Chương
“Chị dâu nhỏ, chị cũng thật độc ác đi.” Hoắc Nhiên sợ hãi ôm ngực.
“Ai cho anh không cứu giúp Hoắc trì Viễn rồi lại còn lấy thuốc của anh ấy.” Tề Mẫn Mẫn vươn tay với Hoắc Nhiên, bá đạo ra lệnh.
“Vết thương của anh anh thật sựu không gọi là thương tổn ấy, bác sĩ đã kê thuốc cho anh ấy rồi. Quá mười ngày nữa là lại sinh long hoạt hổ.” Hoắc Nhiên khẩn trương giơ tay lên thề.
Anh chữa trị xương cốt cho nhiều người rồi, mắt cá chân của anh trai bị trật đã về vị trí cũ, đau đớn giảm thì tốt rồi. Xương cốt không vỡ ra không nứt, sẽ khôi phục tốt.
“Nếu không thì như thế này, em đi đập bể mảng hiệu danh y của anh.” Tề Mẫn Mẫn hung hãn nói.
“Anh, chị dâu nhỏ rất thương anh.” Hoắc Nhiên hâm mộ nhìn Cố Mjac.
Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, thỏa mãn cười nói: “Cái này gọi là phu thê tình thâm.”
“Có thể đừng ân ái trước mặt tôi được không.” Hoắc Nhiên che ngực, bi thương kháng nghị.
“Đi chỗ khác mà khó chịu! Đừng quấy rầy chúng tôi ân ái!” Tề Mẫn Mẫn hung hãn ra lệnh.
Lời của cô làm cho tất cả mọi người cười rộ lên.
Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn không khổ sở như bọn họ tưởng tưởng, bà nội Hoắc và Chu Cầm cũng nhẹ nhàng thả lỏng.
Chu Cầm nghiên cứu đơn thuốc xong, lộ ra một tia ngạc nhiên cười nói:”Tiểu Viễn, phương thuốc của vị bác sĩ này thật độc đáo, mỗi một vị thuốc đều thích hợp. Con có thể liên lạc lại với vị bác sĩ này không? Mẹ muốn ông ta thỉnh giáo.”
“Thật ạ?” Tề Mẫn Mẫn tò mò nhìn bà. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đúng vậy! Phương thuốc này nhìn có vẻ không liên quan gì đến người bệnh, nhưng những loại thuốc này trộn lẫn với nhau, tạo ra công hiệu thần kỳ. Đó cũng là nguyên nhân mẹ muốn biết. Phương thuốc của người trong tộc rất thú vị.” Chu Cầm vui mừng trả lời.
Bà nhiều năm làm bác sĩ phụ khoa như vậy, cũng chưa dám viết ra phương thuốc như thế này.
“Mẹ. Vị bác sĩ kia bị Hoắc trì Viễn quát cho chạy mất. Thiếu chút nữa anh ấy còn gọi người ta là lang băm.” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười nói.
Nghe hai chữ “Lang băm”, Vương Giai Tuệ nín cười nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên.
Đây không phải là khái niệm dành riêng cho Hoắc Nhiên sao?
Không ngờ lại bị Hoắc trì Viễn gán cho bác sĩ của tộc Ngạc Xuân Luân.
Xem ra không phải tất cả mọi người đều có thể tinh tường nhận ra “Thần y”, dù y thuật của những bọn họ cao siêu thế nào vẫn có người gọi bọn họ là”Lang băm.”
Tuy rằng cô lấy hai chữ này để hình dung Hoắc Nhiên, nhưng thực ra cô cũng biết y thuật của anh rất cao.
Chân cô tuy chỉ còn bị đau khi trời mưa, nhưng một chút cũng chưa lành lại.
Hoắc Nhiên quay đầu nhìn thẳng Vương Giai Tuệ, nhỏ giọng than thở nói:”Xem ra luôn có người có mắt lại không nhìn ra viên ngọc quý, so sánh ấm trà với cái bô.”
Hoắc Tương phì cười:”Anh hai, anh có thể nói chuyện có súc tích một chút được không?”
“Không đâu! Anh là một tên đồ tể chuyên đi cưa xương cốt! Làm sao nói năng văn vẻ được như em.” Hoắc Nhiên nhìn Hoắc Tương liếc mắt một cái.
Vương Giai Tuệ bĩu môi, cười nói:”Đúng là lòng dạ hẹp hòi! Người ta nói đùa cũng nghe không hiểu!”