Chương
“Thật là một đôi oan gia hoan hỉ.” Hoắc trì Viễn thở dài, cười nói.
“Ông xã, anh cũng đã nhìn ra?” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ hỏi.
“Uhm! Biểu hiện của Hoắc Nhiên quá rõ ràng.” Hoắc trì Viễn vuốt ve mái tóc của Tề Mẫn Mẫn, cười nói.
“Em cảm thấy bọn họ sẽ còn phải chịu khổ dài dài.Giai Tuệ cũng không quá mặn mà.” Tề Mẫn Mẫn nói ra kết quả mà bản thân quan sát được.
“Loại tình cảm này, không thể nói rõ được. Chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được.” Hoắc trì Viễn chỉnh lại khăn quàng cổ cho Tề Mẫn Mẫn, bình tĩnh nói.
“Gia thế của Giai Tuệ rất đáng thương, cô ấy rất cần có người yêu thương mình ở bên cạnh.” Tề Mẫn Mẫn thật lòng nói.
Mặc kệ có phải Hoắc Nhiên hay không, chỉ cần người đàn ông kia thật lòng yêu thương Giai Tuệ là được.
Cô hy vọng bạn tốt có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Hoắc Nhiên rốt cục cũng chọn được một chiếc đèn lồng mà Giai Tuệ hài lòng, nắm tay cô trở về bên cạnh Hoắc trì Viễn cùng Tề Mẫn Mẫn.
“Anh, hai người tính đi đâu chơi?” Hoắc Nhiên hào hứng hỏi.
“Bọn em muốn đi xem đánh bóng.” Tề Mẫn Mẫn một bên đong đưa đèn lồng trong tay, một bên cười nói.
“Cái kia là sở trường của anh rồi!” Hoắc Nhiên vui vẻ cười nói.”Anh hôm nay sẽ để cho mọi người thắng hai giải lớn!”
Vương Giai Tuệ mạnh mẽ rút tay lại, nhếch miệng nhỏ nói: “Anh cứ chém gió đi! Những cái này thường chẳng bao giờ chuẩn cả! Toàn bộ đều nói liều! Nếu đúng như anh nói, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó thì bọn họ kiếm ai để đào tiền đây?”
“Chỉ cần lần anh có thể tìm ra quy luật.” Hoắc Nhiên tự tin mười phần nói.
“Vậy thì nhanh lên!” Tề Mẫn Mẫn lập tức vui vẻ thúc giục Hoắc Nhiên.
Bốn người đồng thời hướng về khu giải trí.
Hoắc trì Viễn cười nói: “Thuật bắn súng của anh không chuẩn lắm. Anh tới trước.”
“Anh là sợ bị Hoắc Nhiên cho thua không vớt được mặt mũi sao?” Tề Mẫn Mẫn kiễng mũi chân, áp vào bên tai Hoắc trì Viễn, nghịch ngợm cười hỏi.
“Em biết là được rồi. Không cần nói ra!” Hoắc trì Viễn cười xoa xoa mái tóc của Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn lui ra phía sau một bước, cười khẽ nói: “Ông xã cố lên!”
Hoắc trì Viễn cầm gậy, xoay người lại nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái: “Không cần hy vọng nhiều.”
“Gải khuyến khích là được.” Tề Mẫn Mẫn giơ quả đấm cổ vũ anh.
“Thật đúng là không cao.” Hoắc trì Viễn cười nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nói thuật bắn súng không cho phép Hoắc trì Viễn được một cái điểm, liền khiến Tề Mẫn Mẫn vui vẻ, không ngừng hôn:
“Chồng à, anh quá tuyệt vời!”
Hoắc Nhiên lẩm bẩm nói: “Không phải chỉ là thưởng điểm sao? Nhìn anh đây!”
“Anh Hoắc Nhiên, cố lên! Nếu được hạng nhất thì sẽ khen” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lười.
“Anh muốn được hạng nhất!” Hoắc Nhiên nhận súng, giơ lên bắn.