Chương
“Anh yên tâm. Dù phải kéo em cũng sẽ đưa anh trở về!” Ánh mắt Tề Mẫn Mẫn kiên định nhìn Hoắc trì Viễn, nặng nề gật đầu một cái.
“Bà xã ngoan!” Hoắc trì Viễn cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn.
Cô giống như một đóa hoa cần được nâng niu chăm sóc, mặc kệ là Tề Bằng Trình hay là anh cũng đều không nỡ để cho cô bị thương, cho nên anh chưa từng nghĩ tới cô lại có thể kiên cường đến như vậy, cứng cỏi giống như một gốc cây rau sậy.
Tề Mẫn Mẫn dùng một tay ôm lấy eo anh, cười nói: “Trước kia vẫn là anh chăm sóc cho em, hiện tại đến lượt em chăm sóc cho anh. Hai ta coi như huề nhau.”
Hoắc trì Viễn cảm động, hốc mắt có chút ẩm ướt.
Nhờ có Tề Mẫn Mẫn nâng đỡ, Hoắc trì Viễn gian nan cử động cái chân bị thương.
Cảm giác mỗi đi một bước đều là một loại thống khổ.
Không biết có gãy xương hay không nữa.
Nếu có Hoắc Nhiên ở đây thì tốt rồi.
“Hoắc trì Viễn, nếu không, em cõng anh.” Tề Mẫn Mẫn giơ tay lên, lau mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán Hoắc trì Viễn, đau lòng đề nghị.
“Không cần. Không đau đến như thế. Lại nói, em cõng anh cũng không đi được.” Hoắc trì Viễn cười cự tuyệt.”Nhanh đi thôi.”
“Chúng ta có nên bò lên cái sườn núi này hay không?” Tề Mẫn Mẫn mờ mịt nhìn bốn phía, chỉ chỉ chỗ hai người lăn xuống.
Hoắc trì Viễn ngẩng đầu, nhìn quanh một vòng, phát hiện ra bọn họ ở một nơi giống như là đáy cốc. Bốn phía đều là sườn núi cao, vị trí duy nhất có thể xác định là chỗ bọn họ ngã xuống, bởi vì chỗ bọn họ lăn xuống là đất tuyết có lưu lại dấu vết, còn có nhánh cây bị đè gãy.
“Không được! Vạn nhất hung thủ còn không có rời đi… Quá nguy hiểm! Chúng ta theo sườn núi này bò lên đi.” Cho dù bò lên chỗ vừa bị lăn xuống, bọn họ cũng không biết phải đi như thế nào để đi ra khỏi ngọn núi này. Cho nên hiện tại lựa chọn tốt nhất chính là tránh hung thủ trước mắt. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Cũng đúng.” Tề Mẫn Mẫn lập tức đồng ý gật đầu.
Hoắc trì Viễn phân tích sự tình luôn luôn đúng trọng điểm, khiến cho cô không thể không sùng bái.
Người đàn ông của cô, đích thực là không tầm thường.
Gặp qua nguy hiểm chưa bao giờ sợ hãi, còn có thể vô cùng trấn tĩnh để phân tích.
Cô thì ngược lại, vừa mới còn sợ tới mức muốn khóc, cái gì cũng không làm được.
Hoắc trì Viễn cũng không có dồn toàn bộ gánh nặng lên vai Tề Mẫn Mẫn, sợ làm tổn thương đến cô, mà chính điều này lại càng khiến anh thêm mất sức.
Mắt cá chân truyền đến từng cơn đau như xe rách, khiến cho mồ hôi trên trán anh đọng lại càng nhiều.
“Có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Tề Mẫn Mẫn đau lòng hỏi.
“Không cần! Dừng lại một giây liền nguy hiểm thêm một giây. Chúng ta phải trở về trước khi mặt trời xuống núi.” Hoắc trì Viễn nhịn đau nói.
Tề Mẫn Mẫn nghe xong liền kiên cường gật đầu một cái.
Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cô đểu cố gắng mang theo Hoắc trì Viễn ra khỏi núi.
Bọn họ ai cũng không được xảy ra chuyện!
Sau khi đi được tiếng đồng hồ, Hoắc trì Viễn đột nhiên dừng bước lại.
“Làm sao vậy?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi.