“Đừng khách sao, mọi người đều là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau thôi.” Chu Hán Khanh mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Vài ngày trước, Chu Hán Khanh nghe Susan đang nói điện thoại, hình như người thân của Susan bị bệnh đang cần tiền gấp, tuy lương của Susan không thấp, nhưng bệnh tình của người nhà cô có vẻ rất nghiêm trọng, nhất thời Susan không có số tiền nhiều như vậy, lại đang cần gấp nữa.
Khi Chu Hán Khanh nghe được tin này thì không suy nghĩ nhiều, đã chuyển một khoản tiền vào tài khoản của Susan.
Chu Hán Khanh đợi một hai ngày, thấy Susan không hề chuyển lại tiền cho anh là anh biết mình đã thành công rồi.
Nhưng Chu Hán Khanh không nói không làm gì cả, giống như chưa từng xảy ra chuyện này vậy, vẫn đi làm bình thường, cũng không đi tìm Susan.
Vì anh biết, Susan sẽ chủ động đến tìm mình. Quả nhiên, hôm nay Susan đã mở lời rồi.
“Anh Chu, tôi sẽ sớm trả lại tiền cho anh.” Susan nghiến răng, trong lúc khó khăn cô trông rất tội nghiệp.
“Tôi nói rồi, không cần đâu.” Chu Hán Khanh lắc đầu, “Số tiền đó, coi như để làm bạn với nhau.”
Cuối cùng thì Chu Hán Khanh cũng đã tìm thấy kẽ hở của Susan, bắt chuyện với cô, sau này muốn theo dõi Cố Thiên Tuấn, hoặc có chuyện gì khác cũng dễ như trở bàn tay?!
Susan nghe câu này liền biến sắc, cô cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm vậy: “Giám đốc Chu, tôi nghĩ chúng ta không phải là người chung con đường, nên tôi không thể giúp anh làm gì cả. Nhưng tôi sẽ báo đáp cho anh vì đã giúp đỡ tôi.”
Susan nói xong thì tiến đến gần Chu Hán Khanh, nói nhỏ: “Chú ý tin nhắn của tôi.”
Chu Hán Khanh ngạc nhiên nhìn Susan, Susan gật đầu xác nhận với anh.
“Được, tôi đợi tin nhắn của cô!” Chu Hán Khanh gật đầu, dù tạm thời chưa thể kéo Susan qua đây, nhưng có được thông tin từ cô ấy cũng không tệ!
Susan hít thở sâu, sau đó lùi lại, nói một cách tự nhiên: “Vậy nhé, giám đốc Chu, tôi đi trước đây.”
“Chào!” Chu Hán Khanh mỉm cười với Susan nhìn cô rời khỏi.
Sau khi Chu Hán Khanh tiễn Susan đi thì vào phòng ngủ, vừa mở cửa ra Chu Mộng Chỉ đã bổ nhào vào lòng của Chu Hán Khanh: “Hán Khanh, lần này em bị ức hiếp thật rồi, anh phải giúp em!”
Đối mặt với sự nũng nịu của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh vỗ vai của Chu Mộng Chỉ nói: “Ngoan, để anh đóng cửa lại trước.”
Chu Mộng Chỉ miễn cưỡng buông Chu Hán Khanh ra, quay người đi buồn bã ngồi trên giường.
Sau khi Chu Hán Khanh đóng cửa lại liền ngồi bên cạnh Chu Mộng Chỉ, anh đưa tay xoa xoa chiếc mũi nhỏ của Chu Mộng Chỉ rồi hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Trong tin nhắn nói nghiêm trọng như thế, anh còn chưa làm xong việc đã vội chạy đến rồi.”
“Thì là chuyện công ty đó!” Chu Mộng Chỉ nhắc đến chuyện này là bực mình, “Dương Thanh Lộ vừa chết lại xuất hiện một An Điềm, đúng là không để yên cho người ta sống tốt mà!”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện là như vậy...” Chu Mộng Chỉ thuật lại mọi chuyện cho Chu Hán Khanh biết.
Chu Hán Khanh nghe xong gật gật đầu: “An Điềm này thông minh đấy!”
“Anh nói vậy là ý gì?” Chu Mộng Chỉ vừa nghe Chu Hán Khanh khen An Điềm liền tức giận.
“Đương nhiên không có ý gì khác.” Chu Hán Khanh vội giải thích, “Anh chỉ cảm thấy, khả năng ứng biến của An Điềm không tệ, bất kỳ người nào trong thời gian ngắn như vậy mà nghĩ ra được cách này đều không phải là người đơn giản đâu.”
“Em kể cho anh nghe những chuyện này không phải là để anh khen con khốn đó, em muốn anh thay em trả thù!” Chu Mộng Chỉ càng giận hơn, “Bây giờ thì tốt rồi, công việc vẫn phải tiếp tục, thời gian làm thẩm mỹ cũng phải dời lại.”
