Chương
Nói xong, ông dùng lực đặt viên đạn xuống bàn, căm tức trừng mắt nhìn mọi người: “Tôi cần mọi người nói cho tôi biết, viên đạn này xuất hiện từ tay người nào.”
“Này không phải đạn mà chúng ta tự chế sao.”
“Đúng vậy, ai lại giết cháu ngoại của tộc trưởng.”
Ngay lúc mọi người xì xào bàn tán, có người cúi đầu xuống, cắn chặt môi, vẻ mặt chột dạ.
Trác Liệt nhanh chóng thấy một màn này, lập tức tiến lên, nhéo áo đối phương: “Nói cho tôi biết, anh biết cái gì.”
“Không phải tôi giết.” Người nọ lập tức bối rối xua tay: “Trời đất chứng giám, cho dù cho tôi mượn mười lá gan, tội cũng không dám.”
“Chuyện về viên đạn này, tôi nghĩ là anh đã biết.” Trác Liệt thô thanh chất vấn.
Người nọ bị lửa giận trong mắt Trác Liệt dọa đến, nơm nớp lo sợ nói: “Người thực sự không phải tôi giết.”
“Tôi muốn biết sự thật.” Trác Liệt giơ tay lên, hung ác trừng mắt nhìn đối phương.
“Tôi thực sự không giết người, nhưng đạn là do tôi làm.” Đối phương khiếp đảm trả lời.
“Là đạn của cậu, vì sao không phải cậu giết.” A Khố đẩy con trai ra, sắc mặt ngưng trọng hỏi.
“Mấy ngày hôm trước, có một người phụ nữ nói muốn lên núi săn thú, nghĩ muốn mua súng của tôi. Tôi biết quy tắc, ngay lúc đầu cũng từ chối cô ta rồi.”
“Về sau thế nào.” Trác Liệt trừng mắt hỏi.
“Về sau, cô ta lấy một vòng tay vàng đưa cho tôi, tôi nhất thời nổi lên lòng tham liền đưa một khẩu súng cho cô ta.” Người đàn ông chột dạ liếc nhìn A Khố một cái: “A Khố, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên tham tiền.”
A Khố không thèm liếc nhìn đối phương một cái: “Người phụ nữ đó có điểm nào đặc biệt nói cho tôi biết.”
“Tôi cũng không biết cô ấy tới từ đâu, chỉ biết là giọng đến từ phương nam, âm thanh mềm mại, nghe đã khiến cả người tê dại.” Người đàn ông mê mẩn trả lời.
“Chính xác một chút.” Trác Liệt phẫn nộ quát.
“Người phụ nữ đó thực sự quyến rũ không chỉ nói chuyện, tuy khuôn mặt có rất nhiều phấn, nhưng có thể nhìn ra là rất xinh đẹp.”
“Bao nhiêu tuổi.” A Khố nghiêm mặt hỏi han.
“Nên là ba bốn mươi tuổi đi, cậu cũng biết phụ nữ ở thành phố rất trẻ, tôi cũng không đoán được.”
Nghe được đối phương nói, trong lòng Trác Liệt hiện ra một bóng dáng: “Có phải khẩu âm giống như Tề Mẫn Mẫn không.”
“Đúng đúng đúng! Nói chuyện rất nhẹ nhàng.” Đối phương không ngừng gật đầu.
“Con biết là ai rồi!” Trác Liệt giận tái mặt, phẫn hận nói.
Ba bốn mươi tuổi, khẩu âm gần giống với Tề Mẫn Mẫn, là người muốn hại Tề Mẫn Mẫn, ngoài bà ta ra còn có thể là ai?
Lửa giận trong lòng Trác Liệt bốc lên ngùn ngụt, oán hận nắm chặt tay.
“Ai?” A Khố chăm chú nhìn con trai.
“Chính là bà già chết tiệt đó, mẹ kế của Tề Mẫn Mẫn, Dương Nguyệt Quyên!” Trác Liệt nói năng quyết liệt trả lời.