Chu Minh Phong đau đớn lăn lộn dưới đất, miệng của ông ta bị Chu Hán Khanh đá đến nỗi chảy máu, bây giờ lại bị đạp mạnh một cái, chiếc cằm của Chu Minh Phong đã lập tức bị trật khớp rồi.
“Đau... đau…buông ra… a….” Chu Minh Phong nói không ra lời van xin.
Chu Hán Khanh nhìn Chu Minh Phong như một con chuột nhắt, không hề nhấc chân mình ra, sau đó anh ta khom người xuống, ghé sát vào khuôn mặt đầy máu của Chu Minh Phong, nói giọng uy hiếp: “Nếu ông mà dám chạy đến nhà tôi làm loạn, hoặc dò la tin tức của Mộng Chỉ, thì tôi sẽ cho ông tàn phế! Nghe rõ chưa?!”
Khuôn mặt của Chu Minh Phong vẫn đang bị đạp lên, không thể gật đầu, miệng bị đạp tới nỗi trật cả khớp, nói chuyện không rõ ràng, chỉ “ưm ưm” phản hồi.
Chu Hán Khanh hừ một tiếng, lại ra sức nghiền chân vào mặt của Chu Minh Phong rồi mới nhấc chân lên.
Chu Minh Phong đứng dậy đầy khó khăn, tay che mặt, chỉ dám tức giận không dám nói nữa, ông ta lén ngẩng đầu lên nhìn Chu Hán Khanh, liền bắt gặp ánh mặt nguy hiểm đáng sợ của Chu Hán Khanh, vội thu ánh mắt lại.
“Còn không mau cút đi?!” Chu Hán Khanh nhìn Chu Minh Phong hét lên.
Chu Minh Phong lập tức giật cả mình, cuống cuồng bỏ chạy.
Thấy Chu Minh Phong đã bị mình đuổi đi, Chu Hán Khanh nhẹ nhàng thở một hơi dài.
Đồng thời, trong lòng Chu Hán Khanh còn rất vui vẻ: Dù mình không ở bên cạnh Mộng Chỉ nhưng cũng có thể làm gì đó cho cô ấy.
Chỉ cần mình giữ bí mật thì cả đời này của Chu Minh Phong cũng sẽ không biết Mộng Chỉ ở đâu, như vậy, cô ấy có thể sống tốt rồi.
Chu Hán Khanh tâm trạng tốt lên hẳn, hít sâu một hơi rồi quay người đi vào nhà.
Còn Chu Minh Phong vừa ôm chiếc cằm bị trật khớp vừa đi cà nhắc về căn nhà nhỏ cũ nát của mình.
“Khốn nạn!” Chu Minh Phong chửi rủa, phun ra cả miệng nước bọt đầy máu.
Ông ta vốn dĩ còn nghĩ, lần này tìm Chu Hán Khanh, còn có thể xin ít tiền từ Chu Hán Khanh hoặc Chu Mộng Chỉ, không ngờ không những chẳng thu hoạch được gì mà còn bị ăn no đòn!
Chu Minh Phong càng nghĩ càng tức giận, càng hận: Con khốn Chu Mộng Chỉ, mình là bố của nó, bất luận trước đây mình có làm gì thì cũng phải nuôi mình chứ! Bây giờ trốn ở một thành phố nào đó không về! Thật là quá đáng!
Nhưng người biết tung tích của Chu Mộng Chỉ ở thị trấn này chỉ có Chu Hán Khanh. Nhưng khi nhớ lại bộ dạng vừa nãy của Chu Hán Khanh thì Chu Minh Phong vẫn còn cảm thấy rùng mình, sao còn có thể dám đi tìm anh ta!
Chính trong lúc Chu Minh Phong đang lo lắng thì ngoài căn nhà nhỏ của ông ta chợt có tiếng gõ cửa.
Chu Minh Phong nheo mắt, sau đó tay che chiếc cằm, khập khiễng ra mở cửa.
Ngoài cửa không ai cả, chỉ có bầu trời tối tăm và sân nhà cũ tan hoang.
Nhất định là thằng nhãi ranh nào đấy rảnh rỗi không việc gì làm đến quậy phá! Chu Minh Phong lại chửi rủa, sau đó quay người đi muốn đóng cửa lại.
Chính lúc này, một món đồ dưới chân đã thu hút sự chú ý của Chu Minh Phong, ông ta nhìn xuống phát hiện có một gói đồ.
Chu Minh Phong cảm thấy kỳ lạ, liền ngồi xuống mở gói đồ ra.
Trong gói đồ có một tấm vé tàu hỏa, một tờ giấy và một xấp tiền.
Khi thấy xấp tiền, đôi mắt Chu Minh Phong sáng rực lên, ông ta chẳng thèm quan tâm đến những món đồ khác, nhanh chóng nhét tiền vào trong túi trước.
Sau khi cất tiền, Chu Minh Phong mới cầm tờ giấy lên xem thật kỹ.
Trên tờ giấy ghi tên của Chu Mộng Chỉ, phía sau còn có số di động và số bàn. Ngoài ra, còn một câu: Muốn tìm Chu Mộng Chỉ, đến công ty Tô Thị ở thành phố H.
Chu Minh Phong lại cầm vé xe để cùng tờ giấy lên thì thấy đó chính là vé xe đi đến thành phố H.
Chu Minh Phong nhìn thấy những món đồ này, trong lòng vui như hội, ông ta quay đầu lại nhìn, cũng không biết ai đã có lòng tốt cung cấp thông tin Chu Mộng Chỉ cho mình.
Nhưng chắc chắn là ông ta sẽ đến thành phố H.
