Chương
“Anh không phân rõ phải trái, em cũng chưa nói sẽ tiếp nhận anh!” Vương Giai Tuệ hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
“Không phân rõ phải trái rõ ràng là em! Em phủ định hoàn toàn tình yêu của anh với em chỉ vì anh từng nợ nần phong lưu!” Hoắc Nhiên ảo não đấm tay vào vách tường, phát tiết hết buồn bực trong lòng.
Vương Giai Tuệ thở dài, bất lực ngồi xổm xuống trên mặt đất, ưu thương nói: “Anh Hoắc, tâm lý của em đặt ở một người khác. Cho nên hiện giờ em không có cách nào tiếp nhận anh được.”
“Anh biết là ai.” Hoắc Nhiên ngồi xuống xuống trước mặt Vương Giai Tuệ, hai tay giơ lên nhìn cô: “Em và cậu ta không thể đâu, mà gia đình cậu ta cũng không thể tiếp nhận em được!”
“Làm sao anh biết?” Vương Giai Tuệ ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi han.
“Em đơn thuần đến nỗi tất cả tâm tư đều viết hết trên mặt. anh có thể không đoán ra được sao?” Hoắc Nhiên dùng lực véo má cô.
“Thật ra em cũng không ky vọng xa vời có thể gả cho cậu ấy.” Vương Giai Tuệ cúi đầu, tự ti cắn môi: “Em biết nhà mình không gia thế, ngay cả ba ruột cũng ghet bỏ, làm sao có thể gả cho Ninh gia giàu có như vậy.”
“Hôn nhân của Ninh Hạo chỉ có thể là đám hỏi chính trị, hoặc là đám hỏi chính thương, cậu ta vừa sinh ra đã nhất định là phải hy sinh hôn nhân của mình.” Hoắc Nhiên đau lòng cầm tay cô, nói ra chuyện thực tàn nhẫn.
“Bác sĩ Mông Cooe, anh có thể đừng nhất châm kiến huyết như vậy nữa được không?” Vương Giai Tuệ bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
“Không thể! Anh sợ em chưa từ bỏ ý định!” Hoắc Nhiên không kiềm chế được cúi đầu, mổ một cái lên môi cô: “Anh phải đuổi cậu ta ra khỏi trái tim của em.”
Vương Giai Tuệ đỏ mặt né tránh: “Bác sĩ Mông Cổ, hai chúng ta đã ước định ba điều.”
“Cái gì?” Hoắc Nhiên dừng giữa không trung, tim đập mạnh và loạn nhịp hỏi.
“Điều một, không được em cho phép thì không được hôn em, điều hai, em không đồng ý thì không được nói em là bạn gái của anh, điều ba… tạm thời em còn chưa nghĩ ra, nghĩ ra sẽ nói với anh.” Vương Giai Tuệ bá đạo vươn ra ba ngón tay.
Hoắc Nhiên cầm ngón tay của cô, bất đắc dĩ nói: “Tiểu tổ tông của anh, em muốn anh phải thế nào?”
“Anh không đồng ý?” Vương Giai Tuệ hếch mày lên, không hờn giận trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
“Đồng ý, em biết anh không có cách nào bắt em.” Hoắc Nhiên ôm lấy Vương Giai Tuệ, nhẹ nhàng nhéo mũi của cô.
“Anh lại động vào em!” Vương Giai Tuệ bất mãn kháng nghị.
“Không ở trong phạm vi ba điều đó mà!” Hoắc Nhiên không kiềm chế được nói.
Vương Giai Tuệ bị Hoắc Nhiên làm cho tức giận đến hồng cả gai gò má
ở cùng một chỗ với anh, cô sẽ bị da mặt dày của anh làm cho tức điên.
“Em đi xem Tề Mẫn Mẫn có tới không!” Cô đẩy Hoắc Nhiên ra, đỏ mặt chạy đi.
Hoắc Nhiên còn chưa hết cảm xúc sờ sờ môi mỏng vừa hôn qua Vương Giai Tuệ, thấp giọng lẩm bẩm: “Sớm muộn gì em cũng sẽ thừa nhận, em đã động tâm.”
Lúc Maybach dừng lại trước cửa nhà, Hoắc trì Viễn liền cúi người, nghĩ muốn ôm Tề Mẫn Mẫn đi ra.
“Chân của anh bị thương…” Tề Mẫn Mẫn lắc lắc đầu, ngăn cản động tác của Hoắc trì Viễn.
“Cái chân bị thương chết tiệt!” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ thở dài.