Chương
Người ta thường nói, con gái quan trọng nhất là lấy được một tấm chồng tốt, kỳ thực vẫn là sự nghiệp thành công đi?…
Trác Liệt đưa bọn Tề Mẫn Mẫn lên máy bay sau đó quay vào trong núi.
Vừa vào nhà, anh liền nhìn thấy ba đang cầm viên đạn ngẩn người.
“Ba, ba tìm được đạn rồi.”
“Mới vừa tìm được.” A Khố thở dài, cầm viên đạn trong tay đưa cho Trác Liệt: “Con xem.”
“Đúng là đạn súng săn do người trong tộc của chúng ta tự chế.” Trác Liệt vừa thấy liền biết, ngẩng đầu, anh thật sự hỏi han: “Ba, có thể là do người trong tộc chúng ta lỡ tay không.”
“Nghe Hoắc trì Viễn nói, khả năng đó không lớn.” A Khố lắc đầu: “Chỉ hy vọng hung thủ không phải người trong tộc của chúng ta.”
“Con đi triệu tập mọi người qua đây!” Trác Liệt đặt viên đạn xuống, xoay người đi ra ngoài.
A Khố thở dài.
Lại thở dài.
Ông vẫn luôn nghĩ người trong tộc của mình là một đám người chất phác, không nghĩ tới…
Trác Liệt lấy tốc độ nhanh nhất triệu tập tất cả những người lớn trong các gia đình của tộc đến.
A Khố cầm viên đạn trong tay, trịnh trọng nói với mọi người: “Ngay ngày hôm qua, vợ chồng cháu gái tôi ở trong núi bị người ta đuổi giết, chính là bằng viên đạn này.”
Nói xong, ông dùng lực đặt viên đạn xuống bàn, căm tức trừng mắt nhìn mọi người: “Tôi cần mọi người nói cho tôi biết, viên đạn này xuất hiện từ tay người nào.”
“Này không phải đạn mà chúng ta tự chế sao.”
“Đúng vậy, ai lại giết cháu ngoại của tộc trưởng.”
Ngay lúc mọi người xì xào bàn tán, có người cúi đầu xuống, cắn chặt môi, vẻ mặt chột dạ.
Trác Liệt nhanh chóng thấy một màn này, lập tức tiến lên, nhéo áo đối phương: “Nói cho tôi biết, anh biết cái gì.”
“Không phải tôi giết.” Người nọ lập tức bối rối xua tay: “Trời đất chứng giám, cho dù cho tôi mượn mười lá gan, tội cũng không dám.”
“Chuyện về viên đạn này, tôi nghĩ là anh đã biết.” Trác Liệt thô thanh chất vấn.
Người nọ bị lửa giận trong mắt Trác Liệt dọa đến, nơm nớp lo sợ nói: “Người thực sự không phải tôi giết.”
“Tôi muốn biết sự thật.” Trác Liệt giơ tay lên, hung ác trừng mắt nhìn đối phương.
“Tôi thực sự không giết người, nhưng đạn là do tôi làm.” Đối phương khiếp đảm trả lời.
“Là đạn của cậu, vì sao không phải cậu giết.” A Khố đẩy con trai ra, sắc mặt ngưng trọng hỏi.
“Mấy ngày hôm trước, có một người phụ nữ nói muốn lên núi săn thú, nghĩ muốn mua súng của tôi. Tôi biết quy tắc, ngay lúc đầu cũng từ chối cô ta rồi.”
“Về sau thế nào.” Trác Liệt trừng mắt hỏi.
“Về sau, cô ta lấy một vòng tay vàng đưa cho tôi, tôi nhất thời nổi lên lòng tham liền đưa một khẩu súng cho cô ta.” Người đàn ông chột dạ liếc nhìn A Khố một cái: “A Khố, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên tham tiền.”