Thế là, Chu Minh Phong vội đi thành phố H ngay trong đêm đó, dùng xấp tiền đó thu xếp ổn thỏa xong là Chu Minh Phong gọi điện ngay cho Chu Mộng Chỉ.
Kết quả thực sự không khiến ông ta thất vọng, cách thức liên hệ trên tờ giấy chính là của Chu Mộng Chỉ!
Nghe được giọng nói kinh hồn của Chu Mộng Chỉ ở đầu kia truyền lại, Chu Minh Phong cảm thấy lần này đúng là phát tài thật rồi!
“Tiểu Mộng, nếu con tiếp tục không trả lời hoặc cúp máy của bố, thì coi chừng ngày mai bố sẽ xuất hiện trước mặt con đấy!” Chu Minh Phong cười gian nói.
“Không, không...” Chu Mộng Chỉ sợ hãi lắc đầu, liên tục đi lùi lại sát tường, tại sao Chu Minh Phong lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố H chứ, tại sao ông ta có số điện thoại của mình?!
Mình chính là phu nhân chủ tịch danh giá của tập đoàn Cố Thị! Không phải là cô gái nhà quê lấm lem bùi đất trong thị trấn nhỏ bé kia, cũng không hề có người bố nào là ma men hay tội phạm cả!
Mình phải làm thế nào đây? Mình phải làm thế nào mới có thể tiếp tục giữ được bí mật này?! Chu Mộng Chỉ cắn chặt vào môi, sự sợ hãi lo lắng khiến đầu cô ta đau như búa bổ, dường như sắp ngất xỉu vậy.
“Tiểu Mộng, xem ra con đây là rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt!” Bây giờ Chu Minh Phong rất đắc ý, hiên ngang uy hiếp cô ta, “Con cứ đợi đi, mai bố sẽ xuất hiện trước cửa công ty Tô Thị!”
Công ty Tô Thị?!
Nghe Chu Minh Phong nói như vậy, Chu Mộng Chỉ sợ hãi lùi về sau để tìm một chút lý trí: Chu Minh Phong này tuy biết số di động và điện thoại bàn của mình, nhưng chỉ biết nơi làm việc của mình, thế thì ông ta không hề biết gì về thân phận phu nhân chủ tịch Cố Thị của mình rồi?
Nếu như vậy, chỉ cần Chu Minh Phong biến mất, mình vẫn có thể giữ được bí mật, sự việc vẫn có thể cứu vãn được!
Chu Mộng Chỉ nghĩ tới đây, vội chạy đến bên điện thoại bàn, tay run cầm cập, cầm điện thoại lên nói: “Tại sao ông biết số điện thoại của tôi? Ai nói ông biết?”
“Con không cần phải lo những cái này.” Chu Minh Phong đắc ý nói, “Bố biết giờ con đã là người giàu có, nên sợ bố sẽ làm mất mặt con. Chi cần con đưa tiền cho bố, bố sẽ không quấy rầy cuộc sống của con đâu!”
Chu Mộng Chỉ bắt đầu tìm lại một chút lý trí, dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng tôi chỉ là một nhân viên quèn ở Tô thị, làm gì mà có tiền chứ?”
“Bố mặc kệ con có tiền hay không, tóm lại con phải đưa tiền cho bố!” Giọng điệu của Chu Minh Phong sặc mùi uy hiếp.
Song Chu Mộng Chỉ nghe được câu nói này lại rất yên tâm, quả nhiên Chu Minh Phong không biết mình là phu nhân chủ tịch của tập đoàn Cố Thị! Chu Mộng Chỉ hít thở sâu, cảm thấy may mắn thay, nếu Chu Minh Phong biết cô ta là phu nhân chủ tịch của doanh nhân giàu nhất thành phố H thì đâu chỉ đơn giản là gọi điện thoại, ông ta nhất định sẽ chạy như điên tới chỗ Thiên Tuấn làm ầm lên để đòi tiền.
Đến lúc đó, dù truyền thông không tung tin thì người trong ngành ai ai cũng đều biết, như vậy không chỉ khiến danh dự của Chu Mộng Chỉ bị ảnh hưởng nghiêm trọng mà còn bôi tro trát trấu lên công ty Cố Thị của Thiên Tuấn!
Nhưng bây giờ mọi thứ vẫn còn kịp.
Khuôn mặt của Chu Mộng Chỉ cau lại, cô ta vểnh môi lên hỏi: “Nếu tôi không đưa tiền cho ông thì sao?”
“Con dám!” Chu Minh Phong trực tiếp nói, “Con là con gái ruột của bố, đưa ít tiền cho bố tiêu là chuyện đương nhiên mà!”
“Chu Minh Phong! Trên đời này sao lại có thứ cặn bã như ông chứ? Ông còn dám nói tôi là con gái ruột của ông sao, năm xưa ông đối xử với tôi thế nào, lẽ nào ông quên rồi sao?” Biểu cảm Chu Mộng Chỉ bỗng dưng trở nên thê lương và thâm độc, buổi tối của mười mấy năm trước chính là cơn ác mộng mà suốt cuộc đời này cô ta không bao giờ quên được.
Chu Minh Phong hôm đó nồng nặc mùi rượu, giống như một con ác ma tóm lấy mình, nhưng sức lực cô bé nhỏ, vốn dĩ không thể phản kháng lại Chu Minh Phong, ông ta bẩn thỉu như thế, đã khiến cho mình đau đớn như thế...
Chu Mộng Chỉ đau khổ siết lấy tóc mình, cô ta nhớ lại sự việc đêm hôm đó, cô vẫn bất giác run rẩy.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Sau Thành Hoàng Thúc Lòng Bàn Tay Sủng