Nghe thấy thời gian thẩm mỹ phải dời lại, Chu Hán Khanh ngược lại cảm thấy an tâm hơn, còn về công việc, Mộng Chỉ vừa nói với Cố Thiên Tuấn sẽ tiếp tục làm, xem ra Mộng Chỉ còn phải chịu tủi thân thêm một thời gian.
Thấy Chu Hán Khanh không nói gì, Chu Mộng Chỉ vội nắm lấy tay anh, nũng nịu nói: “Hán Khanh, lần này em bị ăn hiếp, anh nhất định phải thay em báo thù!”
“Thù thì nhất định phải báo rồi, nhưng em muốn trả thù kiểu nào thì em mới hết giận?” Chu Hán Khanh nắm lại tay của Chu Mộng Chỉ, kiên nhẫn hỏi.
“Nếu như em đã dùng kế mà vẫn không làm gì được cô ta, thì cứ để cô ta biến mất như Dương Thanh Lộ đi!” Chu Mộng Chỉ nói đến đây thì ánh mắt chứa đầy thù hận.
Nghe Chu Mộng Chỉ nói lại muốn giết người, thái dương của Chu Hán Khanh lại đau: “Mộng Chỉ, từ lúc nào mà em lại xem mạng người như cỏ rác vậy? Dương Thanh Lộ đó ăn hiếp em suốt, còn cám dỗ Cố Thiên Tuấn nên anh mới giải quyết cô ta. Nhưng mâu thuẫn giữa em và An Điềm đó chỉ là mâu thuẫn nhỏ với nhau trong công ty thôi, hơn nữa, nói thật thì em luôn là người hãm hại cô ta mà.”
“Tóm lại em và An Điềm đó đã trở mặt nhau rồi, không biết lúc nào An Điềm bắt đầu phản kích lại thôi, đến lúc đó em là người chịu thiệt thòi, anh đành lòng sao?” Chu Mộng Chỉ rưng rưng nước mắt nhìn Chu Hán Khanh.
Chu Hán Khanh nhìn đôi mắt nhu mì cùng vẻ biểu cảm đáng thương của của Chu Mộng Chỉ rồi nói: “Mộng Chỉ...”
“Anh giúp em giải quyết An Điềm được không” Chu Mộng Chỉ sà vào lòng Chu Hán Khanh, “Giải quyết An Điêm giống như lần trước giải quyết Dương Thanh Lộ vậy nhé?”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả!” Chu Mộng Chỉ hôn Chu Hán Khanh, đôi mắt như mê hoặc lòng người, “Được không anh?”
Chu Hán Khanh nhìn vào mắt của Chu Mộng Chỉ, cuối cùng đành gật đầu: “Được rồi.”
“Em biết là anh thương em nhất mà!” Chu Mộng Chỉ đắc ý sà vào lòng Chu Hán Khanh nói.
“Chỉ là, sau vụ giết Dương Thanh Lộ lần trước, anh nghe nói có một nhóm người không rõ lai lịch đang điều tra sự việc của Dương Thanh Lộ, nên nếu muốn trừ khử An Điềm, chúng ta phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Nếu đã đồng ý với Chu Mộng Chỉ rồi thì đương nhiên Chu Hán Khanh sẽ phải dự tính thật tốt, anh nhìn qua Chu Mộng Chỉ, dặn dò: “Thời gian này, em cứ hòa thuận với An Điềm đi, lỡ như An Điềm xảy ra chuyện gì thì em cũng không bị nghi ngờ.”
“Vâng, em nghe anh đấy.” Đợi có được kết quả như mình muốn rồi, Chu Mộng Chỉ vui vẻ hẳn lên, cô ta đặt tay lên trước ngực của Chu Hán Khanh rồi bắt đầu cởi những chiếc nút áo sơ mi ra.
“Mộng Chỉ...” Giọng của Chu Hán Khanh khàn khàn, anh nắm chặt tay của Chu Mộng Chỉ, ngạc nhiên hỏi, “Em định...”
“Em định làm gì, anh không biết sao?” Chu Mộng Chỉ nhướng mày, đẹp như một bông hoa khoe sắc, đã lâu rồi không ai bên cạnh cô.
Nhưng, Cố Thiên Tuấn nói, chỉ cần một thời gian nữa thôi là anh có thể ở bên cạnh cô rồi. Nên trước đó, cô ta chỉ có thể tìm Chu Hán Khanh để thỏa mãn.
Nhưng Chu Hán Khanh không hề biết suy nghĩ trong lòng của Chu Mộng Chỉ, anh còn tưởng, Chu Mộng Chỉ là con người tình cảm, yếu đuối!
Anh ta đưa tay giữa sau gáy của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh kích động hôn lên môi của Chu Mộng Chỉ.
Chu Mộng Chỉ càng chủ động phản ứng lại Chu Hán Khanh, cô ta vừa hôn vừa mở những chiếc nút áo của Chu Hán Khanh ra…
Truyện convert hay : Nhiếp Chính Vương Y Phẩm Cuồng Phi