Chương
“Hoắc tổng, có boss nào lòng dạ độc ác như vậy sao? Xin tết âm lịch đi làm, chúng tôi muốn về nhà!” Lynda bất mãn kháng nghị.
Trịnh Húc chỉ nhàn nhạt cười, đứng ở bên cạnh Lynda, ôm thắt lưng của cô: “Sang tết âm lịch năm sau trở về cùng em.”
“Trịnh Húc, anh đứng ở bên người đó?” Lynda nổi giận hỏi han.
Trịnh Húc thật sự là một người làm thuê tốt.
“Chắc không cho hai người tăng ca nhiều đâu, công ty có chút ít cổ phần, đương nhiên sẽ là quà kết hôn của hai người.” Hoắc trì Viễn cười nói xong, ngồi vào trong ô tô, đóng cửa xe lại.
“Qùa kết hôn, Hoắc tổng nghĩ ra sao, đôi ta nếu chia tay, nửa cổ phần cũng không có.” Lynda bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn.
“Vậy cô nhanh đi kết hôn đi.” Hoắc trì Viễn cho cửa kính xe xuống, cười đề nghị.
“Vì chút cổ phần đó, lão nương đồng ý rồi.” Lynda nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoắc trì Viễn cho Trịnh Húc một vẻ mặt cố lên, đong đưa cửa sổ xe, khoát tay với hai người.
Nhìn Maybach của Hoắc trì Viễn chạy đi xa, TRịnh Húc giữ chặt tay của Lynda, nhàn nhạt cười nói: “Lynda, em đồng ý gả cho anh sao.”
“Không phải đồng ý gả cho anh!” Lynda tiêu sái quăng tóc: “Em là gả cho hai phần cổ phần kia.”
Trên mặt Trịnh Húc sáng lạn như ánh dương tươi cười: “Kia không phải là một sao?”
Lynda nắm chặt tay của TRịnh Húc, thật sự nói: “TRịnh Húc, em là một người phụ nữ mạnh mẽ, anh có thể chịu được tính xấu của em không?”
“Không phải rất tốt sao? Tính cách của hai ta vừa lúc bù trừ cho nhau.” TRịnh Húc nhàn nhạt cười nói.
“Ngày mai chúng ta đi đăng ký, có được không!” Lynda có chút hưng phấn mà nói.
Khi quyết định gả cho Trịnh Húc, trong lòng cô vậy mà dâng lên một chút gấp gáp nho nhỏ.
Tự như sợ rằng chậm một ngày, anh sẽ bị người khác cướp đi.
Trịnh Húc không phải một người đàn ông ngôn ngữ xảo biện, rất nhiều khi anh đều im lặng ít lời, thậm chí có thể dùng từ buồn để hình dung, nhưng là như thế lại khiến anh có thêm một phần nho nhã và thành thục.
Cô biết trong công ty có rất nhiều phụ nữ đã yêu thầm anh.
Quan trọng nhất là anh rất bao dung đối với cô.
Lúc cô nổi giận, anh sẽ yên lặng ngồi một bên, hoặc là ôm cô an ủi cô.
“Em xác định?” Trịnh Húc nhíu mày, anh không nghĩ tới cô lại vội vã đề nghị đi đăng ký như thế. Đương nhiên anh đã chờ ngày đó thật lâu rồi.
“Xác định!” Lynda phong tình vạn chủng ôm anh, sáng lạn cười nói: “CHẳng lẽ anh không muốn?”
“Muốn, anh một mực chờ những lời này của em!” Trịnh Húc ôm lấy Lynda, kích động chuyển sang điên cuồng: “Chỉ cần Lynda gật đầu, anh nguyện lý đem tất cả tài sản của anh cho cô ấy!”
Cho tới bây giờ Lynda cũng chưa thấy qua Trịnh Húc không thế khống chế được cảm xúc như thế, cuốn hút cười thoải mái thật to.
“Em không cần tài sản của anh, em muốn người của anh.” Lynda ôm chặt eo của TRịnh Húc, cúi đầu hôn lên môi mỏng của anh.
Nghe thấy trong sân có tiếng dừng xe, Hoắc Tương liền chạy ra cửa đón.
Nhìn thấy xe của Hoắc Nhiên, cô liền thất vọng muốn quay đi.
Lúc này, một cô bé xinh đẹp từ trên xe bước xuống.