Chương
“Ngày mai không phải anh đi trực sớm sao, em sợ anh mệt, anh xem người em này có bao nhiêu trọng tình trọng nghĩa.”
“Anh chỉ cần em nhanh chóng về phòng em, đánh chữ nhanh lên để tranh thủ sang năm có tiểu thuyết được chuyển thể thành phim.” Hoắc Nhiên phụ giúp Hoắc Tương đi ra ngoài.
“Giai Tuệ, em xem anh chị không hiểu chuyện, người giúp anh ấy còn không biết cảm kích.” Hoắc Tương không cam lòng nói lớn tiếng.
Vương Giai Tuệ lập tức chạy tới cửa, nói với Hoắc Nhiên: “Em ngồi xe chị Hoắc Tương về nhà. Anh hai Cố, tạm biệt.”
Hoắc Nhiên bất mãn túm chặt lấy Vương Giai Tuệ, trừng mắt với Hoắc Tương: “Hoắc Tương, anh nhớ em nói em có bản thảo hai vạn chữ cần giao cho nhà xuất bản, em làm xong chưa.”
“A…Anh nói em mới nhớ, đại ân không lời nào nói hết, em trở về đánh chữ. Giai Tuệ, để anh hai đưa em về đi, ngại quá, chị không đưa em về được rồi.” Hoắc Tương nói xong, giống như chân được bôi dầu, hưu một tiếng trốn về phòng mình.
Hoắc Nhiên giờ mới lộ ra tươi cười.
Xú nha đầu.
Vậy mà chạy tới mù quáng lẫn lộn.
Cho rằng anh không biết cô muốn làm thôi.
Muốn lấy được Giai Tuệ còn xem văn phong nói chuyện có bằng anh không chứ.
Hỏi Giai Tuệ, cô chắc chắn sẽ trả lời: “Chúng ta là bạn bè bình thường.”
“Anh hai Cố, như vậy được không.” Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc Tương đóng cửa lại, quay đầu nhìn anh.
Hoắc Tương là có ý tốt, Hoắc Nhiên cũng không cảm kích.
Có thể thương tổn đến Hoắc Tương không.
“Về sau em ít tiếp xúc với Hoắc Tương thôi. Nha đầu kia thông minh lanh lợi như tặc ấy.” Hoắc Nhiên trầm trọng dặn dò.
“Em cảm thấy chị ấy rất tốt. là anh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Vương Giai Tuệ cười chế nhạo.
“Đó là em chưa bị nó chơi xấu.” Hoắc Nhiên quay về cầm chìa khóa, sau đó đi cùng cô xuống lầu.
Vương Giai Tuệ muốn bỏ tay anh ra, anh lại càng ôm chặt. cô không yên bất an nhìn thoáng qua phòng khách, thấy không có ai mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nơi này là nhà anh.” Cô bất mãn kháng nghị.
“Anh biết.” Hoắc Nhiên không kiềm chế được, cười, áp vào bên tai Vương Giai Tuệ: “Nếu không phải nhà anh, anh sẽ không ôm em như vậy nữa rồi.”
Lại là ác mộng, Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại rồi rốt cuộc cũng không ngủ được nữa.
Sợ đánh thức Hoắc trì Viễn, cô không dám xoay người, cuộn tròn cơ thể, dùng sức cắn ngón tay.
“Không ngủ được?” Hoắc trì Viễn đột nhiên áp sát cô, bàn tay to ôm lấy hông cô.
Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu, nhìn anh ánh mắt tràn ngập ưu thương:”Em làm anh thức giấc?”
“Không. Tại anh mất ngủ.” Hoắc trì Viễn gối đầu vào vai Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói.
Anh không nói cho cô biết, thực ra anh không dám ngủ.
Từ buổi tối hôm bị sảy thai liền ngủ không yên, tối qua ngủ trễ cũng là vì mơ thấy ác mộng.
Anh đau lòng, không thể thay cô gánh vác nỗi đau khổ này, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh cô.
“Hoắc trì Viễn, em lại mơ thấy bé con.” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy Hoắc trì Viễn, đau lòng nói.