Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

chương 1023

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Ngày hôm nay để cho anh thống khổ không phải là sợ hãi hay cái chết, mà là việc Tề Mẫn Mẫn sanh non dẫn đến bị thương.

Đau đớn tại thân cô, thống khổ tận tâm anh.

Trác Liệt nghe xong lời Hoắc trì Viễn nói, lại sợ chậm trễ việc chữa bệnh của hai người, nên lập tức cõng Hoắc trì Viễn xuống núi.

Hoắc trì Viễn lo lắng nhìn về phía Tề Mẫn Mẫn, sắc mặt của cô tái xanh đến dọa người. Anh thực sự sợ cô không chịu được đến lúc xuống núi, liền…

Tề Bằng Trình nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Hoắc trì Viễn, liền an ủi: ” Con gái ba mạng lớn, phúc lớn!”

Nói xong, ông liền ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, theo sát phía sau Trác Liệt, đi nhanh về phía chân núi.

A Khố cầm cây đuốc soi xung quanh cạm bẫy một vòng, lại soi kỹ bên trên cạm bẫy, sau đó nhăn mày nói: “Kỳ quái, bẫy này căn bản không phải là do tộc nhân chúng ta làm ra.”

Ai lại rảnh rỗi chạy vào trong rừng sâu, không có việc gì làm lại đi đào bẫy chơi đùa?

Nghĩ đến Hoắc trì Viễn nói có nhóm người muốn giết bọn họ, sự lo lắng trên nét mặt A Khố lại càng sâu.

Tới cùng là ai đây?

Trác Liệt đưa Hoắc trì Viễn vào nhà, lập tức hô to gọi Bác Ngạn: “Mẹ, nhanh đi gọi bác sĩ! Hoắc trì Viễn bị trật chân rồi, Tề Mẫn Mẫn bị sanh non! Nhanh lên! Mẹ mau gọi bác sĩ tới nhanh lên!”

“Được, được, được!” Nghe thấy lời con trai nói, Bác Ngạn thất kinh chạy ra ngoài.

“Tề Mẫn Mẫn…” Hoắc trì Viễn cật lực di chuyển đến phía trước cửa sổ, bất an ngó ra ngoài.

“Bọn họ ở phía sau. Để anh đi đón.” Trác Liệt nói xong, liền biến mất vào trong màn đêm.

Đợi cho Tề Mẫn Mẫn được Trác Liệt ôm trở về, Hoắc trì Viễn lập tức khập khiễng đi tới, đón lấy Tề Mẫn Mẫn vào lòng.

Anh thật cẩn thận lấy đi lọn tóc vương trên khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nói: “Tề Mẫn Mẫn, chúng ta về đến nhà rồi! Tỉnh tỉnh!”

Tề Mẫn Mẫn vẫn không có mở mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một chút sinh khí cũng không có. Chỉ có hai rặng mây hồng nhạt vẫn còn treo trên má, biểu hiện cho việc cô vẫn còn sống. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hoắc trì Viễn bi thương ôm sát Tề Mẫn Mẫn vào lòng, khuôn mặt chôn ở cổ cô, thấp giọng nghẹn ngào.

“Nha đầu, em nhất định phải sống! Em không được chết! Chúng ta cùng nhau đồng sinh cộng tử!”Thanh âm Hoắc trì Viễn khàn khàn, nước mắt rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà rơi xuống.

Tề Bằng Trình đứng ở bên cạnh, trái tim co thắt lại, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.

Chuyện con gái và con rể vợ chồng tình thâm vốn là chuyện ông nên vui mừng, nhưng hiện tại trong mắt ông, trong lòng ông…chỉ còn lại chua sót cùng đau thương.

Hoắc trì Viễn ngẩng đầu lên, nước mắt đau lòng biến mất, giọng nói khàn khàn nói với mọi người: “Mọi người tránh đi một lát, con muốn giúp Tề Mẫn Mẫn thay quần áo!”

Lúc ôm Tề Mẫn Mẫn, tay anh chạm đến vết máu đã khô lại.

Vết máu này khiến anh đau lòng không thôi khiến anh cảm nhận sâu sắc được Tề Mẫn Mẫn còn đau lòng hơn anh rất nhiều.

Trác Liệt và A Thập Khố vội vàng đi ra gian ngoài.

Tề Bằng Trình mở va li ra, lấy một bộ quần áo sạch sẽ, trầm mặc đưa cho Hoắc trì Viễn. Sau đó, ông cũng nặng nề bước ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio