Chương
Khi đèn còn chưa sáng anh liền khôi phục lại lý trí, hốt hoảng rời đi.
Thống khổ trên môi nhắc nhở anh sự điên cuồng vừa rồi.
Cô đối với anh, cũng động tâm sao?
Tần Viễn Chu gắt gao nhắm mắt lại, suy nghĩ về cuộc đời của chính mình.
Học tập, làm việc, cưới vợ… Cơ hồ tất cả mọi thứ của anh đều bị ba mẹ sắp đặt. Người ở bên ngoài nhìn vào thì thấy vô cùng tốt đẹp. Nhưng chỉ có anh mới biết, anh có bao nhiêu là thân bất do kỷ.
Một cuộc hôn nhân thương mại chỉ có hai bên cha mẹ là cao hứng.
Không chỉ anh muốn phản kháng, mà bọn họ đều không chờ mong cuộc hôn nhân này, làm sao có hạnh phúc khi cả cô dâu và chú rể đều đã có người trong lòng?
Nhưng bọn họ không chống lại nổi cường quyền.
Kháng hôn, liền bị trưởng bối lấy cái chết để uy hiếp, đào hôn, liền bị người nhà bắt trở về.
Tóm lại, hai người bọn họ cả đời này, vĩnh viễn cũng sẽ bị sợi dây mang tên lợi ích trói chặt, ai cũng đừng hy vọng thoát khỏi.
Hoắc Tương ngẩng đầu, giống như một con gà chọi vừa chiến thắng trở lại quán bar, ngồi đối diện Hoắc trì Viễn, cầm chén rượu lên ngửa đầu uống cạn.
Tần Viễn Chu chết tiệt, hôn trộm cô lại không có can đảm tiếp tục!
Cớ gì anh phải trêu chọc cô?
Tề Mẫn Mẫn tò mò nhìn đối phương: “Chị Hoắc Tương, chị vừa mới đi đâu thế! Bọn em chờ chị về nhà!”
“WC!”
Hoắc Tương tiêu sái cười cười, lấy chìa khóa xe ra nói với hai người: “Đi thôi!”
“Chỉ là WC?” Hoắc trì Viễn cũng không tin cô, cau mày quan tâm nhìn cô một cái.
“Chỉ là muốn đi vệ sinh, anh rốt cuộc anh có đi hay không?” Hoắc Tương lớn tiếng hỏi.
“Đi.” Hoắc trì Viễn khoác áo khoác cho Tề Mẫn Mẫn, nắm tay cô đi sau Hoắc Tương.
“Muốn nói cho Hoắc Nhiên và Giai Tuệ một tiếng không?” Tề Mẫn Mẫn ngồi lên xe, ngẩng đầu hỏi.
“Gửi tin nhắn đi, miễn cho bọn họ quay lại tìm.” Hoắc trì Viễn đồng ý gật đầu.
“Uhm.” Tề Mẫn Mẫn lập tức lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho hai người.
Cô vừa muốn bỏ điện thoại xuống, liền nhận được tin nhắn.
Tưởng rằng Giai Tuệ trả lời, cô lập tức mở máy lên.
“Lớp trưởng?” Nhìn thấy là Ninh Hạo gửi tin nhắn đến, cô sửng sốt một chút.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ đã quên mất anh rồi.
Ninh Hạo: Năm mới vui vẻ, hi vọng mọi chuyện đều tốt.
“Ninh Hạo?” Hoắc trì Viễn có chút ăn giấm chua nhấp môi mỏng một cái.
Anh biết thời gian hai người xảy ra hiểu lầm kia, Ninh Hạo vẫn ở cạnh cô.
Nếu không có sự xuất hiện của anh, nói không chừng Ninh Hạo đã trở thành một nửa của Tề Mẫn Mẫn.
“Vâng!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu: “Hoắc trì Viễn, bọn em chỉ là bạn học.”
“Anh không nói gì cả.” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Người ta như vậy, em cũng nên nhắn lại một câu.”
“Anh không ghen sao?” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói.