?!” Lâm Kính Trạch vội áp tay vào mặt của Lý An Ni dỗ dành, “An Ni của anh lại phải chịu tủi thân như vậy sao, sao không nói với anh, anh thấy em bị chọc giận rồi đó! Anh sẽ đuổi việc thợ trang điểm đó!”
Lý An Ni há hốc miệng và vẫn không nói gì, vẻ mặt cô ta đâu phải bị chọc giận mà là đang sợ thì đúng hơn, hi vọng những nhân viên đó có thể phát hiện ốc vít bị lỏng sau đó vặn chặt lại!
“Anh Lâm, An Ni đâu chỉ chịu những uất ức như thế!” Người quản lý của Lý An Ni thấy Lý An Ni không nói gì, còn tưởng cô ta vẫn đang giận chuyện của Lâm Hiểu Hiểu, nên nói với Lâm Kính Trạch, “Anh Lâm à, không phải tôi nhiều chuyện đâu, cô Lâm Hiểu Hiểu còn tạt nước nóng lên người của An Ni nữa đấy!”
Lâm Kính Trạch sững sờ nhìn Lý An Ni: “Còn có chuyện như vậy sao?”
Lý An Ni vẫn đang lo lắng chiếc chùm đèn, nên thẫn thờ gật đầu.
Lâm Kính Trạch cau mày: Tuy đứa em gái mình có hơi ngang bướng, nhưng cũng không nên ức hiếp người khác như vậy! Một chút nhất định phải hỏi cho ra lẽ!
“An Ni em đừng giận, anh nhất định sẽ nói chuyện với Hiểu Hiểu, được chứ?” Lâm Kính Trạch tiếp tục dỗ dành, người quản lý nghe được cũng rất đắc ý.
“Vâng.” Lý An Ni cúi đầu nhìn xuống, vẫn đang rất run.
Lúc này, phó đạo diễn đi đến, anh cũng như mọi người, chào Cố Thiên Tuấn và Lâm Kính Trạch trước, sau đó nhìn sang Lý An Ni: “Cô Lý An Ni, cô nghỉ ngơi xong chưa? Cô Lâm Hiểu Hiểu nghỉ xong rồi, một chút nữa thôi là có thể quay rồi đó.”
“Tôi...” Lý An Ni thẫn thờ, sợ đến đơ cả người: Chuẩn bị xong xuôi? Vậy tức là chùm đèn đã được gắn lên rồi?
“Đúng lúc thế, tôi cũng đang muốn xem An Ni và Hiểu Hiểu quay thế nào!” Lâm Kính Trạch mỉm cười, dắt tay Lý An Ni nói: “Chúng ta đi nào.”
Lý An Ni không nói gì, để mặc Lâm Kính Trạch dắt tay đi về trước.
Cố Thiên Tuấn cứ đi bên cạnh không nói tiếng nào cũng theo Lâm Kính Trạch đi qua đó: Không biết là An Điềm thư ký của Lâm Hiểu Hiểu sẽ làm gì trong lúc Lâm Hiểu Hiểu quay đây.
Khi Lâm Kính Trạch, Lý An Ni và Cố Thiên Tuấn đến trường quay thì Lâm Hiểu Hiểu đang ngồi ghế dặm lại phấn, cô vì chuyện lúc nãy mà khóc lóc không thôi, lớp trang điểm hỏng cả, mắt và mũi đều ửng đỏ.
An Điềm khuyên bảo một hồi, cô mới bình tâm lại theo An Điềm về trường quay.
An Điềm cầm cốc nước, ôm áo khoác của Lâm Hiểu Hiểu, rồi lại khuyên bảo: “Hiểu Hiểu, tôi nói lại lần nữa, phải nghiêm túc quay hình cho tốt thì mới không gây thêm rắc rối cho anh Tô nữa, lần này, cô không được bướng nữa đấy!”
“Tôi biết rồi...” Lâm Hiểu Hiểu sụt sịt, giọng nói hục hặc.
An Điềm giống như một người chị vậy, cô lắc đầu, sau đó tiếp tục nghiêm túc nhìn Lâm Hiểu Hiểu trang điểm.
“Hiểu Hiểu!” Lâm Kính Trạch nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu từ xa, bèn thả tay Lý An Ni ra rồi đi đến chỗ cô.
Còn Lý An Ni đứng yên tại chỗ, cô ta ngẩng đầu lên, phát hiện chùm đèn đã được treo lên cao, bây giờ đang lắc lư trên không, dường như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào!
Lý An Ni sợ hãi lùi vài bước, quay người bỏ chạy.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn cũng theo Lâm Kính Trạch đi qua bên cạnh Lâm Hiểu Hiểu và An Điềm.
“Anh.” Lâm Hiểu Hiểu gọi Lâm Kính Trạch rồi lại nhìn sang Cố Thiên Tuấn, lễ phép gọi, “Anh ba!”
An Điềm cũng lịch sự chào hỏi Lâm Kính Trạch, sau đó gật đầu với Cố Thiên Tuấn, rồi cô cúi đầu xuống không nhìn anh nữa, dường như cô và Cố Thiên Tuấn thật sự chỉ gật đầu xã giao.
Chính vì An Điềm không nhìn Cố Thiên Tuấn, nên cô không phát hiện ra Cố Thiên Tuấn lúc này đang dùng ánh mắt sâu sắc nhìn mình.
“Hiểu Hiểu, mắt mũi của em làm sao thế?” Lâm Kính Trạch không nể nang gì liền vỗ vào đầu của Lâm Hiểu Hiểu hỏi.
“Sao lại đánh em?” Lâm Hiểu Hiểu tức giận trừng mắt nhìn Lâm Kính Trạch, lại không cam lòng nhảy dựng lên để đánh trả.
Lâm Kính Trạch lập tức né ra phía sau, nhanh nhạy né được đòn đánh trả của Lâm Hiểu Hiểu, anh chỉ vào Lâm Hiểu Hiểu nói: “Đúng là say thật rồi, anh đây tốt xấu gì cũng là anh của em mà, không biết lớn biết nhỏ gì cả!”
“Em là em của anh đấy! Anh ăn hiếp em gái như vậy sao?” Lâm Hiểu Hiểu vừa nói vừa mím chặt môi, nhìn bộ dạng lại như muốn khóc.
“Anh thương em còn không hết!” Lâm Kính Trạch cười phá lên, sau đó nghiêm túc hỏi, “Nói đi nào, rốt cuộc vì sao lại khóc chứ?”
Lâm Hiểu Hiểu hít một hơi, lại nghiêng đầu, hạ giọng nói: “Cũng không có gì, chỉ là em vô ý đổ nước lên người của Lý An Ni, kết quả là cô ta hiểu nhầm em cố tình, cứ bắt anh Tô giải quyết. Đều là lỗi của em, đâu liên quan gì đến anh Tô, điều quan trọng là... hình như anh Tô vẫn còn hiểu lầm em.”
“Anh Tô này, anh Tô kia, nghe đến anh nổi hết da gà này!” Lâm Kính Trạch vừa nghe là chuyện không đáng gì, thì mới bắt đầu an tâm trêu chọc Lâm Hiểu Hiểu.
Truyện convert hay : Điền Viên Nuông Chiều: Thần Y Xấu Tức Trong Núi Hán